Hồng Mông tôn giả ẩn cư trong Hồng Mông sơn mạch gần một ngàn năm, một số Chí Tôn Thiên Đế đều biết chuyện. Có nhiều Chí Tôn Thiên Đế, đệ tử của bọn họ đi bái kiến, không cầu được thu làm môn nhân chỉ điểm tu luyện, có thể xây dựng chút tình cảm cũng tốt. Sau khi Diệt Hồn Điện trở thành bá chủ tây bộ nhiều lần bái kiến nhưng không được gặp mặt. Giờ phút này, Tiêu Lãng mới đến đã được triệu kiến ngay, còn là mời, điều này khiến hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ rất bất ngờ.
Nơi những thế ngạo cao nhân ẩn cư trừ Mê Thần cung ra, đa số người Thiên Châu không biết cụ thể. Ví dụ như Hồng Mông tôn giả, tuy nhiều người biết Hồng Mông tôn giả ngụ ở Hồng Mông phủ nhưng nếu Hồng Mông tôn giả không triệu kiến ngươi, dù ngươi tìm khắp Hồng Mông sơn mạch tám, mười năm cũng tuyệt đối không tìm thấy chỗ Hồng Mông tôn giả ẩn cư.
Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy biết một lối vào hiệp cốc rất có thể đi thông Diệt Hồn điện, nhưng khi Diệt Hồn điện không triệu kiến thì đừng hòng có ai vào được. Lần trước Thần Khải phủ gặp nguy hiểm, Mộc Sơn Quỷ đi cầu Diệt Hồn điện, quỳ nửa ngày ở lối vào hiệp cốc nhưng chỉ nhận được một chữ cút. Khuynh Thành sơn cũng vậy, nếu Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch không muốn gặp thì dù là Chí Tôn Thiên Đế cũng đừng mơ bò lên thềm đá được.
Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ liếc nhau. Tiêu Lãng cưỡi chiến xa Chí Tôn theo nữ nhân áo trắng bay đi trước, Mộc Sơn Quỷ ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ hắn trở về.
Nữ nhân áo trắng rất trẻ tuổi, ít nhất diện mạo cực kỳ trẻ. Nữ nhân áo trắng không quá xinh đẹp, nhưng có khí chất mờ ảo xuất trần giống Mộc Tiểu Yêu. Khiến Tiêu Lãng bất ngờ là thực lực của nữ nhân áo trắng chỉ cỡ Thiên Đế. Không hải nói môn nhân của lão quái Bán Thần cảnh ít nhất đều có thực lực Chí Tôn Thiên Đế sao?
Nữ nhân áo trắng không nói chuyện, giống như chỉ có một mình nàng nhanh chóng bay đi. Mãnh thú, thú vương sâu trong Hồng Mông sơn mạch trông thấy nữ nhân áo trắng đều quỳ rạp xuống đất, không dám phát ra tiếng động.
Nữ nhân áo trắng, Tiêu Lãng bay mấy trăm dặm thì nàng đột nhiên ngừng lại, tay lóe ánh sáng trăng vung trên bầu trời. Phong cảnh phía trước chợt biến đổi, làm Tiêu Lãng tặc lưỡi lấy làm kỳ.
Đằng trước trông như là rừng cây bình thường giờ biến thành u cốc xinh đẹp. Trong u cốc có một thác nước bạc tựa như vải bạc rũ xuống giữa chừng không trung. Rừng trúc mọc khắp u cốc, phong cảnh xinh đẹp. Dưới thác nước, trong rừng trúc mơ hồ có mấy lầu các bằng gỗ.
Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:
- Cấm chế chỗ này thật cường đại!
Nếu không có nữ nhân áo trắng dẫn đường hơn nữa phá giải ảo cảnh, sợ là hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ có bay qua đây cũng không phát hiện ra được. Tiêu Lãng mơ hồ cảm thấy trong rừng trúc che giấu sát khí, chắc có nhiều cấm chế cường đại dặt ở đó.
Nữ nhân áo trắng xoay người gật nhẹ đầu với Tiêu Lãng:
- Tiêu phủ chủ, xin hãy đi theo ta!
Nữ nhân áo trắng đáp xuống, đi trên con đường mòn đá xanh trong rừng cây, Tiêu Lãng vội cất chiến xa Chí Tôn, đáp xuống theo.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Gió mát nhẹ thổi, rừng trúc bị gió thổi lắc lư tỏa mùi hương thơm ngát. Bốn phía thoáng mát, ngẫu nhiên có tiếng nước chảy xen lẫn tiếng chim hót. Đây đúng là chỗ tốt cho ẩn thế tu hành.
Nữ nhân áo trắng dẫn Tiêu Lãng một đường đi đến dưới thác nước, có một cái ao nhỏ, bên cạnh ao xây một tòa đình. Giờ phút này, có một nữ nhân áo xanh đứng trong đình. Trông tôn giả rất trẻ tuổi, tư thế và nửa bên mặt Tiêu Lãng trông thấy hơi giống nữ nhân áo trắng. Hình như nữ nhân áo xanh là tỷ muội với nữ nhân áo trắng.
Ai ngờ nữ nhân áo trắng mở miệng cung kính nói với nữ nhân áo xanh:
- Tôn giả, Tiêu phủ chủ đã đến.
Nữ nhân áo trắng ý bảo Tiêu Lãng bước vào trong đình, nàng thì nhanh chóng lùi xuống.
Tuy lòng Tiêu Lãng kinh thán Hồng Mông tôn giả bảo dưỡng tốt, già trên ngàn tuổi mà trông như thiếu nữ. Tiêu Lãng nhanh chóng phản ứng lại, tới bên tòa đình, khom lưng, chắp tay hành lễ.
Tiêu Lãng nói:
- Tiêu Lãng bái kiến tôn giả!
Hồng Mông tôn giả quay đầu lại nhìn Tiêu Lãng, lạnh nhạt nói:
- Thượng cổ Tình Đạo quả nhiên phi phàm. Tiêu phủ chủ, vừa rồi khiến Đại Hoàng, Nhị Hoàng thử nghiệm Tình Đạo của ngươi, hy vọng ngươi đừng để bụng.
Tuy Tiêu Lãng đã đoán ra hai con thú hoàng và không gian đột nhiên bị phong ấn là do Hồng Mông tôn giả âm thầm nhúng tay nhưng hắn không dám trách móc, ngược lại bất ngờ khi nữ nhân áo xanh khách sáo như vậy.
Tiêu Lãng vội chắp tay nói:
- Không sao!
Nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả quay đầu nhìn Tiêu Lãng, đôi mắt bình tĩnh:
- Tiêu phủ chủ, ngươi có biết đã ba trăm năm rồi ta không tiếp kiến người ngoài không?
Thoạt trông nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả là thiếu nữ bình thường, nhan sắc không nổi bật, giốnng hư nữ nhân áo trắng vừa nãy. Nhưng nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả có khí chất đặc biệt.
Không chờ Tiêu Lãng lên tiếng, nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả lại mở miệng nói:
- Ngươi có thể bất chấp sống chết vì Đông Phương Hồng Đậu. Vì Âu Dương Lãnh Yên chết mà cảm ngộ Tình Thương. Ta rất thưởng thức điểm này của ngươi, cho nên ngươi mới có tư cách bước vào trong Hồng Mông tiểu trúc. Nếu không thì dù ngươi có đạt đến cảnh giới Bán Thần cảnh ta cũng không gặp ngươi.
Tiêu Lãng rất bất ngờ. Ab trăm năm qua nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả không tiếp kiến người ngoài nhưng biết rõ chuyện Thiên Châu như lòng bàn tay. Nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả chú trọng Tiêu Lãng như vậy không làm hắn vừa mừng vừa sợ.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Đa tạ tôn giả hậu ái!
Nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả quay đầu lại:
- Ngươi đi đi, hãy cố gắng tu luyện. Chờ ngày nào ngươi có thể giết Vân Tử Sam thì lại đến chỗ ta một chuyến.
Nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả tiếp tục nhìn thác nước rơi xuống bắn khói trắng đầy trời. Chờ Tiêu Lãng xoay người rời đi nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả mới thở dài.
- Tiêu Lãng, hãy nhớ một câu nói. Thần thể không đáng sợ, đáng sợ là lòng ngươi sợ hãi. Chỉ cần òng ngươi đủ cường đại thì không ai có thể ngăn cản bước chân đi tới của ngươi! Ta... Xem trọng ngươi!
Tiêu Lãng lẩm nhẩm hai lần, tinh thần phấn chấn. Tiêu Lãng nhớ kỹ lời nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả nói, lại lần nữa cúi đầu, xoay người rời đi.
Chờ khi Tiêu Lãng rời đi, nữ nhân áo trắng xuất hiện bên cạnh nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả.
Nữ nhân áo trắng nhìn bóng lưng Tiêu Lãng đi xa, khẽ thở dài:
- Tôn giả, hắn có thể thắng sao?
Hồng Mông tôn giả quay đầu lại, nhẹ lắc đầu, nói:
- Hắn không phải là đối thủ của thần thể, trước mặt thần thể thì thiên tài nào đều sẽ tối tăm. Nhưng... Ta vẫn hy vọng hắn có thể thắng, bởi vì hắn là một người nặng tình cảm.
….. …. …. …. …..
Mộc Sơn Quỷ thấy Tiêu Lãng đi một vòng đã trở vềi thì kinh ngạc hỏi:
- Sao đi ra nhanh như vậy?
Tiêu Lãng xoe tròn mắt, một bên cùng Mộc Sơn Quỷ bay hướng Hồng Môn thành vừa giải thích rằng:
- Chỉ nói vài câu, không lẽ tôn giả giữ ta lại ăn cơm sao?
Mộc Sơn Quỷ buồn cười, không hỏi nhiều. Dù sao chuyến đi này chỉ là vì ổn định sự thống trị của Tiêu Lãng tại phương tây. Thái độ của nữ nhân áo xanh Hồng Mông tôn giả với Tiêu Lãng không mặn không nhạt là tốt quá rồi.
Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ bay cực nhanh đến Hồng Mông thành, trực tiếp truyền tống đi Tiêu Đế thành. Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ mới trở về Tiêu Đế thành đã nhận được một tin tức. Người của Âu Dương Thúy Thúy phát hiện tung tích của Diệt Hồn Điện. Trong một vực diện ở Tây hoang phát hiện tộc nhân của Diệt Hồn Điện.
Tiêu Lãng phấn chấn tinh thần, bây giờ nếu hắn đã trở thành bá chủ tây bộ thì Diệt Hồn Điện chính là uy hiếp lớn nhất. Không diệt trừ Diệt Hồn Điện thì Tiêu Lãng khó thể ngu ngon giấc. Tiêu Lãng không thể nào mỗi lần đi ra ngoài đều có Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy đi theo bảo vệ.
Còn ba tháng mới đến hôn lễ, không gấp gì. Âu Dương Thúy Thúy bàn bạc, cuối cùng quyết định Tiêu Lãng và Âu Dương Thúy Thúy, còn có Vô Ngân Thiên Đế cùng đi phía Tây hoang dò xét, tiêu diệt Diệt Hồn Điện rồi chạy về tham gia đại hôn.