Tốc độ của thảo đằng thần hồn màu lam rất nhanh nhưng khoảng cách không đủ. Thảo đằng thần hồn màu lam chỉ có thể rời khỏi Tiêu Lãng mấy vạn thước, chiến đấu phía trước thì hơn mười vạn thước.
Tiêu Lãng nhanh chóng lao tới trước, xen lẫn trong bầy thi đế. Một khi có thi đế đến đây Tiêu Lãng liền khiến tàn hồn của Tà Chủ âm thầm luyện hóa, không phát ra chút thanh âm. Nếu nhìn từ xa thì chỉ thấy một đám thi đế xông tới trước. Trong thi đế có khói đen bao phủ, không thể thấy Tiêu Lãng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao!
Gần, gần hơn nữa!
Tiếng đánh nhau càng lúc càng vang dội, mơ hồ truyền đến khẽ kêu khiến Tiêu Lãng thấy quen thuộc. Tiêu Lãng đến gần, thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng thăm dò, đúng là Vân Tử Sam.
Phát hiện Vân Tử Sam nhưng Tiêu Lãng không ra tay ngay. Vân Tử Sam nghi ngờ Tiêu Lãng giở trò quỷ, hắn cũng nghi nàng. Tiêu Lãng sợ Vân Tử Sam cố ý chiến đấu với thi đế dụ hắn đi qua.
Vù vù vù vù vù!
Vẫn có thi đế lao hướng bên này, may mà năng lực của tàn hồn của Tà Chủ mạnh mẽ. Thi đế chưa tới gần đã bị khói đen bao phủ luyện hóa.
Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam dò xét xung quanh, phát hiện địa hình gần đó biến gập ghềnh. Địa điểm Vân Tử Sam chiến đấu ở ngã ba đường. Đại điện này không phải hình chữ nhật mà là chữ hành. Bây giêwò hai người ở gần ngã ba. Có mười mấy thi đế vây quanh Vân Tử Sam, còn có hai thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế.
Tiêu Lãng khống chế bầy thi đế tới gần. Thảo đằng thần hồn màu lam không ngừng dò xét, để xem có phải là âm mưu của Vân Tử Sam không.
Đương nhiên Vân Tử Sam không có âm mưu gì. Vân Tử Sam đi từ hành lang khác, cuối cùng vào trong đại điện này. Trên đường gặp thi đế. Vân Tử Sam không có cách nào khác, chỉ có thể khai chiến.
Thực lực của Vân Tử Sam không tầm thường, roi bạc lấp lánh ánh sáng, quét bốn phía. Thi đế bình thường bị quất trúng liền văng ra. Nếu không có hai thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế chắc những thi đế cấp thấp đã sớm bị xử lý rồi.
Tiêu Lãng thông qua thảo đằng thần hồn màu lam quan sát thật lâu, xác định Vân Tử Sam thật sự chiến đấu chứ không phải giả bộ, nhưng hắn vẫn không hành động. Tiêu Lãng dựa vào thảo đằng thần hồn màu lam có thể dò xét cách mấy vạn thước, cẩn thận cảm ứng năng lực tác chiến của Vân Tử Sam.
Sức chiến đấu của Vân Tử Sam đúng là dữ dội, miễn cưỡng sánh bằng Chí Tôn Thiên Đế, có uy lực cỡ Tình Thương. Làm Tiêu Lãng kinh ngạc là lực phòng ngự của Vân Tử Sam, trên người nàng có hai vòng bảo hộ. Một là vòng bảo hộ màu xanh, bên ngoài là vòng bảo hộ màu vàng. Màu xanh là vòng bảo hộ thiên lực, Thiên Đế nào cũng có. Vòng bảo hộ màu xanh là báu vật loại phòng ngự.
Còn có roi bạc trong tay Vân Tử Sam, kết luận nó cỡ thần binh Đại Đế. Không cần cảm ứng áp lực cường đại ẩn chứa trong binh khí, dùng đầu gối nghĩ cũng biết lúc trước Diệt Hồn được tiểu triện tại đây, không lẽ kiếm được ít báu vật?. Thần binh Đại Đế bình thường càng khỏi phải nói.
Làm Tiêu Lãng tiếc nuói là Vân Tử Sam nhanh chóng tiêu diệt hai thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế. Thi đế khác chớp mắt bị thanh lý một đống. Tiêu Lãng chỉ cảm ứng roi bạc chợt lóe, không thấy Vân Tử Sam sử dụng thần thông nào khác, càng không thấy nàng dùng báu vật cao cấp.
Vân Tử Sam vừa thanh lý vừa nhanh chóng di chuyển sang bên. Vân Tử Samk o lao hướng Tiêu Lãng, dường như cảm giác bên này có nhiều thi đế. Vân Tử Sam vừa xử lý thi đế vừa đi hướng khác.
- Tà Chủ, khiến đám thi đế đuổi theo!
Tiêu Lãng không ra tay, định quan sát một lúc nữa, tìm hiểu gốc gác của Vân Tử Sam. Dù sao Tiêu Lãng có thể tùy thời xuống tay, không ra tay thì thôi, nếu đã làm là phải thành công.
Trong lòng Tiêu Lãng có chút kích động. Vân Tử Sam là đại địch trong số mệnh của Tiêu Lãng, là thần thể. Giữa Tiêu Lãng và Vân Tử Sam chỉ một người sống sót, cuộc chiến của Tiêu Lãng và Vân Tử Sam liên quan cách cục của Thiên Châu, quan hệ đến người thân, tộc nhân của Tiêu Lãng, liên quan vận mệnh của vô số gia tộc tây bộ.
Nên Vân Tử Sam phải chết!
Tiêu Lãng cố nén nỗi lòng kích động, nín thở, không sử dụng năng lượng. Tiêu Lãng dựa ào lực lượng chạy đi, không lộ ra chút sát khí, sợ khiến Vân Tử Sam cảnh giác. Thảo đằng thần hồn màu lam tra xét từ xa.
- Grao!
Trong cung điện đằng trước vẫn có có vô số thi thú, toàn bộ như ong vỡ tổ lao hướng Vân Tử Sam. Có số ít vọt hướng Tiêu Lãng nhưng có tàn hồn của Tà Chủ ở, dễ dàng luyện hóa chúng mà không tạo ra thanh âm gì.
Tiếc là không có thi thú nào có đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế. Vân Tử Sam thế như chẻ tre lao nhanh đi. Tiêu Lãng theo không kịp tốc độ của Vân Tử Sam nhưng không dám tăng tốc, sợ bị nàng phát hiện.
Nửa canh giờ sau, Vân Tử Sam đứng lại, vì đằng trước xuất hiện mười kẻ địch cường đại, mười thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế.
Mắt Vân Tử Sam không ngừng ở thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế mà nhìn chằm chằm vương tọa đóng băng trên cung điện. Có một người ngồi trên ngai, người đó giống như thi đế nhưng có nguyên lực sinh mệnh cường đại, khí thế cực kỳ khủng bố, là cường giả Đại Đế.
Trong cấm địa cổ thần không thể nào có người sống được, Vân Tử Sam biết rõ điều đó. Biểu tình Vân Tử Sam biến trầm trọng, vì có được sinh mệnh nguyên lực thì mặc kệ là thi đế hay con người thực lực mạnh rất nhiều. Xem áp lực từ người này chắc thực lực không thua gì hai sứ giả Diệt Thiên, Diệt Địa của Thần Hồn Điện.
Tiêu Lãng đứng lại ở phía xa,m hắn thông qua thảo đằng thần hồn màu lam cảm ứng bên này khác lạ. Trong óc Tiêu Lãng vang tiếng truyền âm kích động của tàn hồn của Tà Chủ.
- Chủ nhân, ta cảm ứng được hơi thở của sinh mệnh nguyên châu. Nếu tặng sinh mệnh nguyên châu cho ta thì ta sẽ hiệu lực cho chủ nhân vạn năm!
- Sinh mệnh nguyên châu?
Tiêu Lãng phấn chấn tinh thần, không để ý tới tàn hồn của Tà Chủ. Tiêu Lãng đến cấm địa cổ thần chỉ vì sinh mệnh nguyên châu! Tiêu Lãng liền sai tàn hồn của Tà Chủ khống chế thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế tới gần hơn chút, thảo đằng thần hồn màu lam ẩn núp sâu hơn, cẩn thận cảm ứng.
Vân Tử Sam đã chiến đấu với mấy thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế. Lực công kích của mười thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế cực kỳ hung tàn, Vân Tử Sam bị buộc chật vật thụt lùi. May mà võ giả Đại Đế ngồi trên vương tọa đóng băng không nhúc nhích, nếu không thì Vân Tử Sam sẽ càng nhức đầu.
Vù vù vù vù vù!
Từng đợt đao mang kiếm khí rít gào bắn hướng Vân Tử Sam, nàng không tránh né, ý định dựa vào lực phòng ngự cường đại trên người ngăn cản. Cây roi bạc như độc long rít gào bay đi, quấn đầu một thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế, mạnh dùng sức. Đầu thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế tách rời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhưng Vân Tử Sam bị mấy đợt thiên lực công kích đánh trúng, thân thể văng ra ngoài. Vòng bảo hộ thiên lực bên ngoài vỡ ra tầng tầng nhưng vòng bảo hộ màu xanh bên trong không sứt mẻ, Vân Tử Sam chỉ bay ra chứ không bị thương chút nào.
Tiêu Lãng thầm giật mình:
- Đây là báu vật gì mà lực phòng ngự cường đại như vậy?
Tiêu Lãng khiến tàn hồn của Tà Chủ khống chế mấy thi đế xông hướng Vân Tử Sam, hắn thì ẩn núp không nhúc nhích, tiép tục quan sát nàng. Tiêu Lãng muốn xem cách Vân Tử Sam đối địch, nếu nàng đánh lưỡng bại câu thương với cường giả Đại Đế thì hắn có thể ngư ông đắc lợi, thế thì quá tốt.
- Hừ! Chỉ bằng vào đám tôm tép các ngươi mà muốn phá thanh Phong thuẫn của ta? Sợ là chủ tử của các ngươi cũng không phá được! Hừ hừ, viên sinh mệnh nguyên châu này thuộc về ta!
Vân Tử Sam vọt lên, trong tay bỗng xuất hiện một bình ngọc, giơ lên cao, mắt lạnh lùng, người đầy sát khí.
Vân Tử Sam hét lên:
- Toàn bộ ra tay đi, bản công chúa sẽ cho ngươi thấy uy lực của U Minh Hỏa bình! Tiêu Lãng, ngươi đừng ẩn núp nữa, cút ra đây!