Lăng Đế đã phản ứng chậm rồi.
Lúc Tiêu Lãng truyền tống đi Lãnh Đế thành thì Lãnh Tình Nhi đang dẫn theo một đám công tử ngồi trong tửu lâu xa hoa nhất gần quảng trường. Ánh sáng rực rỡ lấp lánh trên bầu trời Lãnh Đế thành làm sao không khiến mọi người chú ý?
Hôm nay Lãnh Tình Nhi mặc váy mỏng màu đỏ, bản thân nàng cực kỳ xinh đẹp, cũng cỡ Mộc Tiểu Yêu. Váy mỏng trông hơi lộ liễu nhưng nhìn rất gợi cảm, hút hồn. Đôi mắt phượng đưa làn thu ba, làm đám công tử tinh thần bối rối, lòng dâng trào.
Tửu lâu này là Lãnh Nguyệt các, tửu lâu xa hoa nhất đông bộ Thiên Châu. Bọn họ ngồi trên tầng cao nhất, bốn phía không có vách tường, rèm mỏng không chỉ có thể ngăn cản người ngoài dò xét, ngồi bên trong có thể ngắm cảnh đẹp, nhìn xuống nguyên Lãnh Đế thành.
Gió mát nhẹ thổ hòa cùng mùi thơm xử nữ trên người Lãnh Tình Nhi, điệu nhảy xinh đẹp từ vũ nữ, ca cơ cất tiếng hát du dương làm Âu Dương Tà, Lăng Phi Tiên, Nhàn Long Vũ, Ma Tiêu, Loan Tử Khanh cảm giác như ngồi giữa tiên cảnh, không thể khống chế.
Vù vù vù vù vù!
Ánh sáng từ siêu cấp truyền tống trận đánh vỡ không khí thoải mái trong Lãnh Nguyệt các. Lăng Phi Tiên thấy là Lăng Đế phủ truyền tới thì đứng dậy ngay, mắt lóe tia nghi hoặc.
Một đám hộ vệ quỳ xuống, hét to:
- Tham kiến Tiêu phủ chủ, tham kiến các vị đại nhân!
Lãnh Tình Nhi, Lăng Phi Tiên, Ma Tiêu biến sắc mặt. Đám người Âu Dương Tà sửng sốt.
Lăng Phi Tiên thấy bộ dạng không ai bì nổi của Tiêu Lãng lại truyền tống từ Lăng Đế đến thì người phát ra sát khí đằng đằng.
Lăng Phi Tiên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Nhưng Lăng Phi Tiên không nói gì thêm.
- A?
Lăng Phi Tiên phát ra sát khí khiến Tiêu Lãng chú ý. Linh hồn của Tiêu Lãng cực kỳ cường đại, cảm giác lực khủng bố biết bao. Tiêu Lãng liếc hướng Lãnh Nguyệt các.
Lãnh Nguyệt các cách truyền tống trận vài ngàn thước, còn cách mấy tấm rèm, theo lý thì người bình thường tuyệt đối không thấy bên trong. Nhưng trong khoảnh khắc đó người Lăng Phi Tiên run lên, liên tục lùi mấy bước, bị ánh mắt của Tiêu Lãng uy hiếp.
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên:
- Đi!
Mặt Tiêu Lãng đầy yêu khí, mắt xoe tròn không đi phủ thành chủ nữa mà dẫn mọi người đi hướng Lãnh Nguyệt các. Tiêu Lãng đến dưới Lãnh Nguyệt các, nhẹ nhàng nhảy lên, người như đạn pháo nhẹ nhàng vọt lên trên, bước vào tầng cao nhất. Đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ không bay, cũng nhảy lên Lãnh Nguyệt các.
Tiêu Lãng không mời tự đến, Âu Dương Tà và hắn có quan hệ tốt, Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế cũng xem như có quen biết với hắn.
Thế là Âu Dương Tà, Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế chắp tay hành lễ:
- Tham kiến Tiêu phủ chủ!
Lãnh Tình Nhi, Ma Tiêu cười cười tùy tiện chắp tay, mắt chớp lóe không biết nghĩ gì.
Trong mắt Lãnh Tình Nhi chớp lóe tia sáng lạnh, nhưng nàng là chủ nhà, không thể nào đuổi khách đi. Lãnh Tình Nhi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười mê người.
Lãnh Tình Nhi lạnh nhạt nói:
- Là ngọn gió nào thổi Tiêu phủ chủ đến đây? Làm Lãnh Nguyệt các rực rỡ hẳn ra.
- Các vị khách sáo rồi, tùy tiện ngồi đi. Phải rồi, Tình Nhi, lần này ta có chuyện quan trọng cần bàn với phụ thân của ngươi. Làm phiền ngươi mời phụ thân của ngươi tới đây một chuyến.
Tiêu Lãng không chút khách sáo ngồi nay ghế chủ, chiếm vị trí của Lãnh Tình Nhi. Tiêu Lãng còn mời mọi người ngồi xuống hệt như đây là nhà của hắn.
Mọi người sợ khí thế của Tiêu Lãng nên không dám nói gì, cười khan ngồi xuống. Lãnh Tình Nhi nghe nói có chuyện quan trọng thì do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn báo tin cho Lãnh Đế. Lãnh Tình Nhi báo tin xong nâng bình rượu lên, yêu kiều đi tới bên cạnh Tiêu Lãng rót một ly rượu.
Lãnh Tình Nhi hỏi:
- Là việc tốt gì vậy? Tiêu phủ chủ có thể lộ một chút không?
Trong Lãnh Nguyệt các có đủ vị trí, đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ xếp hàng ngang ngồi xuống. Có thị nữ dâng lên trà thơm mỹ tửu. Nhiều người nên các vũ nữ, ca cơ lùi xuống. Đại nhân vật như Tiêu Lãng, lại còn có mặt nhiều Thiên Đế, các vũ nữ, ca cơ không dám làm càn.
Tiêu Lãng mỉm cười, uống một ly, mắt liếc qua từng người cuối dùng dừng lại trên mặt Lãnh Tình Nhi.
Tiêu Lãng cảm thán rằng:
- Tình Nhi càng lớn càng đẹp, nhưng ngươi cũng hơn hai mươi rồi đúng không? Nghe nói lão Lãnh rất đau đầu tìm nhà chồng cho ngươi? Hôm nay ta cố ý mang hào kiệt tây bộ đến mặc cho ngươi lựa chọn đây. Chỉ cần nhìn trúng ai thì cứ nói với ta, chuyện còn lại để ta giải quyết.
- A...
Tiêu Lãng dứt lời, tập thể kinh ngạc. Không chỉ Âu Dương Tà, Lăng Phi Tiên, Nhàn Long Vũ, Ma Tiêu, Loan Tử Khanh ngây ngẩn, đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ cũng trợn tròn mắt. Lãnh Tình Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ như máu, thân thể mềm mại run rẩy không nói nên lời.
Tiêu Lãng dẫn một đám Thiên Đế đến là để cầu hôn?
Đây chính là việc tốt sao? Trước không nói hành động này rất đường đột, nói thẳng trước mặt Lãnh Tình Nhi thì càng không lễ độ, chỉ nói người Tiêu Lãng mang đến...
Trừ Tiêu Ma Thần là tuổi còn trẻ ra, số còn lại già lọm khọm. Mặc dù thực lực của Thiên Đế cường đại không nhìn ra tuổi tác, bề ngoài khá trẻ nhưng Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế thành danh ít nhất bảy, tám chục năm rồi, tuổi còn lớn hơn cả phụ thân của Lãnh Tình Nhi, Lãnh Đế. Già như vậy mà bọn họ còn đến tham gia tuyển chọn?
Ma Tiêu, Lăng Phi Tiên ngộ ra, sắc mặt âm trầm. Ngay cả Âu Dương Tà, Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế cũng khó chịu. Mặt Tiêu Ma Thần không chút thay đổi, lạnh như băng. Thiên Đế tây bộ hơi lúng túng. Cuồng Nhân Thiên Đế thì điệu đà vuốt tóc, đưa tình nhìn Lãnh Tình Nhi, mắt tràn đầy thèm muốn, nuốt nước miếng ừng ực.
- Ngươi... Các ngươi...
Cho dù Lãnh Tình Nhi có mắt cao hơn đỉnh, kiêu ngạo đến đâu thì chỉ là một tiểu cô nương, sao chịu nổi ánh mắt xấu xa của 8Cuồng Nhân Thiên Đế? Lãnh Tình Nhi tức giận muốn chửi thề, che mặt, cực kỳ giận dữ xoay người sang chỗ khác.
Thấy Lãnh Tình Nhi như vậy, Âu Dương Tà, Lăng Phi Tiên, Nhàn Long Vũ, Ma Tiêu, Loan Tử Khanh tức giận. Nhất là Lăng Phi Tiên, lần trước tại Phiêu Miểu thành gã bị Cuồng Nhân Thiên Đế sỉ nhục, bây giờ ở trước mặt mỹ nhân càng muốn bày tỏ ý bảo vệ.
Lăng Phi Tiên đập bàn đứng dậy, tức giận quát:
- Cuồng Nhân, ngươi quá càn rỡ, thế nhưng dám can đảm khinh nhờn Lãnh tiểu thư! Ngươi có thân phận gì? Một Thiên Đế phế vật mà dám to gan như vậy? Nơi này không phải là Tiêu Đế thành!
Chỗ này đích thực không phải là Tiêu Đế thành.
Nhưng phụ thân của Lăng Phi Tiên, Lăng Đế còn co đầu rụt vòi mà nhi tử của gã kiêu ngạo như vậy? Cuồng Nhân Thiên Đế nổi giận, đứng dậy ngay, liếc hướng Tiêu Lãng. Cuồng Nhân Thiên Đế thấy Tiêu Lãng nhẹ gật đầu thì mừng rỡ, chân hóa thành cái bóng một cước đá bay Lăng Phi Tiên.
Răng rắc!
Dù thực lực của Cuồng Nhân Thiên Đế không mạnh thì gã vẫn là Thiên Đế. Lăng Phi Tiên không có cả cơ hội né tránh. Mọi người nghe rõ ràng tiếng xương gãy. Lăng Phi Tiên như đạn pháo bắn ra, thân thể biến nhỏ dần trong tầm mắt của mọi người. Cuối cùng Lăng Phi Tiên rơi vào một viện phương xa, đụng sập một tòa lầu các.
Cuồng Nhân Thiên Đế và Tiêu Lãng liếc nhau, thấy hắn nhẹ gật đầu thì xông ra ngoài.
Cuồng Nhân Thiên Đế vừa lao ra vừa gào thét:
- Nói lão tử là phế vật? Bà nội nó, lão tử lớn như vậy chưa từng bị ai chỉ vào mũi chửi! Ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì ngươi có thể theo đuổi Lãnh tiểu thư mà ta thì không? Hôm nay lão tử muốn quyết đấu với ngươi, không chết không ngừng!
Đám người thấy sợ ngây ra, Lãnh Tình Nhi cũng bị hù. Nếu Cuồng Nhân Thiên Đế lao qua thì sợ là Lăng Phi Tiên sẽ bị ngược chết.
Lãnh Tình Nhi và đám người Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu đưa mắt nhìn Tiêu Lãng, hy vọng hắn có thể ngăn cản Cuồng Nhân Thiên Đế.
- Tiêu phủ chủ!
Lãnh Đế còn chưa đến, chỉ có Tiêu Lãng mới ngăn được.
Tiêu Lãng vỗ bàn đứng bật dậy, tức giận quát:
- Cuồng Nhân, ngươi to gan quá! Tranh giành tình thân thì thôi đi, còn muốn quyết đấu với Lăng công tử?
Tiêu Lãng tức giận răn dạy:
- Lăng công tử gia học uyên nguyên, tư chất trác tuyệt. Làm sao ngươi là đối thủ của hắn được? Thôi, thôi, nếu ngươi đã si tình với Lãnh Tình Nhi như vậy thì ta sẽ không ngăn cản nữa. Tiêu Ma Thần, các ngươi nghe lệnh, không cho phép ai hỗ trợ, cho dù hắn có bị Lăng công tử giết thì cũng không được nhặt xác cho Cuồng Nhân!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lãnh Tình Nhi và đám người Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu mắt trợn trắng té xuống đất, xỉu.