Tiêu Lãng đã đến từ lâu, trước khi Loan Phi Đao công tử ra khỏi phủ thành chủ. Tiêu Lãng không dùng truyền tống trận mà một đường phi độ hư không, nhanh hơn cả Tiêu Ma Thần. Tiêu Lãng giả trang âm thầm lẻn vào Loan Đao thành, ngồi trong thanh lâu chờ xem kịch vui.
Tiêu Ma Thần ôm bụng tức, Tiêu Lãng không thể không cho gã trút ra. Sau khi Tiêu Ma Thần đến đây không lập tức ra tay, dù có đánh cũng không giết người. Là người Loan gia kiêu ngạo muốn giết người, vậy thì đừng trách Tiêu Ma Thần. Đã đánh không lại kêu người giúp đỡ thì Tiêu Lãng cũng muốn ra mặt giúp huynh đệ của mình.
Loan Nguyệt Thiên Đế không đầu vào Diệt Hồn Điện, cho đến nay có quan hệ khá tốt với Tiêu Lãng nên hắn mới lên tiếng. Nếu không thì chỉ dựa vào Loan Phi Đao công tử tát Tô Triết một cái, Tiêu Lãng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào mặc cho Tiêu Ma Thần giết người, nếu giết mệt thì hắn sẽ giết giúp.
Loan Nguyệt Thiên Đế do dự. Nếu Tiêu Ma Thần có một mình thì chắc chắn lão sẽ dạy cho một bài học, nếu không thì sao giữ địa vị bá chủ tây nam của lão đây? Nhưng Tiêu Lãng đến, phải giải quyết chuyện này cẩn thận.
Trước không nói thế lực và quan hệ với Bán Thần cảnh sau lưng Tiêu Lãng, càng không nói đến thực lực của hắn mạnh không kém gì Loan Nguyệt Thiên Đế. Chỉ nói Tiêu Lãng lập công lao trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma đủ để Loan Nguyệt Thiên Đế phải kính lễ.
Loan Nguyệt Thiên Đế do dự một lúc, nhìn Tiêu Ma Thần và Loan Hoành.
Loan Nguyệt Thiên Đế trầm giọng nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Tiêu Ma Thần không có gì phải sợ, dù cho Tiêu Lãng không đến thì gã vẫn không ngán ai. Ngươi muốn chiến thì ta sẽ đánh, có thể giết ta xem như ngươi có bản lĩnh. Nhưng Tiêu Lãng đến nhanh như vậy làm lòng Tiêu Ma Thần ấm áp.
Lòng Loan Hoành lạnh lẽo. Nhìn thái độ của Loan Nguyệt Thiên Đế có vẻ như chuyện hôm nay huề? Nhưng Loan Nguyệt Thiên Đế đã lên tiếng thì Loan Hoành biết làm gì bây giờ? Loan Hoành ngoan ngoãn đi theo Loan Nguyệt Thiên Đế vào trong lầu các.
- Tản ra, đi!
Thiên Đế Loan gia tức giận trừng đám đông xung quanh chưa chịu đi, truyền tin không được lộ chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không thì giết không tha. Dù sao chuyện hôm nay quá mất mặt.
Lầu các là tốt nhất trong Loan Đao thành, cô nương là đẹp nhất trong lâu. Tiêu Lãng thật sự kêu hai cô nương cho Loan Nguyệt Thiên Đế nhưng các nàng không dám đi lên hầu hạ, làm nũng, chỉ dám quỳ trên mặt đất cung kính nghênh tiếp.
Tô Triết không nằm trong vòng tay Tiêu Ma Thần, nàng mặc áo đỏ, mặt đỏ hồng nắm tay gã, mắt nhấp nháy tò mò nhìn Tiêu Lãng.
Đến lúc này Tô Triết đã biết nam nhân nàng yêu là Tiêu Ma Thần, danh chấn Thiên Châu. Hơn nữa Tiêu Lãng, người giống như thần trong lòng bọn họ định giúp Tô Triết ra mặt?
- Ngồi, ngồi đi.
Tiêu Lãng ngồi trên ghế chính rất là nhiệt tình, tựa như bày tiệc tại đây mời khách khứa khắp nơi. Loan Nguyệt Thiên Đế im lặng ngồi xuống, lão mang theo hai Thiên Đế tây nam cũng sắc mặt âm trầm ngồi xuống.
Loan Hoành tức giận đứng sau lưng Loan Nguyệt Thiên Đế, nhìn chằm chằm vào Tiêu Ma Thần. Tiêu Ma Thần không thèm liếc Loan Hoành cái nào, nắm tay Tô Triết đi đến chỗ Tiêu Lãng.
Tiêu Ma Thần chỉ vào Tiêu Lãng, nói:
- Triết Nhi, đây là Tiêu Lãng, huynh đệ của ta. Ta lớn hơn Tiêu Lãng nên nàng cứ kêu là đệ đệ.
- Đệ đệ...
Tô Triết sợ hãi người run run, đây là sự tồn tại như thần! Vậy mà Tiêu Ma Thần bảo Tô Triết kêu Tiêu Lãng là đệ đệ? Tô Triết nhanh chóng phản ứng lại, ngoan ngoãn cúi người hành lễ.
Tô Triết nói:
- Tô Triết tham kiến đại nhân!
Tiêu Lãng làm bộ dìu Tô Triết:
- Ha ha ha ha ha ha! Người một nhà, không cần khách sáo.
Tiêu Lãng lấy một cây trường cung tinh xảo ra khỏi Tu Di Giới đưa cho Tô Triết, nói:
- Tô Triết, lần đầu tiên gặp mặt, ta lấy trường cung này từ cấm địa cổ thần ra, tặng cho nàng xem như lễ gặp mặt.
- Thần binh Chí Tôn!
Loan Nguyệt Thiên Đế, Loan Hoành khác khóe môi co giật. Tiêu Lãng quả nhiên là nhà giàu mới nổi, tùy tiện tặng một món quà đã là Chí Tôn Thiên Đế? Tiêu Lãng đang thị uy với bọn họ sao?
Tô Triết bối rối không biết làm sao. Thực lực của Tô Triết không cao, chỉ cỡ Chư Vương cảnh thất trọng nhưng xem như là đệ tử thế gia, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Tuy Tô Triết không biết thanh trường cung này là báu vật gì nhưng nhìn chất liệu, hoa văn bí ẩn bên trên thì biết tuyệt đối là chí bảo. Tiểu nữ nhân như Tô Triết làm sao dám nhận báu vật quý như vậy?
Tiêu Ma Thần cảm kích nhìn Tiêu Lãng, lạnh nhạt nói:
- Tô Triết, nhận đi. Tiêu Lãng có rất nhiều báu vật, đừng nói là thần binh Chí Tôn, chắc còn có thần binh Đại Đế.
Loan Nguyệt Thiên Đế, Loan Hoành con ngươi co rút. Loan Nguyệt Thiên Đế, Loan Hoành biết chuyện Tiêu Lãng tặng một thanh thần binh Đại Đế cho Sát Đế, và ban mười thanh thần binh Chí Tôn cho thuộc hạ. Không ngờ Tiêu Lãng vẫn còn? Thần binh Chí Tôn không là gì nhưng thần binh Đại Đế mạnh mẽ. Thiên Đế bình thường có được thần binh Đại Đế thì thực lực miễn cưỡng sánh ngang với Chí Tôn Thiên Đế.
Tô Triết rụt rè nhận lấy trường cung:
- Đa tạ đại nhân!
Tô Triết cất trường cung vào Tu Di Giới, dù rất xấu hổ nhưng yên lòng hơn nhiều. Thiếu niên tóc bạc trước mắt có khí chất kỳ diệu, Tô Triết cảm thấy chỉ cần có hắn thì không có chuyện gì là không thể giải quyết.
Tiêu Lãng vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói:
- Khách sáo làm gì? Đều là người nhà. Một năm trước Ma Thần có nói với ta muốn cưới nàng nhưng tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma đến, chúng ta phải lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, hỉ có thể hy sinh tiểu ngã hoàn thành đại ngã.
Cảm giác giống như Tiêu Lãng thật sự là thánh nhân xem cứu thiên hạ thương sinh là nhiệm vụ của mình vậy.
Tiêu Lãng khe khẽ thở dài tiếp tục nói:
- Tiếc rằng chờ chúng ta giải quyết xong chuyện, Ma Thần định đi Hỏa Tinh phủ cứu nàng thì không ngờ tộc nhân của nàng tham lợi che mờ mắt, vì chút sính lễ mà không tiếc bán nàng đi, làm chúng ta đau đớn thống khổ. Ma Thần, chuyện hôm nay ngươi sai rồi, tuy ngươi tức giận, tuy người ta ra tay trước, tuy người ta muốn giết ngươi nhưng ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Phải động dao động kiếm sao? Sao không mau xin lỗi chịu tội với lão Loan đi?
- Cái gì?
Mặt Loan Hoành đỏ rực. Loan Nguyệt Thiên Đế im lặng không nói, mặt không chút thay đổi. Hai Thiên Đế bên cạnh Loan Nguyệt Thiên Đế thì biến sắc mặt.
Cái gì mà bán? Cái gì mà người ta ra tay trước? Cái gì mà người ta giết mình trước?
Nhận lỗi chịu tội?
Loan Phi Đao công tử, hai Thiên Đế Loan Lực, Loan Tinh bị Tiêu Ma Thần giết, nói một câu nhận lỗi chịu lỗi là xong rồi sao?
Không sai!
Coi như là người Loan gia ra tay trước nhưng người ta đang thành hôn, không có gì cưỡng ép, là bỏ sính lễ ra cưới, vậy mà ngươi đến cướp thân. Đừng nói Loan gia nổi tiếng trong Thiên Châu, dù là bất cứ gia tộc nào cũng sẽ ra tay đi.
Hôm nay Loan gia mất hết mặt mũi, có hai Thiên Đế, một thiếu niên thiên tài đã chết, nói một câu xin lỗi là xong rồi sao? Đừng nói ngươi là bá chủ tây bộ, dù là Diệt Hồn Điện, Mê Thần Cung đến cũng không nói qua được.
Tiêu Ma Thần chắp tay, khô cứng nói:
- Ta trẻ tuổi bốc đồng, hy vọng Loan Đao đại nhân đừng trách!
Có thể không nể mặt Loan gia nhưng nếu Tiêu Lãng đã mở miệng, hôm nay Tiêu Ma Thần giành được Tô Triết, tâm tình tốt nên lười so đo.
Loan Nguyệt Thiên Đế không lên tiếng.
Loan Hoành sốt ruột nói:
- Thúc phụ, thúc phụ, Phi Đao là nhi tử duy nhất của ta! Thi thể của Loan Lực, Loan Tinh còn ở bên ngoài, máu chưa lạnh...
Loan Nguyệt Thiên Đế vỗ bàn, rống to:
- Câm miệng!
Loan Nguyệt Thiên Đế nổi giận, không khí trong lầu các đông lại. Tiêu Lãng nheo mắt không lên tiếng. Tiêu Ma Thần kiêu ngạo không sợ nhìn mắt Loan Hoành tràn ngập sát khí. Tô Triết sợ hãi mặt trắng bệch, cầm chặt tay Tiêu Ma Thần như con chim nhỏ bị hù.
Thời gian trôi qua từng chút một. Loan Nguyệt Thiên Đế không lên tiếng. Tiêu Lãng bực bội, lấy ra một thần binh Chí Tôn hình cây búa ném trên bàn.
Tiêu Lãng sắc mặt âm trầm nói:
- Người chết không thể sống lại, cái này xem như chút lòng thành của ta. Đương nhiên nếu lão Loan các ngươi còn chưa hài lòng thì đi ra đơn độc khiêu chiến với Ma Thần đi, ta... Không nhúng tay vào sinh tử!