Vù vù vù vù vù!
Quang trảm nhanh như chớp đánh xuống bốn phía, thân thể Tiêu Lãng biến mơ hồ, nhìn từ xa như bị chém làm hai. Quang trảm tiếp tục rơi xuống, cuối cùng nặng nề chém vào ngọn núi to lớn mới nãy Tiêu Lãng đứng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, ngọn núi cao mấy vạn thước, rộng mấy ngàn thước đổ sụp xuống, đất đá bay đầy, tiếnng ổ ngập trời vang vọng bốn phía. Đám người Quân Thần Độc Cô Hành cách xa nơi này vạn dặm đều nghe rõ ràng.
Vù vù vù vù vù!
Thân thể Tiêu Lãng biến rõ ràng hơn giữa không trung. Dưới tình huống nguy hiểm đó Tiêu Lãng phản ứng cực nhanh né khỏi công kích của quang trảm? Hai người Diệt Địa, Diệt Nhân ở phía xa thầm tặc lưỡi, nếu là bọn họ thì chắc chắn không tránh khỏi, quả nhiên Tiêu Lãng có thực lực quá mạnh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tuy rằng tránh thoát quang trảm, nhưng Tiêu Lãng không né khỏi mười hai hạt châu. Từng hạt châu đánh vào người Tiêu Lãng mang theo từng đợt huyết vụ. Tiêu Lãng bị đụng nhanh chóng rớt xuống dưới.
- Quả nhiên có chút một đạo, một kích tất sát mà cũng bị ngươi tránh thoát.
Thấy Tiêu Lãng nặng nề rớt xuống rừng núi rồi nhanh nhẹn nhảy lên như khỉ, chui vào trong rừng cây rậm rạp không còn bóng dáng, Vân Tử Sam mỉm cười. Vân Tử Sam lại giơ cao Phàm Tâm Diệt Thần kiếm, một luồng sáng vàng phóng lên cao hình thành kiếm quang mấy vạn thước. Mắt Vân Tử Sam như điện dễ dàng tỏa định vị trí Tiêu Lãng ẩn núp, liên tục chém xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng với mặt đất liên tục bị kiếm quang chém ra từng khe nứt sâu không thấy đay, thân thể Tiêu Lãng chật vật nhảy bắn khắp nơi. Tốc độ kiếm quang rất nhanh, thường là mới phát ra, Vân Tử Sam chém xuống Phàm Tâm Diệt Thần kiếm là kiếm quang chặt xuống ngay. Tiêu Lãng bị thương, bị mười hai hạt châu công kích làm gãy mười hai khúc xương. Nhưng linh hồn của Tiêu Lãng cực kỳ cường đại, cảm giác lực biến thái. Vân Tử Sam vung Phàm Tâm Diệt Thần kiếm một cái là Tiêu Lãng cảm giác được ngay, né sang bên cạnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bốn phương tám hướng hỗn độn, từng khe nứt to lớn nhìn thấy ghê người. Tiêu Lãng như con khỉ nhảy lung tung, động tác cực kỳ chật vật, mỗi lần cách kiếm quang chưa đến năm thước, chỉ mành treo chuông.
Y phục trên người Tiêu Lãng rách nát có máu ứa ra, mặt tràn đầy sầu lo. Dường như Tiêu Lãng đã cùng đường mạt lộ. Vân Tử Sam có thể công kích từ xa, Tiêu Lãng thì không thể bay, công kích từ xa không tạo thành chút tổn thương cho Vân Tử Sam.
Tiêu Lãng liên tục chạy nhảy, không có thời gian đi tìm về thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị. Vân Tử Sam đứng trên bầu trời, vững vàng khống chế Phàm Tâm Diệt Thần kiếm truy sát Tiêu Lãng. Biểu tình Vân Tử Sam nhàn nhã như con mèo đang trêu đùa một con chuột.
Nửa canh giờ!
Vân Tử Sam chém ra mấy vạn kiếm, Tiêu Lãng chạy thoát mấy vạn lần. Mỗi lần trông cực kỳ nguy hiểm nhưng không thể chém trúng Tiêu Lãng, hắn may mắn đến nghịch thiên.
- Hừ!
Vân Tử Sam ngừng lại, đã phát hiện ra điểm kỳ dị của Tiêu Lãng. Một bên mặt Vân Tử Sam đỏ hồng, người khẽ run, dường như tiêu hao quá nhiều lực lượng. Trong mắt Vân Tử Sam hơi tức giận, giận vì nhận ra mình túng quỷ kế của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không ngừng lại, lắc người một cái chui vào rừng cây nội, vẫn đang chạy vắt giò lên cổ. Tiêu Lãng chạy đi mấy chục vạn thước, leo lên một ngọn núi nhỏ, nhún người nhảy lên. Lực lượng của Tiêu Lãng rất mạnh, nhẹ nhún đã nhảy lên mấy vạn thước, tốc độ cực kỳ khủng bố.
Tay Tiêu Lãng cầm một thanh trường kiếm màu xanh, hắn vung một cái, kiếm khí xanh xé gió bay đi. Tiêu Lãng lại phóng ra Tình Thương, thân thể biến mơ hồ hóa thành gió đen bay hướng Vân Tử Sam.
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc hai luồng sáng ám kim xẹt qua bắn ra từ trong gió đen, xuyên kim cắt đá, nhanh như chớp phá màn đêm bắn vào người Vân Tử Sam.
- Hừ! Tiêu Lãng, ngươi lại bị lừa!
Vân Tử Sam không chút hoảng loạn, đôi mắt ủ rũ sáng lên. Phàm Tâm Diệt Thần kiếm bắn ra ánh sáng vàng phóng lên cao, lần này Vân Tử Sam không chém xuống mà tạt ngang. Mười hai hạt châu lại bay ra khỏi tay Vân Tử Sam, ở trên không trung hóa thành gió lốc.
Mới rồi Vân Tử Sam suy yếu chỉ là giả bộ, lại là kế dụ địch.
Lần này Tiêu Lãng không thụt lùi, vẻ mặt không chút hốt haongr.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Thiên Ma biến!
Tiêu Lãng làm mấy động tác kỳ quặc trên bầu trời, thân thể một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn thành tám, cuối cùng biến thành mười sáu Tiêu Lãng vây hình quạt công kích Vân Tử Sam. Liệt Thần Thủ được phóng ra mang theo mười sáu tiếng rít xé gió làm màng tai người đau đớn.
- A?
Biểu tình Vân Tử Sam nghiêm túc hơn, mười hai hạt châu không bay ra mà vòng quanh cách người nàng trăm thước. Vân Tử Sam nheo mắt nhìn bốn phía tìm chân thật của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng học được Thiên Ma biến trong Hải Để thần phủ, nhưng hắn không tu luyện đến độ cao thâm. Mười sáu cái bóng có mười lăm là giả, chỉ một cái là thật sự.
Vù vù vù vù vù!
Kiếm qunag quét ngang nhẹ nhàng đánh tan Vô Tình kiếm khí, Tình Thương, đánh tan bảy, tám ảo ảnh rồi tiếp tục quét tới trước, túng Tây Lương Sơn. Tây Lương Sơn bị chém thành một khe nứt sâu, đá núi bay tứ tung, hai người Diệt Địa, Diệt Nhân sợ hãi tránh né.
Thấy mấy bóng người ỗng hướng mình, rốt cuộc Vân Tử Sam hơi hoảng, thụt lùi lại. Liệt Thần Thủ có thể giết chết Diệt Thiên ngay tại chỗ làm lòng Vân Tử Sam không yên, không dám đón đỡ.
- A? Tiêu Lãng, ngươi dám?
Vân Tử Sam thụt lùi, mười hai hạt châu đụng vào mấy Tiêu Lãng, nhẹ nhàng đánh nát những phân thân. Khi Vân Tử Sam nghi ngờ thì thấy bên dưới có một thân thể đánh vòng cung xông hướng hai người Diệt Địa, Diệt Nhân đứng gần đó. Tiêu Lãng lập tức hiểu ra ý định của Tiêu Lãng, quát to lao xuống dưới.
Thực lực của hai người Diệt Địa, Diệt Nhân cũng hơi mạnh nhưng nếu Tiêu Lãng có thể giết ngay Diệt Thiên thì làm thịt hai người không thành vấn đề. Trong phút chốc Vân Tử Sam không kịp nghĩ nhiều, đuổi theo Tiêu Lãng.
Vù vù vù vù vù!
Diệt Địa thấy một bóng đen nhanh như chớp vọt hướng mình, trong con ngươi trắng đen rõ ràng kia tràn ngập lạnh lùng, sát ý, khiến người cảm giác linh hồn đóng băng. Diệt Địa sợ hãi không dám phản kích, lắc người chạy vào trong đường hầm.
Diệt Địa không biết tại sao Tiêu Lãng dám can đảm xé rách ước định xuống tay với bọn họ, gã cũng không biết tại sao hắn không sợ Diệt Hồn giết hắn. Diệt Địa bản năng cảm giác sợ hãi, trước tiên trốn vào Diệt Hồn Điện rồi tính.
Diệt Địa chạy trốn thì Diệt Nhân cũng theo sau. Hai người Diệt Địa, Diệt Nhân chỉ giúp Vân Tử Sam áp trận phòng ngừa Tiêu Lãng mời người giúp đỡ chứ không phải đến liều mạng với hắn. Hai người Diệt Địa, Diệt Nhân chạy vào đường hầm, không kịp đóng cửa lại. Tiêu Lãng đã xông tới.
Tiêu Lãng đầy sát khí hét lên:
- Diệt Địa, các ngươi trốn không thoát, chịu chết đi!
Vân Tử Sam theo sau lưng Tiêu Lãng, hét to:
- Tiêu Lãng, ngươi dám phá hư ước định?
Từ khi Vân Tử Sam gia nhập Diệt Hồn Điện thì được Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân đối xử rất tốt, cực kỳ cung kính với nàng. Diệt Thiên bị Tiêu Lãng giết làm Vân Tử Sam rất tức giận, sao nàng có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục giết hai người Diệt Địa, Diệt Nhân?
Tốc độ của Vân Tử Sam rất nhanh, từ trên bầu trời lao xuống, nhanh chóng xông vào đường hầm.
Nhưng mà...
Khi Vân Tử Sam xông vào đường hầm thì thấy một bóng đen xông tới, long trảo sắc ám kim liên tục phóng to trong con ngươi của nàng. Khuôn mặt đầy yêu khí tràn ngập sát ý, nanh tranh.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương!
Mục tiêu cuối cùng của Tiêu Lãng không phải hai người Diệt Địa, Diệt Nhân mà là Vân Tử Sam!