Không phải Vô Ngân Thiên Đế không thể đối phó con Độc Long này mà là Tiêu Lãng muốn thử xem độc tố của nó mạnh đến đâu, cũng muốn thử năng lượng chữa trị thần kỳ của thảo đằng thần hồn màu lam có thể ức chế độc dịch này không.
Nếu Tiêu Lãng đã muốn khai chiến thì sẽ dốc hết sức ra tay. Mắt Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng ám kim, đầu tiên là phóng ra một đợt công kích linh hồn rồi mắt lại phát ra ánh sáng trắng đen, phóng thích Tình Diệt!
Bốn luồng sáng bắn ra, người Độc Long khổng lồ như vậy dĩ nhiên là không tránh khỏi, luồng sáng đánh trúng người nó. Tiêu Lãng thấy mắt Độc Long bỗng biến mờ mịt, biết là công kích linh hồn, Tình Diệt đã có hiệu quả. Tiêu Lãng vọt tới, phóng ra Liệt Thần Thủ mạnh cào đầu rồng to lớn.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Đầu rồng bị cào mảng lớn, có khói đen bay ra bao phủ Tiêu Lãng. Tiêu Lãng cảm giác khí lưu đen ngoài người nhanh chóng bị ăn mòn.
Tiêu Lãng hét to:
- Mị Nhi!
Thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra bao lấy Tiêu Lãng, đôi chân Tiêu Lãng giẫm đầu Độc Long bay ngược ra.
Vù vù vù vù vù!
Một đuôi rồng to lớn quất tới, con Độc Long bị đau gầm lên phun ra đoàn năng lượng màu đen bắn hướng Tiêu Lãng.
Vù vù vù vù vù!
Tay Tiêu Lãng cầm trường kiếm như thiết thước, năng lượng ngoài người nhanh chóng ùa hướng trường kiếm. Phàm Tâm Diệt Thần kiếm nặng nề chém xuống, một luồng kiếm quang bắn hướng năng lượng đen phun ra từ miệng Độc Long.
Tiêu Lãng không hoàn toàn luyện hóa Phàm Tâm Diệt Thần kiếm, nhưng chỉ luyện hóa sơ thì vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng, chẳng qua uy lực không mạnh như trong tay Vân Tử Sam.
Bên kiam đuôi rồng to lớn quất tới. Tiêu Lãng không thèm nhìn, Liệt Thần Thủ cào hướng đó, một cái đuôi rồng bị cào một miếng to. Thảo đằng thần hồn màu lam không làm Tiêu Lãng thất vọng, có thể dễ dàng hóa giải độc dịch của Độc Long nên hắn không e ngại gì.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kiếm quang ngưng kết từ Phàm Tâm Diệt Thần kiếm va chạm với đoàn năng lượng đen, cả sơn cốc rung lên, vách núi xung quanh lăn rầm rầm. Tiếng nổ điếc tai văng vẳng không dứt trong sơn cốc.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng bị hất bay ra nhưng nhanh chóng bay ngược trở lại, mắt lại lóe ánh sáng đen trắng.
Độc Long thấy vậy khủng hoảng truyền âm:
- Đừng! Ta cho ngươi độc dịch!
Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Muộn rồi!
Tiêu Lãng phóng ra Tình Diệt, rồi vô số chữ tình ngưng kết nhanh chóng đánh hướng Độc Long. Có Tình Diệt làm linh hồn Độc Long hỗn loạn, tình động có thể càng thêm dễ dàng thuần hóa nó.
Thực lực của Độc Long không tệ, sắp đến Bán Thần cảnh, nếu ngay từ đầu cho Tiêu Lãng chút độc dịch thì mọi chuyện hóa bình. Giờ phút này, Độc Long chọc giận Tiêu Lãng thì tất nhiên hắn muốn thuần hóa nó. Một con khổng lồ như vậy mang về trông sân cũng không tệ.
Quả nhiên!
Tình động vừa xuất hiện, mắt con Độc Long càng mờ mịt và cố gắng vùng vẫy, nó không muốn bị Tiêu Lãng thuần hóa.
- Tình Diệt!
- Tình động!
Mỗi lần Tiêu Lãng đánh ra mười vạn chữ tình sẽ lập tức phóng Tình Diệt một lần khiến Độc Long không chống đỡ được. Ánh sáng trong mắt, hơi thở thô bạo của Độc Long yếu dần.
Mộc Tiểu Đao cười khờ:
- Ha ha ha ha ha ha! Ca, đem con thú khổng lồ này về hậu sơn Tiêu Đế thành nuôi đi.
Vô Ngân Thiên Đế cũng nở nụ cười. Tình Diệt, tình động của Tiêu Lãng đúng là khắc tinh của mãnh thú, hải thú. Hèn chi thời kỳ thượng cổ Thiên Vũ Đại Thần có thể nhẹ nhàng thuần hóa vạn thú, Tình Diệt và tình động phối hợp lại quá hung tàn.
Chữ tình bay đầy trời hóa thành luồng sáng nhập vào người Độc Long. Độc Long đã nhắm mắt lại, hơi thở bạo ngược trên người hoàn toàn biến mất. Tiêu Lãng cảm giác cũng gần xong rồi, xem tình hình Độc Long hoàn toàn bị hắn thuần hóa.
Bây giờ Tiêu Lãng có Tình Diệt là công kích linh hồn phối hợp với tình động, không phải trạng thái nửa thuần hóa như thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải mà là hoàn toàn thuần hóa. Thú tộc bị thuần hóa sẽ xem Tiêu Lãng là chủ nhân, dù hắn khiến nó chết thì nó sẽ không chút do dự.
Tiêu Lãng đứng cách Độc Long ngàn thước, chờ nó tỉnh lại. Nhưng nửa canh giờ đi qua mà Độc Long không nhúc nhích, làm đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế thấy nghi hoặc.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Độc Long giây lát, mất kiên nhẫn, định đi qua lấy chút độc dịch rồi rút.
Nhưng lúc này người Độc Long chợt nở rộ ánh sáng lam rực rỡ, thân hình nó bao phủ trong vầng sáng. Trong sơn cốc bị ánh sáng lam chiếu rọi rõ như ban ngày, trên bầu trời, xung quanh sơn cốc đầy khói đen điên cuồng ùa hướng ánh sáng lam.
- A?
Tiêu Lãng thầm cảnh giác, lùi sang một bên. Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế đáp xuống, đứng cạnh Tiêu Lãng. Tiểu Bạch kêu không ngừng. Mắt Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng, Phàm Tâm Diệt Thần kiếm cũng sáng lên, tùy thời chuẩn bị công kích.
Mộc Tiểu Đao gãi đầu, nhỏ giọng nói:
- Thật là lực lượng dâng trào, không lẽ vào giây phút này Độc Long biến hóa?
Tim Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế run lên nhưng không quá để ý. Thực lực của Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng, cộng với thảo đằng thần hồn màu lam hóa giải độc tốt, cho dù Độc Long đạt đến Bán Thần cảnh thì cũng là một con đường chết.
Đáp án rất nhanh công bố.
Ánh sáng lam dần biến mất, con Độc Long cũng biến mất, một nam nhân trung niên người không mảnh vải một gối quỳ trên mặt đất.
Nam nhân trung niên nhìn Tiêu Lãng, kích động nói:
- Độc Long tham kiến chủ nhân!
- A?
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế liếc nhau, cực kỳ kinh ngạc. Không ngờ thật sự biến hóa Bán Thần cảnh, hơn nữa còn là bị hoàn toàn thuần hóa?
Tiêu Lãng liếc mắt qua, cảm giác trong linh hồn của nam nhân trung niên có một tia liên hệ với mình. Tiêu Lãng cất binh khí, giải trừ Liệt Thần Thủ.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Đứng dậy đi. Vô Ngân, lấy một bộ đồ cho hắn mặc.
Nam nhân trung niên nhanh chóng mặc đồ, lại lần nữa cung kính quỳ xuống nói:
- Cảm tạ chủ nhân, nếu không nhờ chủ nhân thì không biết đến khi nào Độc Long mới biến hóa được. Độc Long nguyện thề sống chết đi theo.
Được một thần thú Bán Thần cảnh thần phục nhưng Tiêu Lãng không quá bận tâm. Ở Thiên Châu Tiêu Lãng không có kẻ thù, nếu đi Thần Vực thì Độc Long cũng không giúp được gì.
Tiêu Lãng hờ hững gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Ta chỉ muốn một ít độc dịch để tu luyện, ngươi muốn đi theo ta? Cũng được.
Độc Long không nói, há mồm phun một ngụm độc dịch, đó là căn nguyên độc dịch của nó. Tiêu Lãng liếc Vô Ngân Thiên Đế, gã liền lấy ra một dung khí hứng trọn.
Tiêu Lãng thấy độc dịch đã thu thập, gật đầu, nói:
- Ta về đây, ngươi muốn theo ta thì tùy thời đi Tiêu Đế thành. Nhớ kỹ là đừng tổn thương người vô tội, trong Thiên Châu đều là con dân của ta.
Độc Long gật đầu. Độc Long mới đột phá Bán Thần cảnh, cần ổn định cảnh giới nên không muốn đi ra ngoài ngay.
Độc Long nhìn đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế nhanh chóng bay lên trời, ánh mắt nó nóng cháy.
Độc Long nhỏ giọng nói:
- Trong ký ức truyền thừa, tổ tiên nói chỉ cần có người có thể giúp đỡ ta tiến hóa thì phải vĩnh viễn đi theo hắn. Chủ nhân còn trẻ như vậy đã có thực lực đỉnh Bán Thần cảnh, xem ra đi theo hắn sẽ không thiệt thòi. Đáng tiếc... Theo hắn thì ta không thể đi Yêu Vực rồi.