Thần quân Hắc Phàm rất tức giận. Vừa nãy thiếu gia Hắc Dương đi vào hắn đã nhìn thấy, cũng biết hắn thói xấu không đổi lại bắt đầu hoành hành. Ban đầu hắn nhìn lướt qua, nhìn thấy mấy người Ma Thanh Thanh thậm chí còn không phải là Đại Thần, cũng không mấy để ý.
Mãi đến lúc sau này, Hắc Nô động thủ, hắn vẫn không phản đối. Chỉ có điều trong lòng hắn có chút bất mãn đối với tên Hắc Dương ngu xuẩn này. Hắc Nhật quân động thủ ở trong thành bảo, tại sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Trong thành bảo có nhiều người như vậy, để người khác nhìn thấy thì thế nào?
Hắn đang chuẩn bị sai người ta xuống truyền lời cho Hắc Dương bảo hắn biết điều một chút. Ai biết cục diện lập tức nghịch chuyển. Thiếu niên tóc trắng kia, ngay cả thần thể hậu thiên cũng không phải, lại có thể phát ra công kích cường đại như vậy?
Hắc Dương là con trai độc nhất của đại ca hắn. Hắn không thể trơ mắt nhìn Hắc Dương chịu tội, cho nên phải ra tay trước. Nhưng hắn không nghĩ tới Tiêu Lãng từ bên trong vọt tới, nhìn thấy Hắc Dương bị đá bay lại thân thể đột nhiên chuyển hướng, trong nháy mắt bắt lấy Hắc Dương!
Tại Hắc Nhật Thành, một võ giả rác rưởi ngay cả thần thể cũng không phải lại dám bắt thiếu gia của bản thành làm con tin? Tiểu tử này quá giỏi chứ?
Hắn không biết cánh tay phải ánh kim của Tiêu Lãng là thần thông nào, chỉ có điều hắn không nghi ngờ trước khi hắn động thủ, Tiêu Lãng có thể diệt Hắc Dương!
Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Lãng, Thần quân Hắc Phàm cảm giác chuyện này cực kỳ vướng tay chân. Đôi mắt này quá bình tĩnh. Dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn vậy.
Hồi tưởng lại cục diện vừa nãy, Hắc Phàm biết chuyện hôm nay một khi xử lý không tốt, không chỉ là vấn đề sinh mạng của Hắc Dương, danh dự và chữ tín mà tinh vực Hắc Nhật duy trì trong mấy vạn năm sợ là sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Thần quân Hắc Phàm hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thản nhiên, bình tĩnh mở miệng:
- Vị tiểu ca này, bỉ nhân là Hắc Phàm thống lĩnh Hắc Nhật quân. Chuyện hôm nay bất luận đúng sai, đầu tiên ta đại biểu Hắc Nhật Thành xin lỗi các ngươi trước. Không biết chúng ta có thể dời bước đi tới gian phòng bên cạnh nói chuyện hay không? Chỉ cần là khuyết điểm của đám người Hắc Dương, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.
Thái độ của Thần quân Hắc Phàm không tồi. Một cường giả Thần Quân nói chuyện với một thân thể phàm tục khách khí như vậy, bản thân chuyện này đã có vẻ khác thường. Trong thành bảo rất nhiều người âm thầm gật đầu. Chỉ có điều nữ tử áo trăng trên lầu lại lộ ra một tia trào phúng nhàn nhạt. Ánh mắt nàng tập trung Tiêu Lãng, muốn xem thử hắn sẽ quyết định thế nào.
Vô Ngân và Tiêu Ma Thần, Ma Thanh Thanh cũng nhìn Tiêu Lãng. Tất cả đều chờ Tiêu Lãng quyết định. Khóe miệng Tiêu Lãng lộ ra một nụ cười nhạt, thân thể vẫn không nhúc nhích. Thậm chí cánh tay đang nắm lấy Hắc Dương cũng không hề run rẩy. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hắc Phàm nói:
- Ở đâu nói không phải là nói. Ngay ở đây đi! Xin lỗi thì không cần. Làm những điều giả dối này thật không có ý nghĩa.
Mắt Thần quân Hắc Phàm hơi nheo lại. Khí tức sinh mệnh của Tiêu Lãng rất dồi dào. Điều này nói rõ không phải chỉ có vẻ trẻ tuổi bên ngoài. Tuổi của hắn thật sự cũng không lớn lắm. Vừa nãy hắn khách khí như vậy, lại dầu muối không chịu, còn nói rõ đừng giả dối. Xem ra vừa nãy không phải là ngẫu nhiên, mà tất cả đều nằm trong kế hoạch của người thiếu niên trước mắt này.
Trong thành bảo có rất nhiều người cường giả cũng khẽ gật đầu. Nữ tử trên lầu còn lộ ra một chút tán thưởng. Nếu như Tiêu Lãng thỏa hiệp, theo Thần quân Hắc Phàm vào gian phòng bên cạnh, cho dù nói thế nào, đưa ra điều kiện thế nào, nhận được bao nhiêu bồi thường, hắn cũng là thất sách.
Thần quân Hắc Phàm muốn chính là trước tiên khống chế tình thế lại. Tiêu Lãng vừa vào trong gian phòng kia, người trong thành bảo này đương nhiên sẽ không để ý tới nữa. Như vậy cho dù Tiêu Lãng nhận được bao nhiêu bồi thường, bao nhiêu lợi ích, chờ tới khi ảnh hưởng của tình thế này vừa biến mất, muốn giết chết bọn họ thế nào, còn không phải là một câu nói của Hắc Phàm sao?
- Được rồi!
Hắc Phàm lại thỏa hiệp, trầm ngâm một chút gật đầu nói:
- Chuyện hôm nay, bất luận đúng sai, chúng ta đều không truy cứu. Ta đại biểu Hắc Nhật Thành bồi thường cho mấy vị trăm vạn tử thánh thạch cửu đẳng, đồng thời bảo đảm an toàn cho chư vị. Chỉ mong ngươi thả Hắc Dương ra. Yên tâm! Hắc Dương tuyệt đối sẽ chịu sự trừng phạt nên có.
- Trăm vạn tử thánh thạch!
Vô số người hít vào một hơi khí lạnh. Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ. Thần binh Đại Thần mới đáng giá mấy trăm tử thánh thạch. Đây cũng là mấy ngàn thần binh Đại Thần. Cho dù Ma Thanh Thanh cũng khẽ nuốt nước miếng một cái. Tiêu Lãng giúp nàng hả cơn giận, giờ phút này bọn họ không chỉ có thể an toàn rời đi, còn được bồi thường trăm vạn tử thánh thạch?
Rất nhiều người ước ao nhìn Tiêu Lãng. Có trăm vạn tử thánh thạch này, sợ là đủ cho mấy người Tiêu Lãng tu luyện tới Đại Thần hậu kỳ. Bọn họ cũng có thể đổi thành mấy quyển thần kỹ tứ đẳng, ngũ đẳng, tăng cao thực lực.
- Ha ha! Mấy anh em cùng lăn lộn thôi.
Tiêu Lãng mỉm cười, trong lòng hoàn toàn không bị này trăm vạn tử thánh thạch làm mờ mắt. Trái lại hắn có chút hơi giận. Hắn nói một câu chưa hết, Liệt Thần Thủ phóng thích ra nhanh như tia chớp lướt qua một cánh tay của Hắc Dương, bóp nát một cánh tay của thiếu gia Hắc Dương. Tiếp theo hắn lại chộp vào ngực của thiếu gia Hắc Dương, chỉ lát nữa là sẽ vồ nát trái tim Hắc Dương.
- Dừng tay!
Hắc Phàm kêu to, thân thể bắn nhanh về phía Tiêu Lãng, lại bị Tiêu Lãng thản nhiên quét một ánh sáng lạnh. Hắn kinh sợ đến mức lui nhanh lại không dám vọng động. Đại ca của hắn chỉ có một đứa con trai độc nhất. Đại ca của hắn và phụ thân trở về Thần Vực. Nếu như Hắc Dương chết hắn làm sao ăn nói được?
- A...
Vô số người hít vào một hơi khí lạnh, nhưng đều hết sức khó hiểu, không biết Tiêu Lãng nổi điên làm gì? Thần quân Hắc Phàm đưa ra điều kiện hậu đãi như vậy, không chỉ không chấp nhận, còn hung hăng thô bạo như vậy? Ngay cả Ma Thanh Thanh cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Thật ra chỉ có Vô Ngân suy tư, mở trừng hai mắt.
Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh như băng tập trung vào Thần quân Hắc Phàm, lạnh lùng nói:
- Đừng nói những lời giả dối nữa. Trong lòng ngươi muốn điều gì ta hiểu rõ! Hôm nay nếu ta dám làm ầm ĩ như vậy, đã không chuẩn bị tinh thần sống mà ra khỏi tinh vực Hắc Nhật! Hiểu chưa?
Khuôn mặt Tiêu Lãng vẫn còn vết máu lúc trước. Sát khi trên người tản ra như bão táp. Mái tóc bạc trắng theo sát khí tung bay. Lại thêm ánh mắt bướng bỉnh, thật sự đặc biệt có khí thế, khiến rất nhiều võ giả Đại Thần mặc cảm.
Thần quân Hắc Phàm biến sắc, trở nên âm trầm. Nhìn Hắc Dương đau tới mức gọi cũng không dám gọi, hắn gần như gằn lên từng tiếng:
- Ngươi... đưa... ra... điều… kiện!
Tiêu Lãng gật đầu, mở miệng nói:
- Tử thánh thạch ta một viên cũng không muốn. Các ngươi cũng không cần bồi thường. Ta chỉ muốn Hắc Dương đưa chúng ta một đoạn đường. Bất kỳ người nào cũng không được đi theo. Chỉ cần khoảng cách đủ an toàn, chúng ta tự nhiên sẽ thả hắn ra!
- Là một nhân vật không tồi!
Trên lầu, nữ tử áo trắng uyển chuyển hoàn toàn không che giấu sự thưởng thức của nàng đối với Tiêu Lãng. Nàng khe khẽ thở dài nói:
- Tình thế chắc chắn phải chết lại bị hắn thay đổi. Nhưng đáng tiếc ta muốn đi Vực diện Hồng Ngư, bằng không có thể đưa tiểu tử này về gia tộc đào tạo một chút!
Thị nữ mặc y phục màu xanh bên cạnh có phần không đồng ý, bĩu môi nói:
- Thần thể hậu thiên cũng không phải, thực lực này quá kém?
- Ngươi biết cái gì?
Nữ tử áo trắng hừ lạnh một tiếng nói:
- Một chưởng vừa nãy của tiểu tử này lại là thần kỹ dung hợp, uy lực có thể tương đương với thần kỹ nhị đẳng. Về cơ bản, ta cũng hiểu về thần kỹ dung hợp tại Thần Vực. Loại thần kỹ hắn sử dụng, ta chưa từng nghe nói qua! Cho nên... rất có thể là do bản thân hắn dung hợp! Một thiên tài tuyệt thế như vậy, chỉ cần không chết, tiền đồ vô lượng!
- A? Thần kỹ dung hợp? Làm sao có thể?
Trong nháy mắt thị nữ la lớn, mắt trợn to, giật mình. Bản thân thị nữ này tư sắc cũng không tồi. Với vẻ mặt như thế, ngược lại đã thu hút ánh mắt của rất nhiều nam tử gần đó. Chỉ có điều bọn họ cũng không phải dám thu nữ tử áo trắng kia. Bởi vì nữ tử này lộ ra khí tức, bọn họ tuyệt đối không thể chống lại.
Phía dưới, Thần quân Hắc Phàm cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Tuy rằng hắn hận không thể ngàn đao băm thây Tiêu Lãng, nhưng giờ phút này đang có rất nhiều nhân vật lớn nhìn. Nữ tử áo trắng che mặt ngồi trên lầu chính là một nhân vật lớn. Ánh mắt nàng nhìn Tiêu Lãng lộ vẻ tán thưởng. Nếu như hắn xử lý chuyện hôm nay khinh xuất, danh dự và chữ tín tinh vực Hắc Nhật xem như đã bị phá huỷ...
Hắn hiểu rất rõ về lai lịch của thiếu nữ này. Hắn thoáng nhìn lên trên lầu, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói:
- Được, hi vọng ngươi có thể nói được, làm được! Các ngươi có thể đi.
Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích, trái lại lộ ra một nụ cười chân thành, lấy ra một viên thuốc chữa thương cho Hắc Dương. Lúc này hắn mới gật đầu với những người xung quanh, cuối cùng nhìn Thần quân Hắc Phàm nói:
- Hôm nay đắc tội, chúng ta muốn đi Thần Vực, sau đó Hắc gia các ngươi muốn trả thù cứ việc phái người tới. Đương nhiên... chỉ cần Tiêu Lãng ta không chết, các ngươi dám đuổi giết ta, ta sẽ khiến Hắc gia các ngươi chó gà không tha, đi!