- Làm sao có thể như vậy được?
Vinh thiếu không thể tin được đứng phắt dậy. Không chỉ hắn, trong sân có rất nhiều người, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc. Đại Thần và Bán Thần đó là khái niệm hoàn toàn khác nhau. Một người là phàm nhân, một người là thần? Tiêu Lãng có thể đối phó được ba, năm chiêu đã rất nghịch thiên. Nhưng giờ phút này, thoáng một cái hắn lại giết chết một Đại Thần hậu kỳ?
Lẽ nào Tiêu Lãng che dấu thực lực?
Điều này càng không thể. Bởi vì hắn không phải là thần thể, là thần thể tiên thiên hay là thần thể hậu thiên, thoáng một cái là có thể nhìn thấu được Tiêu Lãng thực sự là phàm thể. Vậy vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?
Rất nhiều người nghĩ tới chưởng ấn nhỏ như mộng như ảo kia. Tất nhiên một phần cũng bởi vì võ giả Đại Thần hậu kỳ kia khinh địch, nhưng chưởng ấn nhỏ kia có uy lực khủng bố mới thật sự là sát chiêu.
- Đó là thần kỹ nhị đẳng hay tam đẳng vậy?
Sắc mặt Phạm thiếu trở nên nghiêm túc. Gần đây hắn coi trọng muội muội của Vinh thiếu muốn chơi một chút, cho nên vừa nãy hắn ở gần đó, vừa vặn Vinh thiếu sai người nhờ hắn hỗ trợ, hắn cũng không suy nghĩ nhiều trực tiếp tức giận.
Ở trong thành, gia tộc của hắn xem như là đại gia tộc. Chỉ có điều hắn ở trong gia tộc không có trọng lượng lắm, nhưng vẫn được để ý. Hắn trầm ngâm rất lâu, thoáng nhìn một Đại Thần đỉnh phong ở phía sau, thấp giọng nói:
- Phạm Đặc Tây, ngươi đi tới chơi đùa một chút. Cẩn thận, nhưng đánh ưng không được để bị mổ ngược lại!
Một gã hộ vệ khác truyền âm với chủ sự của sân quyết đấu một câu, rất nhanh vòng bảo hộ sàn đấu mở ra. Trong thành tất cả đều phải nói tới quy củ, nói luật pháp. Chỉ có điều những thứ này chỉ là đối với võ giả bình thường. Luật pháp đối với con cháu đại gia tộc mà nói chẳng khác gì giấy lộn. Mà vị Phạm thiếu trước mắt này, rõ ràng liền thuộc về gia tộc có đặc quyền.
- Tiêu Lãng cẩn thận!
Người này khí thế cường đại hơn, hơn nữa còn là người đã từng trải qua bách chiến. Ma Thanh Thanh là Đại Thần đỉnh phong chỉ dựa vào hỗn độn thạch một bước lên trời, tất nhiên không thể so sánh được. Tiêu Lãng chỉ thoáng nhìn ánh mắt của hắn một chút, đã biết mình gặp phải kình địch lớn nhất trong cuộc đời.
Tiêu Lãng không nói gì lẳng lặng đứng thẳng cũng không ra tay. Đối phương cũng không ra tay. Hai người giống như hai con dã thú hung mãnh đối mắt nhìn nhau, tìm kiếm sơ hở của đối phương, một đòn giết chết.
Chỉ một lát sau, về mặt khí thế Tiêu Lãng nhận thua. Khí thế của đối phương quá mạnh mẽ. Cảnh giới của hắn quá thấp không chống đỡ được. Nếu tiếp tục nữa khí thế của hắn chỉ có thể càng ngày càng yếu, đối phương đánh ra khí thế giống như cuồng long cửu thiên, hoàn toàn đè chết hắn.
- Xì xì!
Hắn vận chuyển năng lượng. Bên ngoài thân bắt đầu xuất hiện một màn sương mù. Đây là thần kỹ phụ trợ trong số năm mươi bản thần kỹ do Mai phu nhân đưa cho hắn. Tác dụng không lớn, chỉ ảnh hưởng một chút tới thị lực của đối phương, cố làm ra vẻ bí ẩn thôi.
Sương mù từ từ tràn ngập khắp sàn đấu. Chút sương mù ấy tất nhiên không thể ảnh hưởng với thị lực của Đại Thần đỉnh phong, nhưng ngăn cản tầm mắt của những người ở phía ngoài. Đối phương vẫn không nhúc nhích. Tiêu Lãng chỉ có thể vận chuyển Thiên Ma Biến, phóng thích một vài phân thân, chậm rãi phóng về phía đối phương.
Một ngàn mét, năm trăm mét, ba trăm mét!
Tiêu Lãng động!
Thần kỹ dung hợp ra tay. Bàn Nhược Chưởng nho nhỏ phá không rời đi, mang theo những tiếng phá không chói tai, cũng khiến cho không gian dao động một hồi.
Nếu như đối phương không ra tay, vậy dẫn xà xuất động là được rồi!
Vèo!
Đối phương chờ chính là thời cơ này. Thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh. Tiêu Lãng thậm chí còn không nhìn thấy rõ cái bóng thực sự của đối phương. Tốc độ của hắn quá nhanh, khiến người ta kinh hãi.
- Chiến giáp thủy tinh!
Nếu không thấy rõ vậy không cần nhìn nữa. Tiêu Lãng phóng ra thần kỹ dung hợp chiến giáp thủy tinh, sau đó linh hồn xuất khiếu, bắt đầu tập trung vào chân thân của đối phương!
Ầm!
Một chưởng ấn giống như u hồn từ trong không gian thò tới, dễ dàng công kích ở sau lưng Tiêu Lãng. Chiến giáp thủy tinh sóng nước dập dờn, thành công hóa giải chưởng lực có thể đánh nát núi lớn. Chỉ có điều chiến giáp thủy tinh dường như cũng muốn vỡ tan. Thân thể Tiêu Lãng cũng bay lên.
Thắng cược. Chính là thời cơ này!
Tiêu Lãng nhìn thấy trong mắt đối phương loé lên một tia kinh ngạc. Hắn muốn chính là kết quả như thế. Linh hồn khống chế thân thể ở trong không trung mạnh mẽ xoay chuyển. Liệt Thần Thủ được phóng thích, sau đó bỗng nhiên chộp về phía trước.
- Xì xì!
Mấy chục vuốt rồng phá không đến. Trong mỗi một vuốt rồng đều có hồ quang chớp hiện, khí tức khủng bố đến cực điểm! Hơn nữa trong mấy chục vuốt rồng, võ giả Đại Thần đỉnh phong này lại không phán đoán ra được đâu là chân thân?
Giờ phút này võ giả Đại Thần đỉnh phong đã khiếp sợ linh hồn sắp nát. Nhưng trong giây phút như vậy hắn có thể làm gì? Hắn chỉ có thể cắn răng không thèm quan tâm tới vuốt rồng. Năng lượng bên trong thân thể vận chuyển, trong tay xuất hiện một chiến đao sau đó nhanh chóng xoay tròn. Nếu như Tiêu Lãng dám công kích, vậy nhất định sẽ bị gió xoáy của hắn chém lưỡng bại câu thương.
Tiêu Lãng sẽ lùi lại sao?
Đáp án là không. Hắn thật vất vả mới có được một cơ hội như vậy, sao sẽ từ bỏ được? Ngay lập tức trên thân thể hắn ngưng tụ ra chiến giáp thủy tinh. Liệt Thần Thủ tiếp tục vồ xuống!
- Xì xì!
Cốt nhục tung toé, máu tươi bắn ra. Vì được Kỳ Lân Trảo gia tăng, uy lực của Liệt Thần Thủ lại lớn thêm mấy phần. Muốn cào nát hộ vệ Đại Thần đỉnh phong này tất nhiên là điều chắc chắn. Chỉ cần cào nát đến vòng bảo hộ, người này làm sao có thể không chết được?
Chỉ có điều Tiêu Lãng rõ ràng cũng không chịu nổi. Chiến giáp thủy tinh lại bị đánh nát. Dưới bụng hắn xuất hiện một vết rách, ngay cả ruột cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sương mù từ từ giảm bớt. Tiêu Lãng quỳ một chân xuống đất, tay vẫn ôm lấy bụng dưới. Từ trong lòng bàn tay, máu tươi vẫn đang trào ra. Chỉ có điều hắn đã nhắm mắt vận công chữa thương, khí tức đã ổn định.
Trái lại một phía khác, đầu của võ giả Đại Thần đỉnh phong kia đã trở nên nát bét. Một thi thể không đầu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, trong tay chiến đao vô lực buông xuống. Tình cảnh rất đẫm máu.
- Phạm Đặc Tây!
Phạm thiếu thình lình đứng dậy, trong mắt đầy vẻ chấn động kinh ngạc. Hắn biết rõ thực lực của người thủ hạ này. Người này đã theo hắn năm, sáu năm nay, là phụng mệnh của gia tộc đi theo bảo vệ hắn. Giờ phút này người này lại bị một võ giả Bán Thần giết chết? Sau khi trở lại hắn làm sao ăn nói được với gia tộc đây?
Tất cả mọi người ở đó đều xôn xao bàn tán. Bởi cấm chế và sương mù do Tiêu Lãng phóng thích ra, bọn họ không nhìn thấy rõ ràng quá trình chiến đấu vừa nãy. Bọn họ vốn tưởng rằng Tiêu Lãng chắc chắn phải chết, nhưng không nghĩ tới hắn chỉ bị thương nhẹ đã tiêu diệt được một Đại Thần đỉnh phong?
- Khà khà!
Tiểu Đao cười lớn. Tiêu Ma Thần và Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau âm thầm kinh hãi. Vừa nãy bọn họ còn hết sức lo lắng. Nói thế nào Tiêu Lãng còn chưa phải là thần thể, trên phương diện cảnh giới bị người áp chế gắt gao. Lại không nghĩ tới, Đại Thần đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của Tiêu Lãng.
Cấm chế của sàn đấu mở ra, Độc Long bay vụt tới đỡ Tiêu Lãng đi xuống. Tiêu Lãng nuốt vào một viên đan dược, vận công chữa thương một hồi đã tốt hơn rất nhiều. Chí ít vết thương không chảy máu nữa. Hắn không nói gì thêm, chỉ thản nhiên căn dặn nói:
- Trở về!
- Phạm thiếu, bọn họ muốn đi!
Vinh thiếu thấy đám người Tiêu Lãng đi ra khỏi sàn quyết đấu liền kêu lên. Khuôn mặt Phạm thiếu âm trầm không nói gì. Hôm nay Vinh thiếu chết hai thủ hạ, có chút bất bình, còn chuẩn bị tiếp tục gây sự vài câu, lại bị Phạm thiếu tát một cái.
- Đi!
Phạm thiếu dẫn theo hai hộ vệ rời đi. Vinh thiếu đã trúng một tát nhưng hoàn toàn không tức giận, trái lại hùng hục đi theo. Lúc này Phạm thiếu thật sự nổi giận. Hiển nhiên sẽ không để yên.
Quả nhiên, chờ đám người Tiêu Lãng vừa trở lại biệt viện, một đội quân hộ vệ Tuyết Mai Thành lập tức bao vây toàn bộ sân viên. Một đội trưởng hộ vệ Thần Quân đi đến, quét mắt nhìn mọi người vài lần, thâm trầm nói:
- Có người báo, mấy người này là gian tế của Trường Phong Lĩnh. Bắt tất cả lại!