Phi vân bàn lại lên đường. Thực lực Tiêu Lãng cũng nhận được sự khẳng định của Thiên Tôn Hiên Viên. Tổng hợp thực lực của hắn bây giờ có thể đã đạt được Thần Tổ trung kỳ. Đối đầu với Thần tộc sơ kỳ hẳn là không có vấn đề. Thần Tổ trung kỳ được thông qua, đánh lén Thần Tổ hậu kỳ cũng có thể chém giết. Còn Thần Tổ đỉnh phong kia quá kém.
Võ giả chiến đấu, cũng không chỉ cần xem một, hai thần thông, mà phải dựa vào thực lực tổng hợp. Tốc độ ngươi không nhanh, người khác có thể dễ dàng hành hạ ngươi đến chết. Phòng ngự của ngươi không mạnh, kẻ địch cũng có thể một chiêu giết chết ngươi. Tốc độ phản ứng không nhanh cũng có thể dễ dàng khiến kẻ địch thuấn sát ngươi.
Tiêu Lãng ngoại trừ công kích Liệt Thần Thủ, Toan Nghê Sát cường đại hơn một chút, còn lại đều không mạnh. Nếu không phải mức độ cường đại của thân thể đạt được Thần Tổ hậu kỳ, sợ là thực lực Thần Tổ trung kỳ cũng không đạt tới.
Chỉ có điều mặc dù như thế cũng khiến một đám người chấn động nhìn nhau. Mới chừng ấy tuổi đạt được thực lực như vậy, tư chất này đã vượt qua Hoàn Nhan Như Ngọc? Đương nhiên tiềm lực phát triển sau đó thế nào, không ai nói chắc được. Chí ít hiện nay tổng hợp thực lực của Tiêu Lãng mạnh hơn so với Hoàn Nhan Như Ngọc. Chỉ có điều ngược lại Hoàn Nhan Như Ngọc nhỏ hơn so với Tiêu Lãng vài tuổi.
Tiêu Lãng không để ý tới mọi người, lại bế quan, tìm hiểu bức vẽ rõ ràng về thân thể. Trong chuyến hành trình buồn chán này, không bằng tu luyện cảm ngộ. Tiến vào trạng thái du hồn, hắn toàn tâm toàn ý cảm ngộ bức vẽ.
Đáng tiếc không biết có phải linh hồn hắn không đủ cường đại, hay là bởi vì cảm ngộ thiên đạo không đủ sâu, mãi đến khi đến tinh vực Hình Thiên hắn vẫn hoàn toàn không cảm ngộ được. Hắn đã cảm ngộ bức vẽ này được gần nửa năm, nhưng không thu hoạch được gì.
Ngược lại, hắn có luyện hóa một chút Tử thánh thạch. Ban đầu hắn có hơn một ngàn vạn tử thánh thạch, giờ phút này chỉ còn lại hơn ba trăm vạn. Hắn cũng không luyện hóa, giữ lại để dự phòng.
- Tiêu Lãng, đi thăm Hình Thiên đi. Một chuyến này nói thế nào cũng phải cảm ơn hắn một chút!
Thiên Tôn Hiên Viên truyền tin lại, Tiêu Lãng đứng dậy đi ra ngoài. Thấy ánh mắt mong chờ của Thiên Tôn Hiên Viên, Tiêu Lãng buồn bã thở dài lắc đầu không nói gì.
- Đi thôi, đừng nhụt chí. Có đôi khi chúng ta cảm ngộ một chút phải mất mấy chục năm. Ngươi mới cảm ngộ được chút thời gian như vậy đã tính là gì?
Thiên Tôn Hiên Viên vỗ vào vai của hắn cổ vũ. Tiêu Lãng gật đầu với mọi người bay ra khỏi phi vân bàn. Bên ngoài Hình Phi đã sớm chờ đợi, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đại nhân Chiến Ma, Tiêu Lãng xin mời. Đại nhân đang bế quan, lần này chỉ có ta chiêu đãi mọi người.
- Hình Thiên bế quan sao?
Thiên Tôn Hiên Viên kinh ngạc thân thể liền dừng lại. Hắn nghĩ đến lời Hình Thiên nói muốn trùng kích Thần Chí Cao, nhưng không nghĩ tới lại lập tức bế quan như vậy?
Thiên Tôn Hiên Viên thoáng trầm ngâm, lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài nói:
- Vậy ta không vào nữa. Ta đang vội trở lại, lệnh bài kia đưa cho Tiêu Lãng sao?
Hình Phi gật đầu nói:
- Tinh quân nói, cứ đưa cho Tiêu Lãng là được. Đại nhân thật sự không vào ngồi một chút sao? Tiêu Lãng ngươi ở lại đây mấy tháng chứ? Nói không chừng Tinh Quân sẽ xuất quan.
- Không, không được! Ta còn có việc. Lần sau đến biển sao Hỗn Loạn nhất định sẽ tới đây uống vài chén với đại nhân Hình Phi.
Tiêu Lãng đầu lắc như trống bỏi. Hình Thiên bế quan, nếu gặp phải tiểu ma nữ kia thì sao? Hắn nhớ nhà như dao cắt còn ở đây mấy tháng được sao?
Thiên Tôn Hiên Viên ném quân lệnh bài cho Tiêu Lãng sau đó lấy phi vân bàn ra. Tiêu Lãng cũng không khách khí. Chiến Ma uy danh hiển hách, lệnh bài kia không có tác dụng gì, hắn cầm có thể có tác dụng lớn.
Phi vân bàn bay đi, một thân ảnh màu hồng từ trong cung điện đi ra, nhìn theo bóng Tiêu Lãng rời đi, cực kỳ oán hận nói:
- Tiêu Lãng, ngươi tốt nhất lần sau đừng đến tinh vực hỗn loạn. Bằng không chờ thực lực ta tăng mạnh, lão tổ tông thả ta ra ngoài, ta nhất định sẽ đánh gãy chân thứ ba chân...
Mọi người tiếp tục đi. Tiêu Lãng lại bế quan. Ngoại trừ bế quan hắn không có chuyện gì để làm. Hắn còn chưa tin. Nếu có thể cảm ngộ được bức vẽ trên đại đạo thụ, hắn có thể hoàn toàn cảm ngộ bức vẽ này.
Thời gian trôi đi giống như nước chảy. Trên đường đi mọi người gặp phải hai đoàn hải tặc. Chỉ có điều tất cả đều bị một mình Thiên Tôn Hiên Viên ra tay diệt sạch. Còn gặp phải một nhóm đoàn hải đạo rất cường đại. Chỉ có điều danh tiếng của Chiến Ma rất lớn, cuối cùng không bạo phát đại chiến.
Sau hai tháng, mọi người rốt cuộc đã tới tinh vực Trương Khả.
Tinh vực Trương Khả cách Thần Vực không xa. Mọi người đã bớt khẩn trương hơn. Thiên Tôn Hiên Viên vung tay lên, hạ lệnh đi vào Trương Khả Thành nghỉ ngơi ba ngày.
Một mệnh lệnh được đưa ra, đám người Hiên Viên Thiên Minh thiếu chút nữa thì cười như điên. Lần trước mọi người ở tinh vực Trương Khả mấy ngày, mọi người đều tưởng nhớ tới những mỹ nữ Yêu tộc kiều diễm kia. Tuy rằng bọn họ ở trong Tử Mị Hoàng ăn uống rất thoải mái, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện chơi nữ tử Yêu tộc. Dù sao phía trên chính là Dạ Hậu và Tử Mị Hoàng.
Trương Khả Tinh Quân ở trong Trương Khả Thành, nhiệt tình tiếp đón mọi người. Sau khi biết được Thiên Tôn Hiên Viên và Tiêu Lãng đã ở trong Tử Đế Cung hơn mười ngày, ánh mắt bọn họ nhìn hai người đã hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là biết được thái độ Mị Nhi đối với Tiêu Lãng vô cùng thân thiết. Mặc dù hắn là Tinh Quân trong biển sao Hỗn Loạn, nhưng vẫn cần Yêu Vực ủng hộ. Nhất cử nhất động của Tử Mị Hoàng tại Yêu Vực, hắn vô cùng quan tâm.
Sau một hồi say mèm, Tiêu Lãng được Độc Long cõng trở lại. Thiên Tôn Hiên Viên và Trương Khả vừa lui xuống, đám người Hiên Viên Thiên Tâm tiếp tục chiến đấu, bắt đầu cuộc sống rượu thịt hủ bại.
Ba ngày Tiêu Lãng đã say ba lần. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm chơi như điên. Thiên Tôn Hiên Viên hạ lệnh trở về, bọn họ lập tức trở nên phờ phạc.
Sau hơn mười ngày, mọi người đã tới Luyến Ca Thành ở Thần Vực. Mới vừa tiến vào Luyến Ca Thành, nhìn đám võ giả nhân loại quen thuộc đi lại trên đường. Đám người Tiêu Lãng cảm giác có chút cảnh còn người mất. Lúc trước còn có mười người khác cùng đi với bọn họ. Giờ phút này bọn họ đã vĩnh viễn lưu lại trong biển sao Hỗn Loạn.
Nhìn cung điện trôi nổi kia, mọi người nảy sinh một loại tâm tư muốn cúng bái. Thiên Tôn Hiên Viên vung tay nói:
- Đi, truyền tống trở lại. Tiêu Lãng, ngươi và ta trực tiếp đi tới núi Tu La sơn!
- Núi Tu La?
Tiêu Lãng run lên. Lần này hắn vốn cho rằng có thể nhìn thấy Tử Mị Hoàng, cuối cùng vận khí không tốt. Hắn nhìn Thiên Tôn Hiên Viên hỏi:
- Đại nhân Tu La sẽ gặp ta sao?
Thiên Tôn Hiên Viên lắc đầu nói:
- Không xác định được. Đến lúc đó ta sẽ cầu xin người một chút. Phải xem vận khí ngươi thế nào.
Tiêu Lãng lập tức cảm thấy lo lắng. Phục sinh Âu Dương Lãnh Yên cần Thần Chí Cao hỗ trợ. Vậy ít nhất ngươi phải nhìn thấy Thần Chí Cao chứ? Tại Tử Đế Cung hắn bởi vì mối quan hệ với Mị Nhi nên không tiện nhờ. Lại thêm Tử Mị Hoàng có chút xem thường hắn, hắn cũng không thèm mở miệng. Nếu như có thể được gặp Thần Chí Cao Tu La, hắn nhất định sẽ khẩn cầu một phen, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng được.
Vèo!
Bọn họ đang muốn truyền tống, cửa lớn trong cung điện trên đỉnh núi phía xa đột nhiên mở ra. Một bóng người bay vút ra ngoài, khiến vô số người trong thành chú ý.
Võ giả canh giữ các truyền tống trận không để ý tới chuyện mở truyền tống trận, vội vàng quỳ một gối xuống. Phần lớn người trong thành quỳ xuống hành lễ với cường giả đang bay về phía này:
- Tham kiến đại nhân Luyến Tâm!
- Thiên Tôn đỉnh phong! Luyến Tâm?
Trong mắt Thiên Tôn Hiên Viên lóe lên hào quang. Bọn họ cơ bản có biết một vài võ giả đẳng cấp tại Thần Vực, chỉ có điều cũng không có giao tình gì nên không đi chào hỏi.
Vị được biết là đại nhân Luyến Tâm kia trực tiếp bay về phía mọi người, khẽ mỉm cười chắp tay nói:
- Chiến Ma, nếu đến Luyến Ca Thành vì sao không tới bái kiến đại nhân? Đi thôi, đại nhân triệu kiến các ngươi.
- Các ngươi?
Trên mặt Thiên Tôn Hiên Viên đầy vẻ kinh ngạc. Thần Chí Cao có thể triệu kiến hắn, điều này đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hiện tại lại còn là các ngươi?
Thiên Tôn Luyến Tâm khẽ mỉm cười, chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Đúng, còn có vị tiểu hữu này nữa!