TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 1106: Quỳ không dậy nổi

Lịch Thiên Châu năm mươi ba vạn sáu ngàn ba trăm lẻ bốn năm, Thiên Châu gặp đại nạn. Ngày hôm nay, mấy ức vạn dân chúng Thiên Châu có tám phần đã chết, bảy phần thành trì bị hủy. Thiên Châu bị vỡ thành ba mươi sáu khối đại lục lớn nhỏ, mãnh thú, hải thú tử thương vô số. Ngày này được gọi là tai kiếp của Thiên Châu.

Nếu không phải Tiêu Lãng, Độc Long ra sức đánh giết chắc đám hải tặc hỗn độn phát ra vài vòng công kích nữa thì nguyên Thiên Châu sẽ nổ tung, không gian hư vô bị chấn động sẽ hủy đi.

Đám người Trà Mộc, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y, Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Tiểu Đao đi ra, tập thể giật mình. Bởi vì Tiêu Đế thành cũng bị san bằng, nhiều cường giả tây bộ, thậm chí bao gồm Trà gia, Đông Phương gia, nghịch gia, Vô Ngân gia vân vân, tộc nhân các gia tộc tây bộ gần như chết hết.

Trà Mộc lau khô nước mắt, trước tiên bắt đầu triệu tập cường giả sống sót cứu tử phù thương, thống kê thương vong, xử lý thi thể phòng ngừa xảy ra ôn dịch.

Nhanh chóng thống kê ra thương vong, con số đập vào mắt quá kinh khủng. Không chỉ Trà gia, Âu Dương gia, Mộc gia cũng tử thương thảm trọng. Trừ số người trực hệ vào phút mấu chốt có thể tiến vào không gian hư vô ra, những đệ tử chi thứ đều bỏ mình.

May mắn Tiêu Lãng truyền âm đúng lúc, toàn bộ người trong Thần Hồn các đều chạy vào không gian Thiên Ma nên không tử thương.

Nhưng mà...

Nguyên Thần Hồn đại lục bị đánh chìm. Nói cách khác, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, toàn bộ người Thần Hồn đại lục đều tan xương nát thịt! Ngược lại tộc Tiêu gia rời đi sống trong tiểu vực diện không một ai chết.

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã khóc chết đi sống lại. Nguyên Thiên Châu chìm trong bi thương, người sống sót bịt vải đen, mọi sân treo vải trắng.

Cuối cùng Trà Mộc ra lệnh mang những người chết vào Tiêu Đế thành, xây một tòa bia mộ anh linh trên phế tích Tiêu Đế thành, khiến đời đời Thiên Châu không quên ngày hôm nay, không quên tai kiếp Thiên Châu, khuất nhục của Thiên Châu.

Trà Mộc làm chiêu này rất tốt, thành công chuyển dời thù hận, mâu thuẫn ra ngoài. Khi mọi người biết Đại Đế của bọn họ một mình quỳ ở phương bắc mười ngày thì đều bật khóc.

Vốn nhiều người trách móc Đại Đế, oán hắn tại sao không bảo vệ Thiên Châu? Theo Trà Mộc chỉ dẫn, mọi người biết đám hải tặc hỗn độn rất mạnh, một mình Đại Đế không đấu lại. Dù là vậy nhưng Đại Đế huyết chiến nửa tháng, giết mấy vạn hải tặc hỗn độn, bị thương nặng nhưng không chữa trị, không chịu cho ai tới gần, một mình quỳ ở phương bắc không dậy nổi.

Đại Đế không khóc nhưng mọi người biết lòng hắn đang nhỏ máu.

Áy náy vì không thể bảo vệ Thiên Châu, đau lòng vì nhiều người đã chết, hận ông trời vì năng lực của mình không đủ.

Trà Mộc khiến Độc Long bảo vệ Tiêu Lãng, không cho ai tới gần, thậm chí an ủi đám người Đông Phương Hồng Đậu, không cho đi tìm Tiêu Lãng. Trà Mộc hiểu Tiêu Lãng nhất, giờ phút này hắn rất muốn yên lặng một mình, sẽ không gặp bất cứ ai, nếu không như vậy thì hắn đã chẳng quỳ mười ngày mười đêm không đứng dậy.

Lạ lùng là võ giả Thiên Châu còn sống sót ngừng bi thương, toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, bắt đầu trùng kiến Thiên Châu. Khi biết Đại Đế bi thương như vậy thì bọn họ chọn chôn đau xót trong lòng, vùi thù hận vào linh hồn. Bọn họ nghĩ thông một điều, nếu muốn sau này Thiên Châu không bị diệt, chỉ dựa vào một mình Đại Đế là không đủ. Chỉ khi mọi người đều cường đại mới có thể sống sót trong thế giới hỗn độn.

Nửa tháng sau.

Tiêu Lãng vẫn còn quỳ ở phương bắc, cái này thì ngay cả Trà Mộc cũng nghi ngờ, truyền tin kêu Độc Long điều tra xem hắn có bị gì không?

Vết thương trên người Độc Long đã gần lành lặn. Độc Long liếc Tiêu Lãng, thần thức điều tra phát hiện hắn chìm trong trạng thái kỳ lạ nên không dám quấy rầy. Độc Long khiến Trà Mộc ra lệnh không cho phép ai đến gần.

Trong lòng Tiêu Lãng đúng là vô cùng áy náy, tức giận, bi thương.

Người khác không biết nhưng trong lòng Tiêu Lãng đã đoán được do ai phái đám hải tặc hỗn độn này tới. Tai kiếp của Thiên Châu toàn toàn do Tiêu Lãng mà ra! Tiêu Lãng liên luỵa mấy ức vạn người Thiên Châu, liên lụy ba người Trà Diệp, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch. Liên luỵ vô số bằng hữu, tộc nhân...

Tiêu Lãng quỳ...

Là bởi vì Tiêu Lãng tự trách, chuộc tội với những người đã chết. Tiêu Lãng vùi đầu dưới đất là vì cảm thấy không còn mặt mũi gặp người trong thiên hạ. Tiêu Lãng là tội nhân thiên cổ của Thiên Châu, không thể chuộc lỗi, hắn vĩnh viễn không tha thứ cho chính mình.

Trong lòng Tiêu Lãng cực kỳ tức giận, hận không thể đồ sát tất cả hải tặc hỗn độn. Tiêu Lãng hạn không thể băm vằm kẻ đứng sau ra thành trăm ngàn mảnh. Tiêu Lãng thầm thể kẻ tham gia chuyện lần này đều phải chết, dù mất cả đời cũng quyết hoàn thành! Nếu không thì Tiêu Lãng không có mặt mũi nào đối diện người Thiên Châu, không có mặt sống trên thế giới này.

Hối hận, tự trách, giận dữ, áy náy, thù hận!

Các loại cảm xúc tràn ngập trong đầu Tiêu Lãng làm đầu óc hắn hỗn loạn, cũng khiến hắn tiến vào trạng thái rất kỳ diệu. Tiêu Lãng mặc kệ tất cả, khiến linh hồn của mình chìm đắm bên trong, không nguyện ý tỉnh lại.

Nửa tháng, hai mươi ngày, một tháng!

Tiêu Lãng còn chìm trong loại trạng thái này nên hắn cứ quý. Trong thời gian này Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao có đến xem một lần. Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Sát Đế có tới nhưng bị Độc Long ngăn không cho tới gần. Mọi người trở về sắp xếp, chỉ có Mộc Tiểu Đao ở lại. Nhìn Tiêu Lãng như vậy, Mộc Tiểu Đao cũng quỳ theo. Cuối cùng Độc Long cũng quỳ.

Sau hai tháng rưỡi.

Tiêu Lãng vẫn chưa tỉnh lại, trên bầu trời đột nhiên dao động khiến Độc Long, Mộc Tiểu Đao phát ra sát khí ngút trời. Đám người Trà Mộc sợ hãi chuẩn bị lại lần nữa di chuyển.

Lần này chỉ có một chiếc Phi Vân bàn bay tới, Độc Long, Mộc Tiểu Đao quét thần thức, vui vẻ lao ra.

Mộc Tiểu Đao quỳ giữa không trung, kinh ngạc nói:

- Hiên Viên đại nhân, ngươi phải làm chủ cho Thiên Châu!

Phi Vân bàn biến mất giữa không trung, Hiên Viên Thiên Tôn mang theo một đám người bay ra. Tiêu Ma Thần, Vô Ngân ở trong số đó. Tiêu Ma Thần, Vô Ngân nhìn Thiên Châu thương hải tang điên, sắc mặt âm trầm. Trông thấy Tiêu Lãng quỳ dưới đất không đứng dậy nổi, mắt Tiêu Ma Thần, Vô Ngân đỏ rực, sát khí ngút trời vọt thẳng tận tầng mây.

Hiên Viên Thiên Tôn và Hiên Viên Thiên Tâm đều đến, còn có Hiên Viên Thiên Vũ đã sống lại. Bọn họ mang theo mấy trăm cường giả Thần Tổ cảnh, nhìn lướt qua Thiên Châu, lặng im.

Hiên Viên Thiên Tôn chợt hét to:

- Thiên Tâm, Thiên Vũ!

Mắt Hiên Viên Thiên Tôn bắn ra sát khí, hét lên:

- Mang theo mọi người phát động toàn bộ Trinh sát lập tức tìm hải tặc đồ sát Thiên Châu! Nhớ là không giết một tên, bắt sống mang về đây, phải hỏi ra kẻ chủ mưu đằng sau, lấy được chứng cứ. Nếu không có chứng cứ thì dù là ta cũng không làm gì được kẻ chủ mưu.

Hiên Viên gia có rất nhiều vực diện ở phương đông Thần Vực, cũng có nhiều Trinh sát. Cho nên chuyện Thiên Châu bị đồ sát, Tiêu Lãng một đường truy sát nhanh chóng lan truyền. Những Trinh sát báo tin về Thần Vực, Hiên Viên Thiên Tôn liền mang người đến ngay, có thể thấy gã chú trọng Tiêu Lãng cỡ nào.

- Đi!

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Minh lập tức lấy Phi Vân bàn ra bay lên cao. Hiên Viên Thiên Tôn mang theo Vô Ngân, Tiêu Ma Thần, Độc Long, Mộc Tiểu Đao bay tới chỗ Tiêu Lãng.

- A?

Hiên Viên Thiên Tôn cẩn thận nhìn Tiêu Lãng, mắt chợt sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc.

Hiên Viên Thiên Tôn nhỏ giọng nói:

- Huyệt đạo của tiểu tử này đang chậm rãi tiến hóa?

Đọc truyện chữ Full