- Thế giới là một mảnh hỗn độn, vạn vật đều diễn hóa từ hỗn độn. Hỗn độn diễn hóa ra lôi điện xé mở hỗn độn. Lôi điện không ngừng hủy diệt thứ trong thế giới này, lại khiến chúng nó trọng sinh từ hủy diệt. Từng đợt hủy diệt, trọng sinh đã sinh ra hạt mầm sinh mệnh, chậm rãi diễn hóa ra sinh linh. Những sinh linh này dựa vào năng lượng trong hỗn độn biến cường đại, không ngừng sinh sản ra sinh mệnh mới, hình thành cách cục thế giới hiện nay.
- Tất cả suy đoán đều hợp tình hợp lý. Ta đã tham ngộ trung kỳ Thiên Tôn mặt dê này rất nhiều lần, tiếc rằng không nghĩ thông một điều. Nếu nghĩ thông điều này chắc ta sẽ cảm ngộ toàn bộ Thế Giới Diễn Hóa Đồ.
- Thiên địa vạn vật, bao gồm lôi điện, thanh phong, vũ thủy, ức vạn sinh linh đều đòi hỏi hỗn độn. Dù Hỗn Độn Hải Dương có nhiều năng lượng hơn thì cuối cùng sẽ hủy diệt. Nếu Hỗn Độn Hải Dương thì thế giới này làm sao kéo dài? Thiên hạ sẽ bị hủy diệt. Thiên địa hình thành ức vạn năm, sinh linh trên thế giới chắc cỡ mấy ức ức ức vạn. Biết bao nhiêu sinh linh, thiên địa đều đòi hỏi hỗn độn, tại sao Hỗn Độn Hải Dương vẫn luôn tồn tại? Rốt cuộc nó làm sao tồn tại được?
Thế Giới Diễn Hóa Đồ, Tiêu Lãng kẹt ở bước cuối cùng. Có lẽ Tiêu Lãng cảm ngộ thiên địa quá cạn, có lẽ thời gian hắn cảm ngộ Thế Giới Diễn Hóa Đồ ngắn ngủi, nghĩ sao cũng không ra vấn đề cuối cùng.
Tiêu Lãng tham ngộ hơn một tháng, dứt khoát từ bỏ, chuyển sang Tình Đạo.
Đêm hôm đó Tiêu Lãng điên dại điên cuồng, đêm hôm đó hắn si mê tuyệt luyến, hắn cho hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc toàn bộ tình yêu, cũng tiến vào một loại trạng thái. Trạng thái si mê khiến Tiêu Lãng may mắn cảm ngộ Tình Đạo đệ cửu cảnh, Tình Mê.
Đấy là một loại năng lực công kích, năng lượng công kích hơi bị vô ích. Đương nhiên đối với Tiêu Lãng trước khi có Lôi chi bản nguyên thì Tình Mê là thần thông rất cường đại. Loại này thần thông có thể lợi dụng năng lượng trói buộc võ giả, nếu là Thiên Tôn bình thường bị Tình Mê trói buộc là chỉ có nước chờ chết.
Nhưng mà...
Giờ phút này, kẻ địch của Tiêu Lãng có đẳng cấp hơi cao, kẻ thù của hắn không phải Thiên Tôn mà là Chí Cao Thần! Tình Tuyệt dùng năng lượng bình thường làm sao có thể trói buộc Chí Cao Thần sử dụng lực lượng luân hồi? Đương nhiên... Tiêu Lãng có thể sử dụng lực lượng luân hồi. Nhưng Tiêu Lãng có bao nhiêu lực lượng luân hồi? Tiêu Lãng chỉ có một chút lực lượng luân hồi!
Chút xíu lực lượng luân hồi này là Tiêu Dao Vương cho, và Lôi chi bản nguyên luyện hóa Vô Lượng lão nhân. Lần trước Tiêu Lãng bị Vô Lượng lão nhân công kích đã hao tổn một phần năm, chút lực lượng luân hồi này như một cọng lông chín con trâu đối với Chí Cao Thần. Tiêu Lãng không dám tùy tiện sử dụng.
Tình Mê rất bá đạo, cộng với bây giờ năng lượng của Tiêu Lãng đạt đến đỉnh Thiên Tôn, hắn tự tin dựa vào Tình Mê, Toan Nghê Sát có thể đấu một trận với Lưu Hỏa Thiên Tôn, Hình Thiên Tinh Quân. Khỏi nói cũng biết ba cảnh cuối Tình Đạo chắc chắn sẽ cực kỳ bá đạo, nên lúc này Tiêu Lãng rất muốn cảm ngộ Tình Đạo.
Nhưng mà!
Mỗi lần Tiêu Lãng cảm ngộ Tình Đạo đều rất ngẫu nhiên, ở một giây nào đó bị xúc động mới cảm ngộ được. Trong tình huống bình thường, Tiêu Lãng không thể cảm ngộ. Bởi vậy Tiêu Lãng cảm ngộ hai tháng mà không thu hoạch được gì, hắn lại bất đắc dĩ từ bỏ.
Cuối cùng Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Lôi chi bản nguyên.
Lần trước Lôi chi bản nguyên bị Tiêu Lãng phân liệt rồi dung hợp, uy lực cường đại hơn mười lần. Tiêu Lãng dùng cách cũ, phật liệt Lôi chi bản nguyên thành mười vạn tám trăm cái rồi dung hợp lại. Kết quả uy lực không tăng chút nào. Tiêu Lãng đi vào ngõ cụt, chỉ có thể lại quay đầu cảm ngộ Thế Giới Diễn Hóa Đồ.
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt Tiêu Lãng đã bế quan bốn tháng, vẫn không có tiến triển gì. Một ngày này, Tiêu Lãng bị một tiếng truyền âm đánh thức.
- Tiêu Lãng, có kẻ thù của ngươi tìm tới cửa.
Hoa Anh Túc thống lĩnh truyền âm, Tiêu Lãng mở mắt ra ngay, lao ra ngoài. Thần thức của Tiêu Lãng quét xung quanh,x ác nhận sân an toàn. Tiêu Lãng vội truyền âm cho Hoàn Nhan Nhược Thủy đang tưới hoa bón cây.
- Ở trong viện, đừng ra ngoài!
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng bay vọt lên giữa không trung, liếc hướng nam nheo mắt lại.
Quả nhiên có kẻ thù đến, Vô Lượng lão nhân đã tới.
Tiêu Lãng không hiểu sao Long Ngạo Chí Cao Thần không đến mà là Vô Lượng lão nhân, nhưng khóe môi hắn cong lên đầy yêu khí, kiêu ngạo đứng giữa không trung. Nếu đã không thể trốn tránh vậy thì can đảm đối mặt.
- Tiêu Lãng!
Hai hàng chân mày trắng dài của Vô Lượng lão nhân dựng lên như thanh kiếm, người đầy tức giận, đôi mắt đục ngầu ngập sát khí. Vô Lượng lão nhân nghiến răng gầm lên, định lao tới trước.
Hoa Anh Túc thống lĩnh đúng lúc nhắc nhở:
- Vô Lượng đại nhân, chỗ này là Bách Hoa vực diện.
Vô Lượng lão nhân tức giận bật cười, liếc Hoa Anh Túc thống lĩnh, nói:
- Tiêu Lãng là người của Bách Hoa vực diện các ngươi sao? Nếu không phải thì dù hôm nay đắc tội tiên tử ta cũng quyết giết hắn!
Vù vù vù vù vù!
Lực lượng luân hồi vòng quanh người Vô Lượng lão nhân phóng ra vòng bảo hộ, dùng lực lượng luân hồi ngưng tụ một con cự long đánh hướng Tiêu Lãng. Lần này Vô Lượng lão nhân rất khôn ngoan, không đánh xáp lá cà, định dùng lực lượng luân hồi oanh giết Tiêu Lãng.
Lực lượng luân hồi cường đại cỡ nào?
Đó là thiên địa khẳng định, ban cho võ giả mạnh nhất. Giây phút lực lượng luân hồi xuất hiện, không gian xung quanh vỡ ra tầng tầng. Một khe nứt dữ tợn đáng sợ xuất hiện định xé rách khung trời, chấn động hóa thành sóng gợn lan khắp trăm vạn dặm. Hơi thở khổng lồ đè ép võ giả xung quanh nghẹt thở.
Uy thế của Chí Cao Thần, không thể nhìn thẳng.
Lực lượng luân hồi vô kiên bất tồi, lại vô kiên có thể tồi, đây chính là chỗ bá đạo của Chí Cao Thần.
Tiêu Lãng biến sắc mặt, định phóng ra Tình Không chạy trốn. Nhưng phương xa, có hai bóng dáng xinh đẹp bay ra khỏi Bách Hoa cung, thế là Tiêu Lãng ngừng lại.
Mạn Đà La hộ pháp mặc áo trắng, mắt lạnh lùng giơ cao một khối lệnh bài:
- Dừng tay! Vô Lượng đại nhân, ngươi dám đánh nhau trong vực diện, cung chủ sẽ phong ấn ngươi một đời!
Lực lượng luân hồi tuôn ra khỏi lệnh bài, tay kia của Mạn Đà La hộ pháp cầm cái gương hình thoi sáu góc to cỡ bàn tay. Gương lóe ánh sáng xanh yêu dị, ánh mắt của mọi người bị cái gường hấp dẫn, dường như trong gương có một thế giới mênh mông khác.
- Gương này thật đáng sợ!
Tiêu Lãng thầm giật mình, bản năng cảm thấy trong gương bao gồm lực lượng nguyên thế giới này, nếu ánh sáng gương bắn trúng ai là người đó sẽ hồn phi phách tán ngay.
Vô Lượng lão nhân kinh kêu:
- Hỗn Độn Kinh!
Lực lượng luân hồi mới phóng ra lập tức thu lại, nhưng Vô Lượng lão nhân vẫn đầy sát khí hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.
Vô Lượng lão nhân quay sang nhìn Mạn Đà La, nói:
- Mạn Đà La, ngươi thật sự muốn bảo vệ Tiêu Lãng sao? Lúc trước Tiêu Lãng tập kích trọng thương lão phu, ta quyết không nuốt cơn tức này!
Mạn Đà La không thèm nhìn Tiêu Lãng, chỉ lạnh lùng cất lệnh bài và Hỗn Độn Kinh.
Mạn Đà La nói:
- Ta không cần biết chuyện của các ngươi, nhưng không ai được đánh nhau trong Bách Hoa vực diện, đây là mệnh lệnh của cung chủ. Người trái lệnh, chết!
Mạn Đà La liếc Tử La Lan, không nói gì thêm. Mạn Đà La ẩn ý quá rõ ràng. Tử La Lan giữ lại Tiêu Lãng nên do nàng giải quyết cục diện này.
- Là ta giữ người lại.
Mắt Tử La Lan lóe ý cười. Tử La Lan cười tủm tỉm đầy ẩn ý nhìn Tiêu Lãng, quay đầu xem Vô Lượng lão nhân.
Tử La Lan nói:
- Đương nhiên ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi. Các ngươi... Đi ra ngoài đánh là được.
Tiêu Lãng không nhúc nhích, nheo mắt lại. Tiêu Lãng không nhìn Vô Lượng lão nhân mà nhìn chằm chằm vào Tử La Lan hộ pháp, nhìn đôi mắt hoa đào, nốt ruồi son mỹ nhân trên trán nàng.
Yêu khí càng đậm nơi khóe môi Tiêu Lãng, một lát sau hắn cười nói:
- Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp!