Khi phát hiện Vô Lượng lão nhân na di hướng Thần Vực thì Tiêu Lãng thầm nghi hoặc, không lẽ nàng muốn quay về Vô Lượng chi địa tìm bảo địa phong thủy tốt lá rụng về cội?
Mới đến Tình Ca chi địa thì Vô Lượng lão nhân đứng lại, mắt lóe tia vui mừng, hai chân mày trắng như kiếm dựng đứng, đôi mắt đục lóng lánh ánh sáng nhìn nữ nhân lạnh lùng trước mặt.
Vô Lượng lão nhân kêu lên:
- Mạn Đà La tiên tử!
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng nhanh chóng xuất hiện. Xung quanh có rất nhiều Thiên Tôn, Chí Cao Thần theo tới nhưng không dám đến gần, từ xa dùng thần thức.
- Tiêu Lãng!
Mạn Đà La hộ pháp giơ cao một khối lệnh bài, trầm giọng quát:
- Cung chủ có lệnh, lập tức ngừng truy sát, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Tiêu Lãng nheo mắt lại, thần thức quét lệnh bài. Tiêu Lãng tra xét thấy lực lượng luân hồi dâng trào bên trong, xác nhận là lệnh bài của Bách Hoa Tiên Tử. Mạn Đà La xuất hiện ở đây, xem ra Bách Hoa Tiên Tử đã tỉnh dậy.
Mắt Tiêu Lãng xoay tòn, không suy tư bao lâu, một con cự long do lực lượng luân hồi ngưng tụ ra, chẳng chút chùn tay đánh hướng Vô Lượng lão nhân.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Mạn Đà La, nói:
- Trở về bẩm với cung chủ rằng coi như Tiêu Lãng ta làm nàng mất mặt, chờ ta giết Vô Lượng xong sẽ đi Bách Hoa cung tạ tội.
- Thật to gan!
Mắt Mạn Đà La bắn ra tia sáng lạnh, trầm giọng quát:
- Tiêu Lãng, ngươi có biết trong thế giới này chưa ai dám làm trái mệnh lệnh của cung chủ. Năm xưa Tiêu Dao Vương cũng giống như ngươi, bị tiên tử trấn áp mười vạn năm. Ngươi cho rằng mình mạnh hơn Tiêu Dao Vương sao?
- Tiêu Lãng, thực lực của Bách Hoa Tiên Tử sâu không lường được, còn có Hỗn Độn Kinh, ngươi đừng chọc nàng.
- Tiêu Lãng, bỏ đi. Trên đời này không ai dám đắc tội Bách Hoa Tiên Tử.
- Tiêu Lãng, Hỗn Độn Kinh có uy lực vô cùng, nghe nói năm xưa Tiêu Dao Vương suýt bị Hỗn Độn Kinh bắn túng thần hồn đều diệt. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ.
Đám người Tu La Chí Cao Thần, Tử Mị Hoàng, Tình Ca Chí Cao Thần, Vong Trần Chí Cao Thần đứng ở phía xa bàng quan thấy vậy liền truyền tin nhắc nhở. Bách Hoa Tiên Tử là Chí Cao Thần sớm nhất trong thế giới này, bất cứ Chí Cao Thần mới sinh nào đều phải đi bái kiến nàng. Tuy bọn họ là Chí Cao Thần nhưng cực kỳ e ngại Bách Hoa Tiên Tử và chiếc gương kia.
Mặt Tiêu Lãng không biểu tình, chớp mắt một cái. Tiêu Lãng thấy Vô Lượng lão nhân lại na di hướng đông, khóe môi cong lên đầy yêu khí, phớt lờ ánh mắt mọi người cảnh cáo, ánh mắt Mạn Đà La tức giận, lại na di đi.
- Được, được, được!
Mạn Đà La tức giận người run rẩy, lập tức lấy ra một khối ngọc phù truyền tin liên lạc, định báo cáo cho Bách Hoa Tiên Tử nghe.
Vô Lượng lão nhân hoàn toàn tuyệt vọng. Tiêu Lãng thậm chí không nể mặt Bách Hoa Tiên Tử, xem ra lần này Vô Lượng lão nhân chết chắc. Vô Lượng lão nhân nhanh chóng na di, nhìn lực lượng luân hồi mỏng manh ngoài người, trong mắt lộ tia điên cuồng. Vô Lượng lão nhân thầm nghĩ xem ra chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng.
Tiêu Lãng nhận ra suy nghĩ của Vô Lượng lão nhân, thần thức quét qua tỏa định Tình Ca Chí Cao Thần.
Tiêu Lãng truyền âm với Tình Ca Chí Cao Thần:
- Tình Ca đại nhân, truyền tin với Hiên Viên Thiên Tôn giùm, kêu tộc Hiên Viên của hắn lập tức núp đi, rất có thể Vô Lượng muốn cá chết lưới rách!
Tiếng kêu 'Tinh Ca đại nhân' khiến Tình Ca Chí Cao Thần sung sướng. Bây giờ thực lực của Tiêu Lãng còn mạnh hơn Tình Ca Chí Cao Thần vậy mà vẫn gọi gã là đại nhân? Tiểu tử này chính là người trọng cảm tình, nhớ ơn cũ.
Tình Ca Chí Cao Thần lập tức tản thần thức ra tìm Hiên Viên Huyết Kỵ, nhưng tìm kiếm hoài vẫn không thấy gã, chắc còn ở trong Tinh Hải Hỗn Loạn, chưa chạy đến.
Cuối cùng Tình Ca Chí Cao Thần tỏa định Tu La Chí Cao Thần, truyền âm:
- Tu La, khiến người nhà của ngươi lập tức truyền tấn đi Hiên Viên thành. Rất có thể Vô Lượng lấy người trong Hiên Viên thành uy hiếp Tiêu Lãng.
Tu La Chí Cao Thần na di theo xem kịch vui, nghe Tình Ca Chí Cao Thần nói vậy mặt lạnh lùng. Tu La Chí Cao Thần dùng thần thức thăm dò, phát hiện Vô Lượng lão nhân thật sự na di hướng Hủy Diệt chi địa. Tu La Chí Cao Thần liền lấy ra một khối lệnh bài liên lạc, gã bioené mất giữa không trung.
Tu La Chí Cao Thần truyền tin quá chậm, Vô Lượng lão nhân đã trước một bước đến Hiên Viên thành. Vô Lượng lão nhân na di vào Hiên Viên bảo, khí thế cường đại bao phủ nguyên thành trì.
Vô Lượng lão nhân đứng trên quảng trường Hiên Viên bảo nhìn Tiêu Lãng theo sát xuất hiện giữa không trung, khóe môi cong lên nụ cười tàn nhẫn.
Vô Lượng lão nhân quát to:
- Tiêu Lãng, công kích đi, cứ công kích tiếp đi. Sao? Ngươi không dám công kích? Hay để ta làm?
- Chó già Vô Lượng, ngươi dám?
Thần thức của Tiêu Lãng tùy ý quét, tra xét được nhiều người quen. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đều ở trong thành bảo. Tiêu Lãng khẽ thở dài, xem ra vẫn truyền âm chậm.
- Là Tiêu Lãng!
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đã nhận được tin của Hiên Viên Huyết Kỵ, sớm biết Tiêu Lãng đột phá Chí Cao Thần, bọn họ muốn đi theo nhìn xem nhưng Hiên Viên Thiên Tôn khiến họ ở trong nhà. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương thấy Tiêu Lãng thì mừng như điên.
Tiêu Lãng truyền âm cho đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương:
- Đừng nhúc nhích!
Tiêu Lãng nhìn hướng Vô Lượng lão nhân, lạnh lùng nói:
- Vô Lượng, ngươi đường đường là Chí Cao Thần cũng muốn giống Long Ngạo không cần mặt mũi sao?
Vô Lượng lão nhân ngưng tụ lực lượng luân hồi còn sót lại trong lòng bàn tay, không phóng ra vòng bảo hộ.
Vô Lượng lão nhân cười to bảo:
- Tiêu Lãng, không còn mạng thì cần mặt làm cái gì? Ngươi giết đi, ngươi dám giết ta thì ta dám khiến tất cả người trong Hiên Viên thành chôn cùng!
Vô Lượng lão nhân la lớn truyền khắp Hiên Viên thành, rất nhanh dấy lên nỗi sợ. Nhưng khí thế lực lượng luân hồi quá cường đại, các võ giả cấp thấp không thể nhúc nhích. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không dám động đậy, sợ sơ sẩy một cái là nguyên Hiên Viên thành sẽ bị san bằng.
Tiêu Lãng im lặng. Tiêu Lãng quyết giết Vô Lượng lão nhân, nhưng không thể chết. Trong phút chốc Tiêu Lãng bó tay, độc ác nhìn chằm chằm Vô Lượng lão nhân như con sư tử tức giận.
Vô Lượng lão nhân thấy Tiêu Lãng không dám làm gì thì đổi giọng truyền âm xin tha:
- Tiêu Lãng, giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm. Ngươi cũng biết lúc đó ta ngu muội bị Long Ngạo dụ dỗ mới đối phó ngươi. Lại nói... Ta không tạo thành thương tổn thực chất gì cho ngươi. Ngươi truy sát ta lâu như vậy, xem như ta không còn mặt mũi gì. Ngươi là đại nhân đừng để bụng lỗi của tiểu nhân, tha cho ta đi? Ta bảo đảm sau này gặp ngươi sẽ đi đường vòng.
Đường đường là Chí Cao Thần mà nói lời như vậy xem như hoàn toàn nhận thua, không cần mặt mũi chỉ vì sống sót.
Sắc mặt Tiêu Lãng hơi dịu lại nhưng mắt vẫn lạnh băng.
Tiêu Lãng im lặng một lúc sau trầm giọng nói:
- Vô Lượng, bất cứ người nào làm chuyện sai đều phải gánh vác hậu quả. Lúc trước ta dám giết Long Kỵ thì không sợ Long Ngạo giết ta, dù hắn có giết ta thì ta cũng sẽ không oán trách. Nếu ngươi đã giúp Long Ngạo giết ta thì ngươi nên chuẩn bị sẽ có lúc ta giết lại, đây là chuyện công bình.
Tiêu Lãng nói thẳng thắn. Vô Lượng lão nhân im lặng, mắt xoay tròn, chân mày trắng rũ xuống.
Vô Lượng lão nhân cắn răng truyền âm hỏi Tiêu Lãng:
- Phải làm sao ngươi mới chịu thả ta?
Tiêu Lãng vẫn im lặng, hiển nhiên không định tha cho Vô Lượng lão nhân. Vô Lượng lão nhân nhìn Tiêu Lãng, mắt lóe tia điên cuồng, định hủy diệt Hiên Viên thành chôn cùng.
Vù vù vù vù vù!
Chính lúc này, không gian trên bầu trời Hiên Viên thành dao động, vô số bóng người xuất hiện. Một nam nhân trung niên biểu tình lạnh lùng đi đằng trước nhất lạnh lùng nhìn Vô Lượng lão nhân.
Nam nhân trung niên biểu tình lạnh lùng hét to:
- Vô Lượng, ngươi dám làm bậy trong Hủy Diệt chi địa của ta? Ngơi có tin là ta giết hết tộc nhân của ngươi không? Nếu đánh thì đi Vô Lượng chi địa của ngươi đánh. Dám giết một người nào tại chỗ của ta thì ta giết cả tộc nhà ngươi!
- Tu La!
Vô Lượng lão nhân ngẩng đầu nhìn, trong mắt ngập lửa giận và tuyệt vọng, bởi vì Tu La Chí Cao Thần bắt mấy hài tử lão yêu thích nhất.
Lực lượng luân hồi trên người Vô Lượng lão nhân biến mất, tràn ngập tuyệt vọng. Vô Lượng lão nhân đã thua, thua thê thảm.
Vô Lượng lão nhân cuối đầu trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bùm một tiếng quỳ xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.
Vô Lượng lão nhân nói:
- Tiêu Lãng, ngươi thắng rồi, cầu ngươi tha cho ta và tộc nhân của ta một con đường sống.