TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3897 ĐẦU GỐI CẮM SÂU XUỐNG ĐẤT!

“Mỗi lần khu thí luyện mở ra ít nhất kéo dài một tháng, các cậu mới bảy ngày mà đã ra rồi?”

“Chuyện gì vậy, sao nhiều người ra liền một lúc thế?”

Rất nhiều cường giả cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ ở quảng trường cau mày!

“Sư phụ, chúng con cũng không muốn ra!”

“Chúng con bị người khác đuổi ra…”

“Cái gì? Bị người khác đuổi ra?”

Mọi người ngẩn người, trên mặt lóe lên tia tức giận: “Khu thí luyện lớn như vậy, mấy ngàn di tích mặc cho các con thám hiểm!”

“Mọi người đều là người của điện Thần Hoàng, nước sông không phạm nước giếng, ai mà quá đáng như vậy?”

“Dĩnh Nhi, là ai làm?”

Sư phụ của Sở Dĩnh Nhi, Liễu Tố Tố sầm mặt, bà ta cũng nổi giận thực sự!

Nguyễn Nguyệt Cầm và Trương Chính Càn quay sang nhìn nhau!

Một ông lão áo choàng xám lạnh giọng quát: “Đừng để lão phu biết, nếu không nhất định cho hắn một bài học sâu sắc!”

“Nói với lão phu, là ai?”

Trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh sợ!

Liền sau đó.

Đường nứt không gián cuối cùng xuất hiện, một bóng hình ngạo mạn đi ra: “Nhiệm Chưởng Vân, là tôi!”

Những người cảnh giới Thần Hoàng có mặt đều ngẩn người!

Tuy Đường Hạo cũng là cảnh giới Thần Hoàng, nhưng chỉ là cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ!

Nhiệm Chưởng Vân là cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ, làm sao hắn dám gọi thẳng tên họ?

Nhiệm Chưởng Vân nheo mắt, băng lạnh nhìn chằm chằm Đường Hạo: “Đường Hạo, lão phu biết cậu là thiên tài của điện Thần Hoàng!”

“Nhưng cậu làm vậy có phải quá đáng rồi không? Mọi người vùng vào khu thí luyện tìm kiếm cơ duyên!”

“Cậu đuổi họ ra là có ý gì?”

Đường Hạo cười thú vị: “Ông đang chất vấn tôi hả?”

Ánh mắt Nhiệm Chưởng Vân băng lạnh: “Cậu dám ăn nói với tôi như vậy ? Thế thì đã làm sao?”

Đường Hạo cười: “Thế thì đã làm sao? Chỉ dựa vào ông mà cũng xứng chất vấn tôi!”

Vừa dứt lời, hắn tóm năm ngón tay trên hư không!

Lại lao về phía Nhiệm Chưởng Vân trước mặt tất cả người của điện Thần Hoàng!

“Muốn chết hả!”

Nhiệm Chưởng Vân hoàn toàn nổi giận!

Giơ tay tung một chưởng, khí thế bừng bừng tấn công về phía cánh tay của Đường Hạo!

“Cậu nhóc, nếu không phải nể tình Độc Cô Bá Đạo là sư phụ của cậu, lão phu trực tiếp đập chết cậu ngay với chưởng này!”

“Phế một cánh tay của cậu trước, cho cậu biết thế nào gọi là trời cao đất dày!”

Nhiệm Chưởng Vân vừa nói ra câu này.

Bàn tay của hai người cham vào nhau!

‘Rắc’ một tiếng giòn tan!

“A..”

Nhiệm Chưởng Vân kêu thảm một tiếng, cánh tay lại lập tức hóa thành bột vụn!

Uy lực một chưởng của Đường Hạo vẫn chưa hết, tiếp tục nghiền áp xuống, đập mạnh lên bả vai của Nhiệm Chưởng Vân!

Phụt!

Nhiệm Chưởng Vân điên cuồng chảy máu tươi, hai đầu gối mềm nhũn quỳ dưới đất!

Đầu gối cắm sâu xuống đất!

Đọc truyện chữ Full