TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4885

Chương 4885

Nhìn thấy hành động này của Tô Duy Nam, Thomas chuẩn bị nói tiếp, nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì điện thoại của Tô Duy Nam lại vang lên.

Lúc này, sắc mặt của anh ta trở nên rất khó coi.

Anh ta tối sâm mặt lại, lạnh lùng nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình.

Sau một lúc im lặng, anh ta vẫn nhấn nút trả lời: ‘Alo?”

Giọng anh ta rất trầm, hơn nữa còn rất từ tính.

Nhưng bất cứ ai từng nghe giọng anh ta, đều bắt đầu không kìm được mà mơ tưởng xa xôi.

Phải có gương mặt tuyệt mỹ như thế nào mới có thể xứng với giọng nói gợi cảm như thế.

Người trong đầu dây bên kia dường như có vẻ chần chừ giây lát, nhưng mà cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu Tô.”

Trong điện thoại là một giọng nói vô cùng âm trầm còn rất khàn khàn.

Âm thanh khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu, giống như dùng móng †ay cào lên bảng đen.

Nghe thấy giọng nói này, Tô Duy Nam liền đặt điện thoại lên bàn rồi mở loa ngoài.

Ngay khi anh ta vừa bấm loa ngoài, người bên kia lại nói: “Cậu Tô, tôi biết bây giờ anh đang tìm tôi, tôi cũng biết nếu như anh muốn †ìm một người thì không thể nào không tìm thấy được, cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên, tôi muốn nói với anh là, không cần phải uổng phí công sức nữa, tôi tự chui đầu vào lưới rồi.”

Sau khi Thomas nghe thấy giọng nói này, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.

Một sự lạnh lùng chợt bùng lên trong mắt anh ta.

Anh ta bất giác nhìn sang Tô Duy Nam, dường như muốn dùng ánh mắt để truyền đạt một ý gì đó.

Ánh mắt Tô Duy Nam khẽ lóe lên.

Sau một hồi suy nghĩ, anh ta nói: “Muốn bàn chuyện gì với tôi?”

“Cậu Tô không hổ là huyền thoại ban đầu của giới thương nghiệp! Năng lực quan sát của anh quả nhiên không phải người bình thường như chúng tôi có thể bì được.”

Ngay cả sau khi nghe những lời như vậy, khuôn mặt của Tô Duy Nam không hề có chút dao động cảm xúc nào.

Anh ta chỉ điêm nhiên mà nói: “Đừng tưởng mấy câu xu nịnh thì tôi sẽ đồng ý điều kiện của anh.”

“Chuyện này nói trong điện thoại cũng không tiện, chi bằng cậu Tô mở cửa ra, hai người chúng ta gặp nhau từ từ bàn luận?”

Lời của người này vừa dứt, sắc mặt của Mộ Mãn Loan cũng bắt đầu thay đổi.

Sắc mặt của Thomas cũng lóe lên một tia kỳ lạ.

Người đang gọi điện tới rốt cuộc là người như thế nào? Dũng khí cũng lớn thật, vậy mà lại tự tìm đến tận cửa.

Tô Duy Nam quay đầu sang nhìn Mộ Mân Loan ở bên cạnh. Mộ Mẫn Loan lập tức phản ứng lại, gật đầu với anh ta.

Sau đó cô ta đứng dậy từ tốn từng bước đi về phía cửa biệt thự.

Người gọi cho Tô Duy Nam lúc này chắc chắn có liên quan đến chuyện của Bảo Anh.

Thành thật mà nói, Mộ Mẫn Loan cũng rất tò mò không biết người này là ai và vì sao lại đến đây?

Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch’ nhẹ, cánh cửa lớn của biệt thự đã được Mộ Mãn Loan mở ra từ bên trong.

Đọc truyện chữ Full