TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4890

Chương 4890

“Để cậu điều tra ra, chỉ bằng chúng tôi trực tiếp tới nói với cậu, ngược lại càng có thành ý hơn.”

“Trong những năm qua, ông .John không biết rằng con gái của mình vẫn bình an vô sự sống trên thế giới này.”

“Đợi sau khi ông ta biết, trong lòng ông ta càng cảm thấy áy náy, tôi đã đặc biệt ra nước ngoài một chuyến liên lạc với ông ta.”

“Lần này .John từ một nơi xa xôi tới đây chính là vì quyền nuôi dưỡng Bảo Anh, cho nên tôi nhất định phải giúp ông ấy.”

Nghe mấy lời chính nghĩa mà Liễu Thanh Vân nói, Thomas ở bên cạnh không thể nhịn được cười.

Có lẽ Liễu Thanh Vân sợ Tô Duy Nam thật, nhưng như vậy không có nghĩa là cô ta cũng sợ con chó bên cạnh Tô Duy Nam.

Lúc này cô ta đã vô cùng không vui mà trừng mắt nhìn Thomas “Anh cười cái gì?”

Thomas hắng giọng, nhìn người phụ nữ gần như thay đổi hoàn toàn trước mắt mình, lạnh nhạt nói: “Tôi nhớ Nước Bạch Lạc các cô hình như có một châm ngôn gì mà “ mọi sự do tâm mà ra”, cô Liễu Thanh Vân, nếu như không phải do nội tâm của cô xấu xa như vậy thì có lẽ hôm nay cô cũng sẽ không biến thành bộ dáng khiến người khác buồn nôn như vậy đâu!”

“Anh nói cái gì vậy hả?”

John đang đứng ở bên cạnh nghe thấy câu này cũng nổi giận.

Ông ta đứng phắt dậy, định tấn công Thomas.

Mặc dù .John cao hơn Thomas một cái đầu, nhưng thậm chí anh ta còn chưa kịp tiếp cận Thomas thì đã bị Thomas chụp lấy cổ tay, sau đó vật ngã một cú thật đẹp mắt.

Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng trầm đục vang lên, người đàn ông ngoại quốc nặng gần một trăm cân đã bị Thomas đánh bật ngửa.

Cơ thể cường tráng to lớn của .John nặng nề đập mạnh xuống bàn trà phía †rước.

Trong phút chốc bàn trà hình chữ nhật bị anh ta làm nứt, phát ra tiếng động thật lớn.

Còn .John cũng bị quật ngã đến nỗi nội tạng dường như cũng xáo trộn cả lên.

Ông ta nằm trên mặt đất vô cùng đau đớn, hoàn toàn không thể đứng dậy được.

“Tôi muốn nói rằng!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thomas võ tay, nhìn .John nằm trên mặt đất một cách vô cùng khinh bỉ: “Mày là thứ rác rưởi, có vấn đề gì không?”

Nói rồi, Thomas quay đầu nhìn Liễu Thanh Vân sau đó chậm rãi bước về phía cô ta.

Môi bước Thomas tiến đến đều khiến cho Liễu Thanh Vân sợ hãi đến nỗi liên tục lùi về phía sau.

Sau cùng cô đụng phải ghế sô pha gần đó, ngã nhào lên ghế, vẻ mặt trắng bệch.

“Lúc đầu cuộn băng giám sát điều tra được từ bệnh viện trung tâm đang ở trong tay chúng tôi, có cần tôi mở cho cô xem không?”

Sắc mặt của Liễu Thanh Vân bỗng chốc tái nhợt.

Vừa nhắc đến bệnh viện trung tâm thì cô đã lập tức hiểu ra ngay.

Lúc đầu khi cô ta nhặt được Bảo Anh, đã coi nó như công cụ để trút giận, không đánh đập thì cũng mắng chửi.

Đọc truyện chữ Full