“Đạo Binh?”
Cao Kiệt dù sao cũng là Đạo Tử, là nhân vật có kiến thức, vừa mới nhìn thấy Nguyệt Hồng Kiếm chém ra đã lập tức cảm giác mọi chuyện không ổn.
Đáng tiếc đã muộn, bởi vì chủ quan không kịp đề phòng, khi ánh trăng máu nhuộm đỏ cả bầu trời, kiếm khí như khuyết nguyệt đã băng cắt không gian mà đến.
Dễ dàng cắt đôi Tử Vong Quy Tắc đem Tử Vong Chưởng của Cao Kiệt chém thành hai mảnh, đem cả Tử Vong Lĩnh Vực đang bao trùm chiến trường xé nát, vẫn hung hăng chém thẳng về phía Cao Kiệt.
Cao Kiệt lập tức thi triển Thân Pháp né tránh, nào ngờ Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ đã Dịch Chuyển Tức Thời đến trước mặt hắn, Nguyệt Hồng Kiếm như lưỡi hái tử thần đòi mạng gặt ngang.
XOẸT.
Sinh Tử Quy Tắc bao quanh Cao Kiệt như đậu hủ bị xẻ đôi, hắn hoảng sợ lùi bước không dám tin gầm lên:
“Vì sao ngươi có được Đạo Binh?”
“Bởi vì ta chính là Đạo Tử của Vạn Cổ Đạo Thống.” Lạc Nam lẫm liệt nói.
“Vạn Cổ Đạo Thống?” Cao Kiệt âm thầm giật mình, thầm nghĩ đây là Đạo Thống gì? Vì sao nghe tên ngưu bức như vậy?
“Chết!”
Lạc Nam nhân cơ hội đối phương thất thần, Nguyệt Hồng Kiếm như ánh trăng chiếu rọi, xoay tròn trong tay gặt ngang cổ hắn.
“Nằm mơ đi!” Cao Kiệt lạnh lùng nói:
“Giải Phong!”
Lạc Nam dường như đã sớm lường trước điều này.
Ngay khi Cao Kiệt vừa thốt lên hai chữ Giải Phong, Lạc Nam đã ngay lập tức biến mất.
Hắn mặc kệ Cao Kiệt, ngược lại là xâm nhập vào giữa đám cường giả Ẩn Châu.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG...
Phô thiên cái địa, 9999 thanh Kiếm ngạo thị trường khung, mỗi một thanh kiếm thiêu đốt Bất Diệt Viêm và Bá Lực hừng hực mang tính huỷ diệt, kết hợp với Quy Kiếm Tổ Phù gia tăng sức mạnh.
“Diệt Thần Kiếm Trận!”
Đồ sát...
Cảnh tượng xảy ra chính là đồ sát.
Gần ba mươi vị Chí Tôn của Ẩn Châu rơi vào Diệt Thần Kiếm Trận mang tính huỷ diệt, kết quả chính là phanh thây, tiếng gào thét vang vọng trời đất nghe như lệ quỷ đến từ địa ngục, chỉ có số ít Chí Tôn cao cấp đạt đến Bát Cảnh, Cửu Cảnh mới may mắn sống sót thoát khỏi kiếm trận khủng bố.
Trong sự ngơ ngác của toàn trường, Lạc Nam phất tay đem mảnh vụn thi thể của đám Chí Tôn thu vào óng tay áo.
“Ngươi làm cái gì?” Cao Kiệt thấy cảnh tượng này liền phẫn nộ ngút trời.
Hắn vừa giải phong thành công, tu vi đạt đến Cấm Kỵ cấp cường giả, vốn định mang theo một đám thuộc hạ nghênh ngang rời khỏi hiện trường, trước khi đi sẽ uy hiếp đám người Lạc Nam một trận cho hả giận.
Nào ngờ con hàng Lạc Nam đột ngột bỏ chạy chuyển sang đồ sát đám thuộc hạ của hắn, hơn nữa vừa ra tay chính là quả quyết cực kỳ, xuất động công kích mang tính huỷ diệt quy mô lớn.
Diệt Thần Kiếm Trận là một trong những Kiếm Trận cường đại nhất Kiếm Châu, Cao Kiệt làm sao có thể không biết điều đó?
Trước cơn tức giận như phát cuồng của Cao Kiệt, Lạc Nam lại là âm thầm cười nhạt.
Hắn đã sớm rút kinh nghiệm từ lần trước khi đối mặt với Thánh Linh Thiên Vận, thừa hiểu một khi bị dồn vào chân tường, con hàng Cao Kiệt kiểu gì cũng sẽ giải phong tu vi.
Lạc Nam làm sao để đối phương cứu người rời đi như cái cách Thánh Linh Thiên Vận đã làm?
Thế là hắn đem Cao Kiệt bỏ mặc, chuyển sang giết càng nhiều chó săn của đối phương càng tốt, như vậy xem như có thu hoạch thay vì để bọn chúng được Cao Kiệt cứu đi.
Kế hoạch diễn ra trót lọt, thành công thu hơn hai mươi bộ thi thể Chí Tôn của Ẩn Châu, tâm tình của Lạc Nam có thể nói là sảng khoái.
Hắn nhìn Cao Kiệt chắp tay cười hề hề nói:
“Cao huynh, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, hôm nay mọi chuyện đến đây thì dừng.”
“Ngươi...” Cao Kiệt xém chút phun máu, hai mắt như muốn phún hoả.
Tại sao con hàng này không chủ động tấn công ta? Đến lúc đó ta có thể đường đường chính chính lấy tu vi Cấm Kỵ tiêu diệt hắn.
Ngược lại lúc này thái độ của Lạc Nam như thế, càng để Cao Kiệt vừa hận vừa giận mà không thể làm gì.
Nghĩ đến đây, Cao Kiệt cố gắng dùng lời lẽ khiêu khích:
“Bổn thiếu chắc chắn sẽ để ngươi và nữ nhân của ngươi hối...”
TEN TÈN TEN TÉN.
Thiên địa đột ngột vang vọng thanh âm kỳ quặc lấn át tất cả lời nói vừa ra khỏi miệng của Cao Kiệt.
“Cao huynh nói gì tại hạ nghe không rõ?” Lạc Nam đưa bàn tay áp sát lỗ tai mình lớn tiếng nói.
“Ngươi chờ...lần sau ta mang theo Đạo Binh, để xem ngươi lấy gì tự đắc.” Cao Kiệt hít sâu, biết rằng kế hoạch lần này của mình đã triệt để thất bại.
Mang theo ít ỏi vài tên thuộc hạ xé rách không gian rời đi, từ đầu đến cuối vẫn không thèm nhìn đến bất kỳ ai dù chỉ một chút.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại, lời nói của Cao Kiệt thật sự rất đáng lưu ý.
Lần trước chiếm thế thượng phong trước Thánh Linh Thiên Vận và lần này thành công bức lui Cao Kiệt đều là nhờ có Nguyệt Hồng Kiếm trong tay.
Nhưng nếu đối phương thật sự cũng lấy ra Đạo Binh, vậy thì thắng bại thật khó mà nói.
Không thể ỷ vào Nguyệt Hồng Kiếm mà xem nhẹ được.
“Phu quân, tay của ngươi...” Nam Thiên Tố lo lắng nhìn cánh tay của hắn.
Bởi vì vừa thi triển Nguyệt Thần Trảm, cánh tay của Lạc Nam đã có dấu hiệu vỡ vụn, máu đang không ngừng chảy.
“Chút di chứng nhỏ.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ, Bất Diệt Viêm bao trùm cánh tay, bắt đầu làm lành vết thương.
Dựa vào cường độ này, hắn ước tính dù mình có sử dụng Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng chỉ có thể thi triển Nguyệt Thần Trảm được tối đa hai lần, nếu gắng gượng thêm các thủ đoạn khác thì là ba lần.
Như vậy vẫn còn quá ít, nếu như địch nhân lấy theo Đạo Binh, sợ rằng ba lần Nguyệt Thần Trảm cũng rất khó để chống lại.
Phải cố gắng đề thăng tu vi Thể Tu.
“Đông Hoa Cung Chủ, lần này thật sự cảm tạ ngươi, Trụ Việt Tông thiếu ngươi một đại ân tình.”
Thanh âm thanh thoát trong trẻo vang lên, Trụ Việt Mẫu Tôn đã cùng cao tầng của Trụ Việt Tông hướng Lạc Nam thi lễ cảm tạ.
“Tiền bối đừng quá lời, ta và Vân Duyên là người một nhà, lại thêm có giao tình sâu nặng với Quỷ Đỏ, Hắc Trư bọn hắn...nhìn thấy Trụ Việt Tông gặp nạn sao có thể làm ngơ?” Lạc Nam vội vàng hoàn lễ.
“Hừ.” Vân Duyên ngạo kiều hừ một tiếng, sắc mặt biểu hiện kiểu xem như ngươi thức thời.
“Ột ột, nói thế nào vẫn nên cảm tạ ngươi, người lão đại này Trư gia phải kết giao.” Hắc Trư từ đâu chạy ra cười hắc hắc.
“Heo mập chết tiệt, vừa rồi đại chiến không thấy ngươi, nhát gan sợ chết trốn ở đâu hả?” Tôn Hầu Tử giận dữ đá đít hắn.
“Hầu ca, ta cũng không có cơ duyên lớn như ngươi, mới đột phá Nhất Cảnh Chí Tôn mà thôi.” Hắc Trư uỷ khuất nói:
“Kẻ thù là một đám Chí Tôn cao cấp, ta đánh không lại, chỉ có thể nhẫn nhục cứu người.”
“Đừng trách hắn, vừa rồi Hắc Trư nhờ vào tốc độ và khả năng giả chết đã cứu được không ít tu sĩ Trụ Việt Tông chúng ta.” Bụt vuốt râu nói.
“Lạc Nhất Vương, ngươi dẫn người đi dọn dẹp chiến trường, cũng đừng buông lỏng đề phòng.” Trụ Việt Mẫu Tôn phân phó.
“Biết rồi mẫu thân.” Lạc Nhất Vương cầm Bảo Thiên Tháp vội vàng chạy đi.
Trụ Việt Mẫu Tôn lúc này mới dùng ánh mắt đánh giá “cháu rể” xem lấy Lạc Nam, hài lòng mỉm cười, mời hắn vào Trụ Việt Tông làm khách.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Lạc Nam chắp tay, đồng thời để các thê tử xuất thân từ Nhất Thế Vũ Trụ từ Chí Tôn Giới đi ra.
Mặc dù có vô vàn lời khó thể nói hết, nhưng hắn biết các nàng cũng rất nóng lòng nhìn thấy cố hương và thân nhân của mình.
Hình xăm Nghịch Long trên thân hắn sáng lên, Long Khuynh Thành cũng xuất hiện, biểu lộ phức tạp nhìn lấy Trụ Việt Mẫu Tôn đám người.
“Cô nương này là...”
Long Liên đứng ở bên cạnh tâm linh có chút run rẩy, chẳng biết vì sao khi nhìn thấy Long Khuynh Thành, trong lòng dâng lên cảm xúc rất khó tả.
...
Trong Trụ Việt chủ điện, Lạc Nam và Nam Thiên Tố được Trụ Việt Tông tiếp đãi.
Về phần các nữ nhân khác của hắn đã sớm dạo chơi Nhất Thế Vũ Trụ, xem lại cảnh xưa.
“Sau chuyện lần này, Trụ Việt Tông và Đông Hoa Cung đã có cùng các kẻ thù, thiết nghĩ chúng ta nên kết minh.” Bụt đại diện mở miệng nói:
“Không biết ý của Đông Hoa Cung Chủ thế nào?”
Lạc Nam bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nở nụ cười nói: “Quan hệ giữa ta và Trụ Việt Tông đã sớm như minh hữu rồi.”
“Tình nghĩa là một chuyện, chính sự là một chuyện.” Sơn Dương Đế ứng tiếng:
“Cung Chủ nếu như đồng ý bảo hộ Trụ Việt Tông trong thời gian Long Chí Tôn đột phá, một nửa tài nguyên khai thác được từ Thái Sơ Chi Địa mỗi năm sẽ được đưa đến Đông Hoa Cung, hơn nữa khi Cung Chủ có việc cần...chúng ta cũng thà chết không từ.”
Lạc Nam trong lòng ngỗn ngang cảm xúc, đàm phán vấn đề lợi ích với một nơi có thể là “nhà” của mình, thật sự chỉ có thể thở dài một tiếng, gật gật đầu:
“Cứ làm theo lời của các vị, về phần tài nguyên thì không cần, khi nào ta cần tự nhiên sẽ mở miệng.”
Cường giả Trụ Việt Tông hai mặt nhìn nhau khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ chỉ bởi vì quan hệ với Vân Duyên mà Lạc Nam có thể bỏ qua cả lợi ích khổng lồ như vậy?
Nam Thiên Tố cũng cảm thấy khó hiểu, nàng không rõ vì sao Lạc Nam lại tốt quá mức với Trụ Việt Tông đến như thế.
Chẳng những chấp nhận bảo hộ không công, còn chẳng chịu thu về lợi ích dù có thể dùng công phu sư tử ngoạm.
Hắn là Bá Chủ tại Nam Thiên Môn nên vì Nam Thiên Môn cân nhắc thì nàng hiểu được, nhưng hắn rõ ràng đâu phải người của Trụ Việt Tông?
“Có một chuyện cần nhờ Đông Hoa Cung Chủ, hy vọng ngươi đồng ý.” Trụ Việt Mẫu Tôn nhẹ nói.
“Tiền bối cứ gọi ta là Tiểu Nam là được.” Lạc Nam chân thành nói: “Về phần chuyện cần, chỉ cần có thể ta sẽ hết lòng hỗ trợ.”
Cao tầng Trụ Việt Tông đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía hắn, nam nhân này thật sự là ân nhân của bọn họ a.
“Được rồi, vậy ta gọi ngươi là Tiểu Nam vậy...” Trụ Việt Mẫu Tôn cũng hảo sảng đề nghị:
“Việc cần nhờ ngươi là hy vọng ngươi thu nhận Luân Hồi Thụ, bởi vì hắn đã bị tồn tại cường đại ngấp nghé, mà Trụ Việt Tông không đủ thực lực để giữ lấy hắn.”
Lời của Trụ Việt Mẫu Tôn khiến tất cả mọi người lâm vào trầm tư.
Quả thật trước đó không ai nghĩ đến vấn đề này cả, nếu tình thế cướp đoạt Luân Hồi Thụ của Cao Kiệt là bắt buộc, vậy sớm muộn gì hắn lại tìm cách ngấp nghé mà thôi.
Nếu giữ lại Luân Hồi Thụ, Trụ Việt Tông sẽ gặp phiền toái không ngừng, ngược lại Lạc Nam có đủ thực lực để bảo vệ Luân Hồi Thụ, đưa cho hắn là hoàn toàn hợp lý.
“Được, cứ làm theo ý tiền bối.” Lạc Nam không hề từ chối.
Hắn cũng không muốn con hàng Cao Kiệt rình rập Nhất Thế Vũ Trụ mãi không buông, như vậy hắn cũng không an tâm được.
“Quyết định như thế đi.” Trụ Việt Mẫu Tôn cho người gọi Luân Hồi Thụ.
Bởi vì hiện tại Nhất Thế Vũ Trụ đã gần như đồng hoá với Trụ Việt Tông, vậy nên chỉ cần động ý niệm là có thể tìm kiếm vị trí mà Luân Hồi Thụ đang tồn tại.
Rất nhanh sau đó, Bụt đã dẫn theo một lão già lưng còng, trên thân mặc áo trắng, có phần tiên phong đạo cốt, diện mạo hiền từ, quanh thân bao phủ Luân Hồi Chi Lực tiến vào.
Chính là Luân Hồi Thụ đã hoá thành nhân loại.
Luân Hồi Thụ vốn vô cùng áy náy vì bản thân mình đã dẫn đến địch nhân cường đại cho Trụ Việt Tông, vốn đang định mở miệng thỉnh tội, chợt nhìn thấy Lạc Nam đang ngồi.
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt già nua của lão run rẩy, đôi mắt đục ngầu trở nên phiếm hồng, đột ngột bước đến trước mặt Lạc Nam quỳ rạp xuống đất, kích động nói:
“Bá Chủ, ngài rốt cuộc đã trở về!”
Không chỉ tất cả mọi người, mà lúc này ngay cả Lạc Nam cũng là tại chỗ nhảy dựng lên.
“Luân Hồi Thụ tiền bối ngươi làm gì thế? Mau đứng lên!” Lạc Nam vội vàng đem lão già đỡ lấy:
“Ngươi nói gì ta không hiểu.”
“Luân Hồi Thụ xảy ra chuyện gì thế?” Lạc Nhị Vương, Tôn Hầu Tử, Hắc Trư đám người sắc mặt mộng bức.
“Bá Chủ, những chuyện ngài vì Nhất Thế Vũ Trụ làm ra, thế nhân có thể quên lãng nhưng lão phu thì không.” Luân Hồi Thụ vẫn quỳ gối trước mặt hắn, nắm chặt tay hắn, ánh mắt chứa đựng vô vàn cảm xúc kính nể, tôn sùng, đau xót, cảm kích...phức tạp nói không nên lời.
“Tại sao lại có thể như thế?” Lạc Nam hít sâu một hơi, nhìn Kim Nhi ngồi trên bả vai của mình nhịn không được hỏi:
“Chẳng phải Thuỷ Trung Lao Nguyệt đã sớm xoá ta...”
“Chậc, sớm biết sẽ có ngày này.” Kim Nhi chép miệng hỏi ngược lại hắn:
“Công tử có hiểu vì sao Huyết Yêu Cơ vẫn nhận ra một nửa Thể Hồn Châu và sự tồn tại của Thập Khánh Huyên không?”
Lạc Nam giật mình, lúc này Kim Nhi nhắc nhở hắn mới nhận ra điểm khác thường.
Đúng vậy, trang giấy hoàng kim...cũng chính là một nửa Thể Hồn Châu và Thập Khánh Huyên vốn nằm trong đan điền của hắn.
Nếu như hắn thi triển Thuỷ Trung Lao Nguyệt, vậy thì ngay cả thông tin và dấu vết của Thể Hồn Châu và cả Thập Khánh Huyên cũng phải bị xoá đi mới đúng, vậy tại sao Huyết Yêu Cơ có thể nhận ra ngay từ lần đầu đụng độ ở trong mật thất của nàng?
Hơn nữa tại sao Thất Thập Tông và thế nhân vẫn chưa quên lãng vị Vĩnh Hằng Chí Tôn đó?
Tại sao một nửa Thể Hồn Châu ở chỗ Huyết Yêu Cơ không bị xoá theo?
“Điều này chỉ có thể giải thích là Thuỷ Trung Lao Nguyệt mà công tử thi triển đã xuất hiện sai lầm, khiến một vài dấu vết rắc rối phức tạp sẽ không bị xoá đi.” Kim Nhi giải thích nói:
“Luân Hồi Thụ luôn luôn ngao du giữa luân hồi, quỷ tích thời không của lão ta cực kỳ không ổn định, có lẽ nhờ thế mà né tránh được sự xoá sổ ký ức đến từ Thuỷ Trung Lao Nguyệt.”
Lạc Nam âm thầm cười khổ, quả thật thời điểm bị Cấm Kỵ cường giả nhắm vào, dồn ép đến đường cùng, hắn cũng là lần đầu tiên vận dụng Thuỷ Trung Lao Nguyệt.
Môn Nghịch Thế Thần Thông này sẽ hình thành một cái giếng, người bị thi triển sẽ như mặt trăng trong giếng nước, quy tắc chi lực của thiên địa sẽ hình thành một bàn tay đem mặt trăng kéo lên.
Một khi bị kéo khỏi miệng giếng, chính là bị xoá sổ hoàn toàn, xem như chưa từng tồn tại ở thế gian.
Nhưng vì Lạc Nam không muốn chết nên đã gian lận vào thời khắc cuối cùng, hắn ngắt đứt Thuỷ Trung Lao Nguyệt khi bản thân chỉ mới rời khỏi mặt nước, còn miệng giếng thì vẫn chưa bị kéo qua.
Đây là hành vi liều lĩnh, Lạc Nam cũng không lường được hậu quả cũng như các biến số mà nó mang lại.
Rất có thể cũng vì việc này mà Thuỷ Trung Lao Nguyệt đã không thể vận hành trơn tru trót lọt, dẫn đến dấu vết của Thập Khánh Huyên còn sót lại ở Nguyên Giới, dẫn đến Luân Hồi Thụ né tránh được một lần bị xoá ký ức.
“Luân Hồi Thụ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Thấy Luân Hồi Thụ quỳ mãi không đứng, ngay cả Trụ Việt Mẫu Tôn cũng sốt ruột hỏi.
“Các vị xem qua là hiểu.”
Luân Hồi Thụ trầm giọng đáp, liền biến thành một gốc đại thụ hiện ra giữa đại điện.
Sau đó, bên trên từng mảng lá cây của ông ta liền như thuỷ tinh phản chiếu, đem vô số cảnh tượng chiếu rọi đi ra.
Toàn bộ đại điện lâm vào tĩnh lặng...
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2538: Dấu vết
Chương 2538: Dấu vết