TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1070

Chương 1070

Bà cụ Tô dặn dò Tô Tử Lâm một câu, đang định đuổi theo bé, Tô Tử Lâm lại bảo bà ấy cứ đợi ở đây, anh sẽ đuổi theo.

Túc Bảo chạy đến rơi cả giày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ lo lắng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng bé phải nhanh… nhanh hơn nữa.

Anh Tử Tích, hãy cố gắng… Nhất định không được biến thành đồ ngốc!

Bên kia.

Kỷ Trường đi theo bà lão kia.

Sau khi bà lão rời khỏi tầng mười một thì không hề trở về phòng bệnh, ngược lại xuống tầng tới đình hóng gió của bệnh viện đi dạo xung quanh một vòng.

Ở đây có rất nhiều người nhà bệnh nhân đang nghỉ ngơi, chờ đợi, bà lão rất khéo ăn nói, tụ tập với một số người, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, hỏi nhà cô ai bị bệnh, con cô bị làm sao vậy…

Sau khi trò chuyện thân hơn, bà ta bắt đầu xem tướng cho người ta, gần như nói câu nào cũng đúng, khiến cho những người nhà vốn không phải rất để ý kia đều thành kính không thôi, nhao nhao báo lại tên họ bát tự của mình hoặc là người nhà, nhờ bà ta tính cho một quẻ.

Kỷ Trường nhíu mày, bà lão này là bà cốt ư?

Nhưng đi khắp nơi hỏi bát tự của người khác như vậy… Kỷ Trường cảm thấy có chút gì đó không đúng, có một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu.

So sánh với số mệnh của Túc Bảo và Tô Tử Du với Tô Tử Tích, bà lão không tìm thấy được người khiến cho mình hài lòng, xua tay từ chối bằng một câu “Thiên cơ bất khả lộ”, xoay người trở về phòng bệnh với vẻ mặt bình tĩnh không có hứng thú.

Bà ta lại nghĩ tới số mệnh của Túc Bảo, đáy lòng càng như đang bị kiến gặm nhấm, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được, bà ta không cam lòng khi một số mệnh tốt như vậy bày ra trước mặt mình mà mình lại không lấy được!

Kỷ Trường tiếp tục đi theo.

Bà lão trở lại phòng bệnh, trên đường đều có người chào hỏi bà ta, bà ta đi ngang qua cửa phòng bệnh của Tô Tử Tích, thăm dò liếc mắt nhìn.

Kỷ Trường thấy ánh mắt của bà ta hơi lóe lên, sau đó mới đi về phía phòng bệnh đơn nằm ở cuối hành lang.

Kỷ Trường đi theo, vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Hơi thở bên trong phòng bệnh này và hơi thở bên ngoài có chút không giống nhau.

Kỷ Trường ngẩng đầu, nhìn ra hành lang bên ngoài, nhíu chặt mày.

Đột nhiên Túc Bảo chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, lo lắng nói: “Sư phụ!”

Kỷ Trường dừng bước, vội hỏi: “Sao vậy?

Túc Bảo sốt ruột khóc nấc lên: “Anh Tử Tích sắp biến thành đồ ngốc rồi.”

Kỷ Trường: “…”

Không thể nào.

Số mệnh của Tô Tử Tích rất tốt, cuộc phẫu thuật này sẽ không khiến cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, càng sẽ không lấy đi tính mạng của cậu.

Kỷ Trường vội vàng mở sách ra xem, vừa mở ra, đột nhiên phát hiện đường số mệnh của Tô Tử Tích bị rẽ ra một nhánh nhỏ, mờ mịt khiến cho số mệnh của cậu xảy ra thay đổi tổng thể.

“Mượn mệnh?! “Kỷ Trường buột miệng thốt ra, gần như trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình vừa rồi là cái gì!

Quá ranh mãnh, quá cẩn thận, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra được.

Đọc truyện chữ Full