“Sao cô lại đến đây?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, người trước mặt lại là Lạc Khuynh Thành: “Vẫn chưa đến ngày, tôi đã nói là ba ngày phải không?”
“Ha ha!”
Lạc Khuynh Thành cười lạnh lùng một tiếng: “Đã là lúc nào rồi, còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô đến để nói với tôi những điều này?”
Lạc Khuynh Thành lạnh nhạt lên tiếng: “Đường Hạo ra khỏi khu thí luyện rồi, hắn đã tiến vào cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong!”
“Sau khi vào khu thí luyện đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ hắn đang điều động sử dụng cả lực lượng của điện Thần Hoàng để truy giết Diệp Phong!”
“Tôi đến đây để nhắc cậu một câu, tạm thời đừng dùng thân phận Diệp Phong nữa!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Chỉ vậy thôi hả?”
Thấy thái độ của Diệp Bắc Minh như vậy!
Lạc Khuynh Thành cắn môi đỏ, muốn nói lại ngừng!
‘Lạc Khuynh Thành ơi là Lạc Khuynh Thành, rốt cuộc đầu óc cô đang nghĩ gì hả?’
‘Cô và Diệp Bắc Minh chỉ là giao dịch!’
‘Cậu ta giúp cô hồi phục thực lực cảnh giới Thần Hoàng, cô trả lại thần hồn của đại sư tỷ của cậu ta cho cậu ta, chỉ vậy mà thôi!’
‘Cho dù nói với cậu ta Đường Hạo muốn lấy mình, thì có liên quan gì đến cậu ta?’
Thôi vậy!
Khẽ gật đầu: “Chỉ vậy thôi!”
“Tôi biết rồi, hai ngày sau lại đến tìm tôi, tôi giải độc cho cô!”
Diệp Bắc Minh ném lại một câu, mau chóng rời đi.
Sau khi về phòng.
Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một bia đá màu đen, sừng sững trước mặt!
Dòng khí hỗn độn chảy xuống như thác nước!
Trên bia đá, khắc đầy các loại văn tự Hoa tộc thượng cổ để lại!
Diệp Bắc Minh đến dưới chân bia mẫu thạch Hỗn Độn, lấy ra một hồn đá nhỏ dung hợp với tinh huyết của Vương Yên Nhi!
Một ý nghĩ! Trong một sơn cốc cách Thái Dương Tông trăm dặm.
Khi Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong chạy đến nơi này, hơn trăm thi thể đã được thu nhặt xong xuôi!
Xếp hàng ngay ngắn nằm dưới đất.
Mười mấy thành viên tiểu đội sát thần canh giữ xung quanh!
Sắc mặt Vạn Lăng Phong âm trầm: “Tất cả mọi người đều bị đánh chết bằng một chiêu, gần như đều bị cắt đứt cổ họng hoặc là đâm vào tim!”
“Thủ pháp này, chắc chắc là kẻ thường xuyên giết người mới có thể làm được!”
Quanh người Diệp Bắc Minh nổi lên sát khí!
Lại có kẻ dám giết người gần Thái Dương Tông, không coi tông chủ này ra gì sao?
Vạn Lăng Phong nói tiếp: “Diệp soái, thuộc hạ có một câu không biết có nên nói hay không!”
“Nói đi!”
“Cậu nói xem có khả năng là Tiêu Tiêu đã phản bội cậu không?”
“Cô ta vốn là sát thủ của Thiên Sát Môn, sau khi cô ta giết trăm người này liền trốn về Thiên Sát Môn!”, Vạn Lăng Phong nhìn Diệp Bắc Minh.
“Không thể nào!”
Diệp Bắc Minh quả quyết lắc đầu: “Lăng Phong, nghi ngờ thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ!”
“Ông nắm giữ cả tiểu đội sát thần, chắc hẳn biết rõ điều này!”