TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3909 ĐANG ĐỊNH RA TAY!

“Nói như vậy, chẳng phải tôi có thể đúc tạo lại thân thể cho trăm vị sư phụ ư?”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Về lý thuyết thì được, nhưng thân thể của trăm vị sư phụ của cậu có lẽ cũng đã nát vữa rồi!”

“Nếu có tinh huyết của họ, thực sự có thể dùng mẫu thạch Hỗn Độn đúc tạo thân thể cho họ!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Ban đầu sau khi thu nhặt di thể của trăm vị sư phụ, anh đã cho họ yên nghỉ!

Nhiều năm trôi qua, sợ rằng di thể sớm đã nát rữa!

Vừa đi bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi ra, chuẩn bị đi nối liền hai cánh tay cho Vương Yên Nhi!

Thịch thịch thịch!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên!

“Diệp sư, cô Tiêu Tiêu xảy ra chuyện rồi!”

Vạn Lăng Phong cất giọng gấp gáp lo lắng.

Diệp Bắc Minh mở cửa phòng.

Vạn Lăng Phong sốt ruột đứng ở cửa, Cuồng Đan đứng bên cạnh!

“Lăng Phong? Sao ông lại đến đây? Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì?”

Vạn Lăng Phong quỳ một chân xuống đất: “Diệp sư, đều là tại tôi!”

“Trước đó cô Tiêu Tiêu nói muốn đánh cược với tôi, trong vòng một năm cô ta sẽ dẫn dắt một trăm người vượt qua tiểu đội sát thần của tôi!”

“Sau khi cô ta chọn trăm người hợp thành một tiểu đội, liền đến sơn cốc cách Thái Dương Tông trăm dặm để huấn luyện!”

“Để an toàn, sáng sớm mỗi ngày cô Tiêu Tiêu đều sẽ truyền tin về tông môn!”

“Hôm nay mãi đến buổi trưa, cũng không nhận được tin!”

“Tôi đích thân đi xem, rất nhiều thi thể nằm trong sơn cốc, cô Tiêu Tiêu cũng không thấy tung tích…”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh!

Ném chiếc nhẫn trữ vật cho Cuồng Đan: “Bên trong có dược liệu phụ trợ và hai cánh tay, giao cho Yên Nhi!”

“Vạn Lăng Phong, chúng ta đi!”

Đang định ra tay!

“Báo!”

Một giọng nói vừa hư yếu vừa gấp gáp vang lên.

Liền sau đó, một bóng hình vô cùng nhếch nhác xông vào, quỳ xuống trước đà chủ phân đà số chín trên đài cao: “Đà chủ! Tôi về rồi!”

Chính là tên đội trưởng sát thủ mà ra lệnh tự hủy!

Đà chủ của phân đà số chín mỉm cười: “Cậu sống quay về, xem ra Diệp Bắc Minh đã chết rồi!”

“Cái gì? Chủ nhân chết rồi… không thể nào!”

Tiêu Tiêu cất giọng run run.

Đà chủ phân đà số chín quay đầu: “Ha ha ha, cuối cùng cô đã chịu nói rồi?”

“Bản tọa còn tưởng cái miệng của cô kín lắm cơ, thì ra cô lo sợ Diệp Bắc Minh?”

“Nói thật cho cô biết, sanh khi bản tọa tấn công tòa sơn cốc đó rồi đưa cô về, còn để lại mười sáu sát thủ tinh thông kiếm trận sát phạt!”

“Chắc cô biết kiếm trận sát phạt chứ phải không? Cảnh giới thần hoàng cũng phải chết!”

Nói xong.

Quay đầu lướt nhìn người quỳ dưới đất: “Cậu, nói với cô ta, Diệp Bắc Minh đã chết thảm thế nào đi!”

Đội trưởng sát thủ ngẩng đầu, khó khăn nhả ra một câu: “Đà chủ… Diệp Bắc Minh chưa chết…”

“Ngoài tôi ra, mười năm thành viên tiêu đội khác đã tự hủy toàn bộ, tất cả đã chết…”

“Cậu nói cái gì?”

Ánh mắt của đà chủ phân đà số chín trở nên vô cùng băng lạnh, thét dài một tiếng: “Một lũ phế vật, mười năm người tự hủy cũng không giết được Diệp Bắc Minh, mày sống quay về làm gì?”

“Ha ha ha!”

Tiêu Tiêu ngửa cổ lên trời cười lớn: “Chủ nhân nhà tôi vô địch, ngược lại là thuộc hạ của ông đúng là một lũ ngu dốt!”

“Lại trực tiếp quay về phân đà số chín, sợ là chủ nhân nhà tôi đã đến phân đà số chín rồi!”

Nói xong.

Khóe miệng Tiêu Tiêu nhếch lên nụ cười thú vị!

Đà chủ phân đà số chín sầm mặt: “Không thể nào!”

Tiêu Tiêu chẳng thèm phí lời, lớn tiếng hét lên với không khí: “Chủ nhân, cậu đã đến thì ra đi!”

Liền sau đó.

Một giọng lạnh lùng vang lên: “Tiêu Tiêu, cô thật nghịch ngợm!”

“Để hắn vui vẻ thêm một lúc không được sao?”


“Diệp Bắc Minh?”

Đọc truyện chữ Full