Vù!
Khi luồng khí đó thổi qua, thành viên của liên minh Thanh Huyền trước mặt lập tức mở mắt ra và lấy lại sức lực.
Nhưng Lâm Chính, người đang chữa trị cho họ dường như đã đến giới hạn, anh nặng nề ngã xuống đất ngay tại chỗ và bất tỉnh.
"Minh chủ! Minh chủ!"
Mọi người xung quanh vội vã lao tới.
"Mau đưa minh chủ về chữa trị, nhanh!"
Ái Nhiễm đôi mắt ngấn lệ vội vã hét lớn.
Rất nhanh, Lâm Chính đã được đưa vào trong trụ sở liên minh, toàn bộ đan dược tốt nhất họ có đều được mang cho Lâm Chính uống.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, anh rốt cuộc cũng mở mắt, dần dần hồi phục.
Anh đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, nhìn xung quanh với đôi mắt mở to.
"Minh chủ tỉnh rồi sao?"
"Tốt quá rồi, minh chủ không sao chứ?"
Những người xung quanh anh bật khóc vì vui mừng.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ đang nghĩ tới chuyện gì khác, vội vàng hỏi: "Còn những người khác… sao rồi?"
Anh vừa dứt lời, nụ cười của mọi người xung quanh đều cứng đờ.
Lâm Chính nhớ rằng mình vẫn chưa loại bỏ hết chất độc ra khỏi cơ thể tất cả mọi người.
Chất độc được sử dụng bởi Người Dọn Dẹp là chất kịch độc. Nó là độc dược cực kỳ kỳ lạ và hiếm thấy.
Cho dù Lâm Chính có giải được thì cũng vô cùng khó khăn và tốn sức.
Vì vậy mà Lâm Chính đã ngất xỉu khi đang giải độc cho mọi người.
Ngoài ra, trong trận chiến với Người Dọn Dẹp trước đó, tổn thất về thể chất của anh đã vô cùng nghiêm trọng.
Trong phòng im lặng, mọi người đều cúi đầu.
"Nói cho tôi biết! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi nhớ độc dược trong cơ thể Mị Mộng, Tửu Ngọc và nhiều người khác còn chưa giải được, bọn họ thế nào rồi? Bọn họ đang ở đâu?"
Lâm Chính gầm gừ.
Những người xung quanh không dám nói một lời.
Ái Nhiễm nghe vậy thì bước thẳng về phía trước, đôi mắt mùa thu của cô lấp lánh nước.
"Lâm đại ca, anh nên nghỉ ngơi thật tốt, việc còn lại cứ giao cho mọi người giải quyết..."
"Y thuật của mọi người không đủ để giải chất độc của Người Dọn Dẹp. Nói cho tôi biết, họ đang ở đâu và tình hình thế nào?"
Lâm Chính vừa ra khỏi giường vừa hét lên, bất chấp sự ngăn cản của mọi người.
Ái Nhiễm biết khuyên can thế nào cũng vô ích nên chỉ có thể nói ra sự thật.
"Hầu hết trong số họ... đã chết”.
Ái Nhiễm quay mặt sang một bên và nói bằng giọng khàn khàn.
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên cứng đờ.
"Nội tạng đã bị ăn mòn, không còn cách nào cứu được! Về phần Mị Mộng và Tửu Ngọc... bọn họ chỉ còn lại một hơi thở, có lẽ khó có thể cứu họ..."
Sao Ái Nhiễm lại không muốn cứu họ cơ chứ?
Nhưng cô ấy biết với trạng thái hiện tại của Lâm Chính, việc này là rất khó khăn.
Lâm Chính trầm mặc một lát, đột nhiên đẩy mọi người ra, lao ra ngoài.
Một lúc sau, anh đến chỗ Mị Mộng, Tửu Ngọc và những người khác đang nằm.
Ngự Bích Hồng đứng ở cửa phòng bệnh, trên mặt đầy nước mắt nhưng không nói một lời, hai mắt đỏ hoe, bất động như tượng.
Cho đến khi nhìn thấy Lâm Chính đi tới, Ngự Bích Hồng mới không kìm nén được mà bật khóc.
Đại nhân!"
Cô ấy ngã xuống đất và khóc lớn.
Có vẻ như lần này mọi chuyện đã vượt quá sức chịu đựng của Ngự Bích Hồng.
Lâm Chính không nhìn Ngự Bích Hồng, sắc mặt âm trầm đi vào phòng bệnh.
Tuy nhiên, vừa bước vào phòng bệnh, Lâm Chính đã choáng váng.
Những người nằm trong phòng bệnh đều gầy gò như cây củi, như thể mọi thứ bên trong cơ thể họ đã bị khoét rỗng tuếch.
Các ống được đưa vào miệng họ để truyền thuốc liên tục vào cơ thể.
Đối với người bình thường, những thứ nước thuốc này có tác dụng hồi sinh người chết từ bộ xương trắng.
Nhưng đối với những người trúng độc, chỉ vừa đủ để giữ lại một hơi thở cho họ.
Lâm Chính đến bên giường bệnh của Mị Mộng.
Giờ phút này, căn bản không còn thấy được dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều ngày thường của Mị Mộng. Mị Mộng giờ chỉ còn lại mái tóc khô héo cùng da bọc xương...
Mị Mộng khó khăn mở mắt ra, nhìn Lâm Chính lúc này đang bàng hoàng. Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được dù chỉ một chữ...