Tiết Tùng bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm từng chữ trên tờ giấy. Sau đó ông ta im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi khẽ mỉm cười: “Là thành viên Đại hội, Hoàng đại nhân theo lý mà nói thì không nên ký vào một khế ước như thế này. Có lẽ khi đó ông ấy đã bị kích động. Lâm thần y, cậu đúng là danh bất hư truyền, không chỉ y thuật cao minh mà hành sự còn vô cùng cẩn trọng".
“Vậy, ông còn có câu hỏi nào nữa không?”
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Như tôi vừa nói, tiên sinh của chúng tôi muốn gặp Lâm thần y nói chuyện. Dù sao gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, những thứ khác chưa nói, chỉ riêng việc quyết đấu sinh tử này cũng nên do Lâm thần y đích thân giải thích rõ ràng với tiên sinh. Dù gì tôi cũng chỉ là người ở giữa chuyển lời".
Tiết Tùng mỉm cười.
Lâm Chính trầm mặc, một lát sau mới gật đầu: "Được, tôi sẽ đi cùng ông".
"Minh chủ, không được!"
Nam Ly thành chủ lo lắng, vội vã tiến tới can ngăn.
"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu tôi đi đến trụ sở Đại hội rồi không quay lại, mọi người nhất định sẽ đòi công bằng cho tôi. Nhưng nhất định phải bảo người trong vực Diệt Vong này đừng để cái miệng đi chơi xa, cũng chỉ có vài triệu người thôi nên chắc sẽ không làm loạn đến nỗi ai trên thế giới này cũng biết đâu đúng không? Ông nói có đúng không, thư ký Tiết?"
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Lâm Chính quay sang nhìn chằm chằm ông già.
Thư ký Tiết làm sao có thể không nhận ra sự uy hiếp trong giọng điệu của Lâm Chính?
Sở dĩ Đại hội có thể khiến người đời tin và phục không chỉ dựa vào võ lực mạnh mẽ, mà còn dựa vào uy tín và sự công bằng của tổ chức này. Có thể nói sự uy tín và công bằng đó chính là gốc rễ cho địa vị hiện tại của Đại hội, bọn họ sao có thể xem nhẹ những điều này cơ chứ?
"Lâm thần y yên tâm, nếu như cậu không thể đi ra khỏi Đại hội, tôi có thể bồi thường cho cậu cái đầu này!"
Ông già khẽ cười đáp.
"Khi nào chúng ta rời đi?"
“Tốt nhất là nên đi ngay bây giờ".
"Được rồi".
Lâm Chính gật đầu, lập tức giao lọ thuốc giải và dặn dò Nam Ly thành chủ công việc phía sau. Loại thuốc giải này phải lập tức được đem đi phân tích và điều chế ngay.
Tiết Tùng cũng đã sắp xếp người đưa Người Dọn Dẹp đang hấp hối lên xe.
Vài giờ sau, Lâm Chính theo Tiết Tùng đi về phía trụ sở Đại hội.
Vì đã qua lại với Đại hội từ lâu nên Lâm Chính đã không ít lần tới các căn cứ khác nhau của Đại hội.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh đến trụ sở chính.
Ngay cả Lâm Chính cũng không biết "tiên sinh" mà thư ký Tiết đang nói đến là ai.
Lẽ nào là người đứng đầu Đại hội?
Có thể là không phải, nhưng cho dù không thì địa vị của vị tiên sinh này chắc chắn không thể thấp được.
Sau khi lái xe rời khỏi vực Diệt Vong, ông già dẫn Lâm Chính lên chuyên cơ bay đến núi Thánh Huyền.
Sau khi xuống khỏi chuyên cơ, họ bắt đầu đi lên núi. Lâm Chính không khỏi ngẩng đầu ngước mặt nhìn lên cảm thán.
"Mặc dù nghe nói trụ sở của Đại hội nằm trên núi Thánh Huyền, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó có thể được xây dựng trên đỉnh núi. Môi trường ở đó khắc nghiệt như vậy, làm sao xây dựng được thành phố trên đỉnh núi này?"
"Trong Đại hội, có vô số kỳ nhân dị sĩ. Chỉ một thành phố trên đỉnh núi có ý nghĩa gì? Ngay cả việc xây dựng một thiên cung cũng là điều dễ dàng với Đại hội chúng tôi!"
Tiết Tùng mỉm cười.
"Vậy Đại hội có thiên cung sao?"
Lâm Chính nhìn ông già rồi hỏi.
Ông già mỉm cười không nói gì.
Khi đến sườn núi, họ nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc.
Đó là Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung.
"Hân hạnh được gặp Lâm thần y ở đây!"
Ba người ba sắc mặt khác nhau, đều chào Lâm Chính, không dám tỏ thái độ coi thường như trước.
Lâm Chính chỉ gật đầu, không nói gì.
Tuy nhiên, khi ba người họ nhìn thấy Người Dọn Dẹp lúc này gần như không ra hình người, vẻ mặt của họ thay đổi và họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sợ hãi hơn một chút.
Kiều Bất Dịch lập tức bố trí người đưa Người Dọn Dẹp đi chữa trị, sau đó cung kính nói: "Lâm thần y, tiên sinh đang đợi cậu rồi, xin mời đi cùng tôi!"
"Dẫn đường!"
"Mời đi lối này!"