Đột nhiên.
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Haha, nóng lòng bắt đầu như vậy sao?"
"Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?"
Hai người có chút lúng túng tách nhau ra.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Nghê Hoàng nhìn hai người, vẻ mặt cười ha hả!
Lạc Khuynh Thành đỏ mặt, lập tức trốn ở sau lưng Diệp Bắc Minh!
Mặc dù cô ta là Thần Hoàng của điện Thần Hoàng, nhưng thực ra cô ta cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời!
"Nghê Hoàng tiền bối, có chuyện gì sao?"
Diệp Bắc Minh nói.
Nghê Hoàng bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: "Hừ! Đừng gọi tôi là tiền bối, nghe như vậy trông già quá!"
"Anh cứ gọi tên tôi đi! Về phần tôi tìm anh thì quả thực có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ!"
Diệp Bắc Minh có chút nghi ngờ: "Với thực lực của cô mà còn cần tôi giúp đỡ sao?"
Nghê Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như muốn nhìn thấu anh!
Sau một lát!
Cô ta đã lựa chọn từ bỏ!
"Có một kết giới giống như sương mù xung quanh anh mà tôi không thể nhìn thấu được!"
"Tuy nhiên, tôi đây cũng không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác".
"Anh nói thật cho tôi biết, vừa rồi anh có dừng thời gian lại một lát, đúng không?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, bị phát hiện rồi sao?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thời gian dừng lại chỉ có thể ngăn cản bọn họ không thấy bổn tháp ra tay, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc đâu!"
"Tùy tiện suy đoán một chút thì sẽ có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không biết tình hình cụ thể thôi!"
Diệp Bắc Minh có chút lo lắng: "Ông sẽ bị bại lộ sao?"
"Yên tâm, không sao đâu".
Diệp Bắc Minh cảm thấy yên tâm.
Gật đầu!
Hai mắt Nghê Hoàng sáng lên: "Haha! Quả nhiên là ngưng đọng thời gian!"
"Không ngờ loại năng lực này lại thực sự tồn tại trên thế giới. Đúng rồi, sao anh có thể làm được vậy?"
Diệp Bắc Minh nói: "Tiền bối Nghê Hoàng, không phải cô vừa mới nói cô không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác sao?"
"Được rồi".
Nghê Hoàng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh: "Tôi tôn trọng bí mật của anh! Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, đừng gọi tôi là tiền bối nữa!"
"Được, Nghê Hoàng".
"Cũng ổn đấy".
Nghê Hoàng khẽ mỉm cười, gợi lên lúm đồng tiền khóe miệng: "Tôi cần anh dùng năng lực của anh giúp tôi một chuyện. Về phần là chuyện gì thì hãy đến thành phố Thần tìm tôi, tôi sẽ nói cho anh biết sau!"
"Bây giờ, hai người cứ tiếp tục đi, haha...."
Bóng dáng của Nghê Hoàng trở nên hư ảo, biến mất trước mặt hai người.