TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3966 CÔ CHẮC CHẮN KHÔNG?

Thân tháp xám mờ, vô cùng quen mắt.

“Tiểu tháp!”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Thời gian không gian quay ngược lại! Thế giới trong tháp, đây là thế giới trong tháp!”

“Tiểu tháp, thời gian đã quay ngược thành công, tôi thắng rồi”.

“Tôi đã cứu được mọi người, tất cả đều an toàn rồi, tiểu tháp, cảm ơn ông!”

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.

Bất luận anh lên tiếng thế nào, cũng không có hồi đáp!

“Tiểu tháp?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tại sao ông không trả lời tôi?”

“Tiểu tháp…”

Không biết qua bao lâu, trong đầu vang lên giọng nói âm u: “Chủ nhân, đừng gọi nữa, chú tháp đi rồi…”

Trái tim của Diệp Bắc Minh run lên: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục? Là cô đang nói sao?”

“Cô nói vậy là có ý gì? Cái gì mà tiểu tháp đi rồi? Rốt cuộc là có ý gì!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Chú tháp dùng sức mạnh càn khôn nghịch chuyển không gian thời gian, đã tiêu tan sức mạnh của mình, sợ rằng..”

“Cái gì?”

Cảm giác khó thở truyền đến.

Tuy trái tim của Diệp Bắc Minh đang đập điên cuồng, nhưng lại cảm thấy mình giống như người chết đuối!

Vốn không thể hít thở!

Lúc này, anh dường như mất đi một thứ cực kỳ quan trọng: “Sao lại như vậy? Tiểu tháp không còn ư?”

“Chủ nhân, chủ tháp tiêu tốn tất cả sức mạnh mới đổi được thời gian quay lại…”, tâm trạng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy sụp.

“Không thể nào!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ bừng: “Tiểu tháp thiên hạ vô song, ông ta không gì không làm được!”

“Làm sao ông ấy có thể không còn chứ! Là giả, chắc chắn là giả!”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tiểu tháp đang ngủ say đúng không? Cô nhất định có cách gọi tỉnh ông ta đúng không? Cô chắc chắn có cách!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!

Không biết qua bao lâu, cô ta như nghĩ đến điều gì: “Chủ nhân, tôi nhớ ra một chuyện, có lẽ…”

“Nói đi!”

Diệp Bắc Minh kích động.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tôi thấp thoáng nhớ chủ nhân đời đầu tiên sau khi sáng tạo ra tôi và chú tháp đã nói, Càn Khôn Trấn Ngục, thu thập thiên hạ dị bảo thần binh ngưng tụ sức mạnh Càn Khôn!”

“Sức mạnh Càn Khôn bắt nguồn từ bảo vật trong tháp!”

“Chủ nhân, ban đầu sau khi cậu nâng cao cảnh giới, chẳng phải có thể mở không gian bên trong của chú tháp có được bảo vật sao?”

Diệp Bắc Minh dường như tóm được điều gì: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ý của cô là?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu thu thập các loại dị bảo thần binh đặt vào bên trong cơ thể chú tháp, không chừng có thể ngưng tụ lại được sức mạnh Càn Khôn!”

“Nếu có đủ sức mạnh Càn Khôn… không chừng chú tháp có thể quay về?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng ngưng trọng: “Cô chắc chắn không?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây chỉ là suy đoán của tôi!”

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Bất luận có phải suy đoán hay không, cho dù chỉ có một phần triệu cơ hội tôi cũng phải thử!”

“Tiểu tháp, đợi tôi!”

Chuyện xảy ra ở Thái Dương Tông truyền đi khắp cả thần giới giống như động đất!

Đọc truyện chữ Full