"Phá hủy tất cả mọi thứ nó nhìn thấy?"
Lâm Chính lẩm bẩm.
"Đúng vậy, chính là nhìn thấy và hủy diệt hết thảy! Tu vi, chiêu thức, nội lực, năng lượng của cậu, những gì tôi có thể nhìn thấy bằng con mắt Thánh Linh đều sẽ biến mất! Lâm thần y, giờ cậu đấu với tôi bằng cách nào đây?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười rồi đi về phía trước, mỗi bước đi dường như đều giẫm lên trái tim Lâm Chính.
Lâm Chính lúc này thực sự cảm nhận được áp lực.
Mọi thứ anh có dường như vô dụng trước mắt Gia Cát Xuyên, người đối diện có thể xóa bỏ mọi thứ của anh chỉ bằng một ý niệm.
Đây rốt cuộc là con mắt gì?
So với con mắt này, mắt Thiên Thần tựa hồ có chút kém cỏi!
Lâm Chính hai mắt nheo lại, lập tức phóng dị hoả về phía Gia Cát Xuyên.
Phừng!
Một làn sóng lửa ập tới, đủ sức thiêu rụi mọi thứ.
Nhưng sau khi đến gần Gia Cát Xuyên, nó lập tức biến mất không dấu vết, ngay cả khói cũng không có.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính giống như dịch chuyển tức thời, đột nhiên xuất hiện trước mặt Gia Cát Xuyên và tung ra một quyền.
Nhưng nắm đấm đủ sức san bằng sông núi đó lại bị Gia Cát Xuyên nhìn một cái, toàn bộ sức mạnh trong nắm đấm lập tức biến mất không dấu vết.
Khi đấm trúng mục tiêu, nó mềm như bông, ngay cả cú đấm của đứa trẻ ba tuổi cũng mạnh hơn cú đấm của anh.
"Làm sao có thể?"
Lâm Chính hoàn toàn sững sờ.
Anh vẫn không thể nào tin nổi nguyên lý hoạt động của con mắt Thánh Linh này!
"Kết thúc rồi Lâm thần y!"
Gia Cát Xuyên thoáng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời thần quang đã khóa chặt Lâm Chính.
Lâm Chính cảm giác được toàn thân mình bị một luồng sức mạnh kỳ dị bao bọc, sau đó anh phát hiện năng lượng, hồn lực, thậm chí cả ý thức của mình đều đang bị rút cạn.
Anh nghiến răng gầm gừ và cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.
Mọi thứ dường như bị nuốt chửng bởi con mắt ấy.
Ba người bên cạnh là Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung đều sửng sốt.
Đây chính là sức mạnh của con mắt Thánh Linh sao?
Quá đỗi đáng sợ!
Xem ra, Lâm Chính phen này thua chắc rồi!
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn. Lâm thần y có con mắt Thiên Thần chí tôn đủ để tung hoành khắp thiên hạ. Vậy mà trước mặt Gia Cát tiên sinh lại bất lực đến vậy!"
Kiều Bất Dịch không khỏi cảm thán.
"Gia Cát tiên sinh rốt cuộc có được con mắt đó từ đâu nhỉ?" Thu Tẩm Nhiễm giọng đầy ghen tị nói.
"Người thường như chúng ta không hiểu được cao nhân như tiên sinh đâu".
Lý Uyển Dung đáp.
Ngay khi ba người bọn họ cho rằng Lâm Chính sắp thua...
Vút!
Một âm thanh xé toạc không khí đột nhiên vang lên.
Sau đó, một ánh sáng vàng lao vút lên bầu trời với tốc độ cực nhanh.
"Kim châm sao? Nực cười".
Gia Cát Xuyên lắc đầu, thản nhiên liếc nhìn.
Những chiếc Hồng Mông Long Châm cũng mất đi khả năng di chuyển và rơi xuống từng chiếc một.
Nhưng Gia Cát Xuyên vừa quay mặt đi, thân thể Lâm Chính lại lần nữa dâng trào sức mạnh.
Anh lập tức truyền sức mạnh Chân Long vào Hồng Mông Long Châm.
Những cây châm rơi xuống đều đâm về phía Lâm Chính.
"Cái gì?"
Gia Cát Xuyên cau mày, có chút ngạc nhiên.
Tất cả Hồng Mông Long Châm đều đâm vào mắt Thiên Thần của Lâm Chính!
Trong phút chốc, Lâm Chính bịt mắt, đau đớn quỳ xuống đất.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Ba người đứng ngoài đều sững sờ.
Vì sao Lâm Chính lại dùng kim đâm vào mắt mình?
Gia Cát Xuyên cũng kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, anh ta tựa hồ ý thức được điều gì, sắc mặt căng thẳng, lập tức lao tới, giơ tay định đánh vào đầu Lâm Chính.
Cú đánh này rõ ràng là nhằm trực tiếp giết chết Lâm Chính.
Gia Cát Xuyên cũng cảm nhận được một loại sức mạnh kinh thiên nào đó đang dâng lên ...