“Vui...”.
“Hử?”
“Ớ...”.
Gương mặt Huyền đại sư thoáng run lên, lập tức phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Ninh, hai tay ôm chặt lấy đùi của hắn, miệng ngao ngao tru tréo: “Ca, đệ không phải cố ý chơi huynh đâu, đệ nhớ huynh quá đi, ca...”.
“Ca?”
“Ca?”
“Ca?”
Lúc này.
Bốn bề.
Các vị Tiên Tôn, Tiên Đế cùng với nhóm Mạc Xuyên, Thời Thanh Trúc, Thần Tinh Dịch đều mang biểu cảm (◎o◎) trên mặt.
Nhưng Huyền đại sư lại đang quỳ ở trước mặt Tần Ninh, hai tay ôm chặt lấy đùi của Tần Ninh, giả bộ khóc lóc nói: “Đệ đã phải trải qua muôn ngàn gian khó hiểm nguy mới đến được nơi này, chờ đợi đại ca xuất hiện, đệ đợi hết từ năm này sang năm khác, đợi đến sắp chết rồi!”
“Đệ và Huyền Phong nghĩ hết mọi biện pháp, chỉ vì muốn đến đây để đón đại ca về nhà, quả thực là nhớ đại ca vô cùng!”
“Ca à... đệ nhớ ca muốn chết đây này...”.
Lúc này.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng.
Bao gồm cả Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên.
Bọn họ từng nghe Tần Ninh nhắc đến đệ muội của mình.
Nhưng mà...
Tần Ninh cũng nói rồi.
Thượng giới muốn vào hạ giới, khó hơn lên trời!
Mục Huyền Thần, làm sao có thể đến được tiên giới?
Qua một lúc lâu sau.
Tất cả mọi người vẫn chưa hết giật mình hoảng sợ mà bình tĩnh lại được.
“Đứng dậy đi!”
Giọng Tần Ninh vang lên, nghe không ra vui giận.
“Ca!”, Mục Huyền Thần ngẩng đầu, nhìn Tần Ninh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Huynh không đánh đệ chứ?”
“Không đánh!”
“Vậy huynh đảm bảo!”
“Ta đảm bảo... cái búa!”
Tần Ninh nhấc hai tay lên, nắm lại thành quyền, sau đó đấm bốp bốp lên người Mục Huyền Thần.
“A...”.
Mục Huyền Thần ôm đầu kêu ngao ngao: “Ca, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà!”
Mãi một lúc sau.
Tần Ninh thở hổn hển ngồi xuống, mắng: “Tiểu tử thối, đánh đệ, đệ không đau, ta đau!”
Mục Huyền Thần lúc này mới nhìn về phía Tần Ninh, thỏ thẻ nói: “Ca, huynh yếu quá rồi...”.
“Đệ còn nói?”
Tần Ninh nhấc tay lên.
Mục Huyền Thần lập tức ngửa người về phía sau.
Rất nhanh, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía xung quanh nhìn đến, ai nấy mắt tròn mắt dẹt, Tần Ninh ho nhẹ hai tiếng, nói: “Không có gì nữa, mọi người đi về trước đi”.
Nghe lời này, mỗi vị Tiên Tôn Tiên Đế đều không ai cử động.
“Đều cút xéo, cút xéo...”.