TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 104: (Hạ): Thực Ra Ta Không Phải Người Của Thế Giới Này

Giang Sở Dung hơi ngẩng đầu dựa vào cột giường, vạt áo hơi mở ra, để lộ cần cổ trắng nõn.

Hàng mi dài khẽ run, đôi lông mày nhíu lại, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp mông lung ánh nước.

Chiếc mũ đội đầu lộng lẫy bằng vàng ròng đã sớm bị tháo xuống vứt sang một bên, mái tóc đen dài rơi tán loạn trên hỉ phục màu đỏ thắm, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng trong cổ áo.

Đôi môi mỏng đỏ mọng lấp lánh ánh nước cắn chặt, cắn đến bật ra một vết hằn đỏ tươi.

Lúc này Văn Lăng mới ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên đôi môi đang cắn chặt của cậu, thấp giọng nói: "Đừng cắn chặt như vậy, cẩn thận bị thương đấy."

Giang Sở Dung vốn dĩ vẫn còn đang yếu ớt vô lực, nhưng vừa nghe thấy câu này, cậu lại như một con mèo xù lông, há miệng ra hung hăng cắn tới ——

Văn Lăng mất cảnh giác, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khóe môi chảy ra một chút máu.

Ánh mắt hắn hơi hơi tối lại.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại khôi phục lại vẻ trầm ổn vừa nãy, lại duỗi tay ra ôm lấy Giang Sở Dung, để Giang Sở Dung dựa vào trong lòng mình, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung không hề cảm kích, cậu lại cắn thật mạnh vào vai hắn như để trút giận.

Văn Lăng cảm thấy đầu vai đau nhói, trầm mặc một lát mới nói: "Em luyện thể rồi, bây giờ hàm răng của em cũng có thể sánh với pháp khí cấp Địa. Em định cắn chết phu quân của mình sao?"

Giang Sở Dung tức không chịu được, liếc nhìn Văn Lăng cất giọng khàn khàn nói: "Nhưng thể chất của chàng ít nhất cũng sánh ngang với pháp khí cấp Thiên mà, phải không?"

Văn Lăng ngẩn ra, một lúc lâu sau hắn mới thành thật nói: "Ta cũng không biết, trước giờ chưa từng thử qua."

Giang Sở Dung:...

Sớm biết như vậy cậu nên nghe lời Văn Lăng, cậu không nên thử sớm như vậy, hu hu hu...

Nhưng cái nồi này là cậu tự úp, cậu chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.

Nhưng sau khi nuốt xuống, cậu vẫn rất chi là không vui, thế là cậu lại cúi đầu cắn tiếp.

Ban đầu Văn Lăng bị cắn vào bả vai vào cánh tay còn có thể chịu được, nhưng dường như về sau Giang Sở Dung càng ngày càng quá khích, thậm chí còn cắn vào mặt hắn.

Văn Lăng cả kinh, chỉ có thể vươn tay bóp lấy hai má Giang Sở Dung, nghiêm mặt nói: "Đừng quậy!"

Giang Sở Dung bị bóp má chu mỏ, đôi mắt đẹp trừng to: "Chòn thỏ to roa, ưm ——!" (Chàng thả ta ra:)))))

Văn Lăng: "Em thề không cắn ta nữa ta mới thả em ra."

Giang Sở Dung im lặng trừng mắt nhìn hắn.

Văn Lăng trầm mặc một lát, hiếm khi thỏa hiệp: "Chỉ cần không cắn nơi có thể nhìn thấy là được."

Vẻ mặt của Giang Sở Dung mới hơi nguôi giận, cậu chớp chớp mắt, bày tỏ đồng ý.

Văn Lăng cuối cùng cũng buông Giang Sở Dung ra.

Giang Sở Dung liếc Văn Lăng một cái, rồi bất ngờ nắm lấy cánh tay của Văn Lăng, lại dùng sức cắn một cái thật mạnh.

Văn Lăng đau đến hít vào một hơi lạnh, lông mày cũng phải cau lại ——

Giang Sở Dung vốn chỉ muốn trút giận, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe thấy Văn Lăng phải hít vào vì đau, cậu giật mình, vội vàng nhả miệng ra, nhỏ giọng hỏi: "Chàng sao rồi? Đau lắm không? "

Văn Lăng nhìn dáng vẻ của Giang Sở Dung, rất là không biết phải làm sao: "Em nói xem?"

Đôi mắt của Giang Sở Dung chuyển động, cậu vươn tay vén ống tay áo của Văn Lăng lên, Văn Lăng cũng không ngăn cản, tùy ý cậu làm.

Một lúc sau, Giang Sở Dung nhìn những vết răng thật sâu xanh tím trên cánh tay của Văn Lăng, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác tội lỗi.

Sau đó cậu âm thầm chịu đựng đau đớn, cử động thân thể, vận chuyển linh lực, xoa xoa cho Văn Lăng.

Ngón tay của cậu mềm mại nhẵn mịn, xoa xoa khiến Văn Lăng cảm thấy rất dễ chịu, rất nhanh, những vết bầm cũng tan biến đi một chút.

Thấy vậy, Văn Lăng do dự một giây, hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, làn da hơi căng ra, nói: "Không cần nữa."

Giang Sở Dung:?

Nhưng giây tiếp theo, Giang Sở Dung cảm giác được gì đó, da mặt cậu nháy mắt căng cứng, cậu trở mình muốn xuống giường.

Đã như vầy rồi sao Văn Lăng có thể để người chạy thoát, thế là Giang Sở Dung cứ như vậy mà bị kéo trở về——

Nghênh đón cậu chính là một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng nhiệt tình khác.

Ánh trăng trong như nước.

Giang Sở Dung nằm trên đùi Văn Lăng, mí mắt nặng trĩu, sắc mặt bơ phờ.

Văn Lăng vươn tay nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài như thác nước của Giang Sở Dung sang một bên, giúp cậu buộc lại, tránh cho lát nữa lại rơi tán loạn lên giường, bị đè trúng sẽ phát đau.

Giang Sở Dung im lặng một lúc, liếc nhìn bộ hỉ phục bị nhàu nát cách đó không xa, có chút đau lòng phàn nàn: "Chàng thật là bất cẩn, bộ hỉ phục đẹp như vậy thiếu chút nữa đã bị chàng xé rách rồi."

Động tác buộc tóc cho Giang Sở Dung của Văn Lăng hơi khựng lại, sau đó hắn bình tĩnh nói: "Sau này sẽ đặt cho em một bộ đẹp hơn."

Giang Sở Dung không khỏi trừng mắt nhìn Văn Lăng: "Nói khoác."

Vừa nhìn đã biết bộ hỉ phục này là do Khổng Phạn Thánh đặt làm riêng cho hôn lễ của ông ta và Túc Tử Xuyên, tiêu chuẩn ở cấp bậc Yêu Vương, đã vượt trình độ của hầu hết các bộ hỉ phục rồi.

Muốn vượt qua nó thì cũng phải là hỉ phục cấp bậc Yêu Tôn hoặc là Ma Tôn.

Khoan đã, Ma Tôn sao?

Trái tim Giang Sở Dung khẽ động, lại liếc nhìn Văn Lăng.

Lúc này sắc mặt Văn Lăng rất bình tĩnh, hắn cũng không giải thích, chỉ nói: "Ta nói được làm được."

Giang Sở Dung mím mím môi, không khỏi mỉm cười: "Ừm, ta đợi chàng thành công."

Nhắc mới nhớ, cậu thực sự rất may mắn.

Cho dù không cần dùng đến hai cuộc nhân duyên với Cố Minh Tiêu và Túc Tử Xuyên, nhưng vị hôn phu của cậu trong tương lai sẽ không kém hơn hai người đó.

Chỉ là... tu vi còn hơi thiếu một chút.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung đột nhiên đưa tay chọc chọc Văn Lăng, nghiêm túc nói: "Nếu đã như vậy, thì sau này chàng phải cố gắng tu luyện. Đừng nói tới việc vượt qua đại sư huynh, ít nhất chàng cũng phải đuổi kịp Túc huynh."

Bằng không, sao chàng có thể đánh lại Ma Tôn đây, có khi còn không thắng nổi Sở Thiên Khuyết ấy chứ?

Văn Lăng:...

Sau đó, hắn bất đắc dĩ nói: "Biết rồi."

Giang Sở Dung lại cười: "Vậy mới ngoan."

Lông mày Văn Lăng khẽ giật một cái, hắn có hơi muốn đánh người, nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào những vết đỏ chi chít trên chiếc gáy trắng nõn của Giang Sở Dung, hắn im lặng một lúc rồi từ bỏ.

Thôi vậy, cứ để Giang Sở Dung kiêu ngạo thêm một thời gian nữa.

Ngược lại là Giang Sở Dung, cọ tới cọ lui, lăn qua lộn lại trong lòng Văn Lăng một hồi, cậu lại duỗi người một cái, rất chi là thoải mái.

Nhưng đột nhiên, vừa cọ tới cọ lui như vậy, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, không hiểu sao cậu lại nhớ tới một chuyện.

Có một chuyện, cậu vẫn luôn không dám nói với Văn Lăng.

Nhưng vào lúc này, Giang Sở Dung cảm thấy, đã đến lúc mình nên nói rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung trầm tư chốc lát, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Văn Lăng, ngẩng mặt lên gọi: "Văn Lăng."

Văn Lăng cũng không để ý lắm, chỉ hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Sở Dung lại mất hứng, cậu vươn tay véo má Văn Lăng một cái: "Chàng nhìn ta nè!"

Văn Lăng:...

Hắn lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Giang Sở Dung.

Lúc này Giang Sở Dung mới hài lòng.

Có điều giờ phút này cậu lại có chút khẩn trương, bởi vậy cậu làm công tác tư tưởng một lúc, sau đó mới dùng đôi mắt sáng ngời lại cực kỳ nghiêm túc nhìn Văn Lăng nói: " Văn Lăng, thực ra ta không phải người của thế giới này."

Lông mày Văn Lăng giật mạnh một cái, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Giang Sở Dung lấy hết can đảm, nói tiếp: "Ta từ một thế giới khác xuyên đến đây, khi đó, có lẽ Giang Sở Dung ban đầu đã chết rồi, ta mới có thể thành công nhập vào cơ thể của cậu ta."

"Nhưng ta tuyệt đối không có đoạt xá, ta—"

"Em không có đoạt xá." Văn Lăng rốt cục cũng không nhịn được nữa, cắt ngang lời nói của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung: "Hả? Không phải, chàng nghe ta nói—"

"Nếu như em thật sự đoạt xá, chẳng lẽ những cao thủ như Yêu Tôn, Ma Tôn, còn có Cố Minh Tiêu không nhìn ra được sao? Huống hồ, hư ảnh truyền thừa và lông vũ bản mạng đều là hai vật khắc vào linh hồn."

Giang Sở Dung sửng sốt: "Thật, thật sao?"

Vẻ mặt Văn Lăng trở nên nghiêm túc, lúc này hắn nhìn sâu vào mắt Giang Sở Dung, nói: "Nếu em chính là em, vậy thì người bị hiến tế máu trước đó, ắt hẳn không phải là em."

Giang Sở Dung:...............

Giang Sở Dung sửng sờ một giây, do dự muốn nói lại thôi, nhưng lại không biết phải nói gì...

Cuối cùng, cậu cắn  cắn môi, ngơ ngác lẩm bẩm: "Đầu óc của ta không đủ xài rồi..."

Văn Lăng khựng lại giây lát, thiếu điều bật cười thành tiếng.

Nhưng rất nhanh, hắn liền lấy lại vẻ bình tĩnh, nâng tay nhẹ nhàng ôm Giang Sở Dung lên, vuốt ve gò má và đôi mắt có chút mờ mịt hoang mang của Giang Sở Dung, thấp giọng nói: "Nghĩ không ra thì cũng đừng nghĩ nữa, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ giúp em."

"Còn có Kiếm Thần cùng Yêu Tôn, bọn họ đều sẽ giúp em, em không đơn độc."

Lắng nghe giọng nói trầm ổn và từ tính của Văn Lăng, Giang Sở Dung cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau cơn chấn động và hoang mang.

Lúc này cậu nhìn ánh mắt bình tĩnh kiên định của Văn Lăng, lòng cậu khẽ run lên, khóe môi bất giác hiện lên ý cười.

Sau đó, cậu nghiêng người tới, lại dùng sức hôn Văn Lăng, nói: "Vâng thưa ông xã!"

Văn Lăng:...

———-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Chồng em tốt quá, chồng em giỏi nhất!

– Văn Lăng xấu hổ:...Đừng nói thẳng ra như vậy.

Đọc truyện chữ Full