Một màn này đã làm cho tâm hồn của tất cả đệ tử có mặt ở hiện trường chấn động mãnh liệt, ngay khi mọi người đều cho rằng Cố Minh Tiêu sẽ hất tay Giang Sở Dung ra rồi trách mắng cậu, thì Cố Minh Tiêu lại không hề làm như vậy.
Ngược lại, hắn còn trở tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ấy, đưa mắt nhìn về một hướng, thấp giọng nói: "Đúng lúc ta muốn đưa em đi gặp chưởng môn."
Lúc này, trên gương mặt thanh lãnh như ngọc của Cố Minh Tiêu lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, tự nhiên đến mức đám đệ tử phải bắt đầu hoài nghi có khi nào mắt của mình bị vấn đề rồi không.
Dưới đài, một mảnh chết lặng.
Giang Sở Dung nhìn vào đôi mắt trong trẻo không có bất kỳ dị thường nào của Cố Minh Tiêu, cậu hừ một tiếng trong lòng, âm thầm véo lòng bàn tay của Cố Minh Tiêu một cái, nhưng lại bị bàn tay khớp xương rõ ràng của Cố Minh Tiêu nắm chặt hơn.
"Đi thôi."
Dưới lực tay của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung không thể làm theo ý mình, cứ vậy mà bị hắn dẫn đi.
Bấy giờ, đám đệ tử đang ngỡ ngàng ngơ ngác cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khi nhìn thấy bóng lưng của hai người đi vào trong Kiếm Tháp, trong đầu của một số người lại nảy lên suy nghĩ kỳ lạ — Sao cứ cảm thấy giống như Giang Sở Dung đang bị Cố Minh Tiêu kéo đi thế nhỉ?
Bàn chân trần bước trên mặt đất đúng là có hơi loạng choạng đó.
Cơ mà chút xíu phát hiện này lại khiến cho bọn họ vô cùng hãi hùng, bọn họ lập tức chặn lại não của mình, không dám suy nghĩ sâu thêm nữa...
Chuyện này quá mức hoang đường.
Bọn họ phải bình tĩnh lại...
Không thể đoán mò được đâu!
Bên ngoài Kiếm Tháp, các đệ tử ngơ ngác giải tán, trong đầu toàn là câu hỏi sao thế giới này lại biến thành như vậy?
Bên trong Kiếm Tháp, Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu nắm chặt tay dẫn đi về phía trước.
Cửa Kiếm Tháp từ từ đóng lại, ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào, chỉ còn lại ánh sáng của dạ minh châu ở trong Kiếm Tháp, xung quanh có chút mờ tối.
Giang Sở Dung vốn dĩ hơi tức giận khi bị Cố Minh Tiêu kéo đi như vậy, cậu vừa định bảo Cố Minh Tiêu thả mình ra thì Cố Minh Tiêu ở phía trước đã đột nhiên dừng lại.
Trái tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu cũng vô thức dừng bước theo, trong lòng sinh ra chút đề phòng.
Chỉ có điều cậu còn chưa kịp phòng bị hoàn toàn, Cố Minh Tiêu đã mặt mày lạnh lùng quay đầu lại ——
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Sở Dung đối diện với đôi mắt đen thẳm tựa màn đêm mang theo chút ẩn nhẫn quen thuộc của Cố Minh Tiêu, quả tim của cậu chợt run rẩy kịch liệt, cảm thấy sự tình không ổn cho lắm!
Cậu cắn môi một cái, định rút tay ra bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo Cố Minh Tiêu đã sấn người tới, đem cậu đang chuẩn bị bỏ chạy đẩy mạnh vào góc tường——
Tiếng vải vóc cọ xát vào nhau phát ra âm thanh sột soạt.
Giang Sở Dung còn chưa kịp phản kháng, thì một luồng khí tức lạnh lùng trong trẻo như tuyết đã bao trùm lấy cậu hoàn toàn, đè lấy bờ vai cậu.
Giang Sở Dung ngọ ngoạy một lúc, nhưng không thể cử động được.
Cậu hừ một tiếng, chỉ có thể mím chặt môi, không nhúc nhích nữa.
Đèn dạ minh châu tỏa sáng dịu nhẹ trên đỉnh đầu hai người, soi rọi từng tấc da thịt trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết lại không hề có cảm xúc của Cố Minh Tiêu.
Im lặng một lúc, Giang Sở Dung mới ý thức được điều gì đó, cậu đột nhiên khẽ nhướng mày lên, nhìn vào đôi mắt nhẫn nhịn sấm rền chớp giật như muốn nổi bão của Cố Minh Tiêu, cười nói: "Sao thế? Thanh danh của đại sư huynh đã bị một góa phu Thiên Ma như ta làm ô uế rồi, không vui hả?
Cố Minh Tiêu nghe thấy danh xưng "góa phu Thiên Ma" này của Giang Sở Dung, lại nhìn đôi mắt nhỏ có chút đắc ý của Giang Sở Dung, sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, sau đó hắn vươn tay sờ so/ạng thắt lưng của Giang Sở Dung, đẩy vạt áo tơ tằm mỏng manh của cậu lên từng chút một——
Những ngón tay mảnh khảnh mát lạnh chạm vào làn da mịn màng mềm mại, khiến cậu rùng mình một trận.
Giang Sở Dung:?!
"Dừng tay!" Giang Sở Dung cả giận nói: "Chàng là cầm thú hả?"
Động tác của Cố Minh Tiêu thực sự dừng lại.
Nhưng lúc này, hắn không nhìn Giang Sở Dung, chỉ trầm mặc một lát rồi cúi xuống, nhẹ giọng nói vào bên tai Giang Sở Dung: "Ta không giận vì chuyện đó. Em nghĩ sai rồi."
Giang Sở Dung tức tối đẩy Cố Minh Tiêu ra: "Vậy tại sao chàng còn trả thù ta?!"
"Ta chỉ không thích em mặc bộ quần áo này cho người khác nhìn." Rõ là một câu nói rủ rỉ hết sức lạnh nhạt, nhưng lúc này rơi vào tai Giang Sở Dung không hiểu sao lại có chút dụ hoặc...
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung cắn môi, trầm giọng nói: "Vậy thì cũng không thể ở chỗ này."
Cố Minh Tiêu: "Ta không có ý định làm ở đây."
Giang Sở Dung:?
Cậu thở phào một hơi.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu đã nắm lấy eo của cậu, kéo mạnh cậu về phía hắn, còn bản thân hắn thì cúi đầu cắn thật mạnh vào bờ môi đỏ mọng mềm mại ấy.
Hơi thở lạnh giá tuôn trào như một trận tuyết lở, nhấn chìm cả người Giang Sở Dung vào trong đó, hoàn toàn chìm đắm không thấy ánh mặt trời...
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Sở Dung lại bị hôn đến hốc mắt đỏ bừng, đôi môi mỏng ánh lên màu sắc đỏ thắm ướt át quyến rũ, ngay cả ánh sáng trong con ngươi cũng hơi nhòe đi, Cố Minh Tiêu bấy giờ mới chậm rãi buông ra.
Trọng tâm cơ thể từ từ rơi xuống, Giang Sở Dung vừa mới bị Cố Minh Tiêu ôm lên, bị ép phải kiễng mũi chân rốt cục cũng được đáp xuống, hai chân vững vàng đạp trên mặt đất.
Giẫm lên gạch lát nền lạnh lẽo, da thịt dưới lòng bàn chân của Giang Sở Dung hơi co lại, cả người cũng thanh tỉnh hơn một chút, sau đó cậu lạnh lùng liếc Cố Minh Tiêu một cái: "Cầm thú."
Cậu hoàn toàn không nhận ra lúc này hai mắt của mình đã ẩm ướt mơ màng đến cỡ nào, trông chẳng có chút sức uy hiếp nào, ngược lại còn lộ ra chút cám dỗ nói không nên lời.
May là Cố Minh Tiêu hình như không chú ý đến sự quyến rũ phát ra từ người Giang Sở Dung lúc này, hắn chỉ đưa tay ra, cụp mắt xuống chỉnh lý lại vạt áo mỏng manh vừa bị hắn làm cho mất trật tự, sau đó nói: "Đi thôi, đi gặp chưởng môn. "
Giang Sở Dung:...
Cứ vậy mà đi gặp chưởng môn?
Sao cậu cứ cảm thấy ma tính của Cố Minh Tiêu còn mạnh hơn cả khi hắn là Văn Lăng thế nhỉ...
Nhưng Giang Sở Dung không nói ra lời này, cậu chỉ cau mày hỏi: "Chàng xác định đi ngay bây giờ sao?"
Cố Minh Tiêu giúp Giang Sở Dung sửa sang lại vạt áo mở rộng xong rồi ngước mắt lên nói: "Ừm. Thương thế của chưởng môn không kéo dài được nữa, ta phải nhanh chóng chữa trị cho ông ấy, trước đó đã trì hoãn rồi."
"Lúc em còn nhỏ ông ấy đã gặp em, cho nên ta nghĩ, nếu có em ở đây, chắc chắn khi ông ấy tỉnh lại nhìn thấy em sẽ rất vui."
Bốn mắt chạm nhau, Giang Sở Dung nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Minh Tiêu lúc này đã bình tĩnh đến mức không còn một gợn sóng:...
Cố Minh Tiêu một giây trước còn như tiên nhân sa đọa rơi xuống hồng trần, một giây sau đã bắt đầu lý trí bàn chính sự.
Sao con người này lại tinh thần phân liệt đến vậy chứ?!
Nhưng không thể không nói, những lời này của Cố Minh Tiêu hoàn toàn không có sơ hở nào hết.
Giang Sở Dung thực sự rất tò mò về Kiếm Thần, hơn nữa —— Chữa trị cho Kiếm Thần quả thực là một việc hệ trọng.
Trầm tư một lát, Giang Sở Dung cũng không thèm gây sự vào lúc này, cậu liếc nhìn Cố Minh Tiêu, tạm thời buông xuống những khúc mắc trong lòng, nói: "Được rồi, ta đi cùng chàng."
Cố Minh Tiêu mỉm cười: "Ừm."
Lại là một nụ cười nhạt như vậy, nhưng cũng đủ làm sáng bừng cả căn phòng, tất cả dạ minh châu trong Kiếm Tháp giờ phút này đều bị lu mờ.
Giang Sở Dung cũng ngớ người nhìn trong giây lát, nhưng rất nhanh, cậu đã rũ mắt xuống quay đầu đi, vươn tay vỗ Cố Minh Tiêu một cái: "Mau lên, dẫn đường đi."
Cố Minh Tiêu rất tự nhiên duỗi tay nắm lấy bàn tay vừa vỗ mình của Giang Sở Dung, nói: "Em đi theo ta."
Giang Sở Dung cố gắng vùng vẫy một cái nhưng không thoát ra được.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể mặc cho Cố Minh Tiêu nắm chặt tay mình, dẫn cậu đi về phía trước.
Hai người dừng lại trước một cánh cổng đá khổng lồ.
Cố Minh Tiêu giơ tay bấm quyết, đánh vào cửa đá, cửa đá lóe lên linh quang rồi chậm rãi mở ra——
Khi Giang Sở Dung nhìn thấy cánh cổng đá này, ánh mắt cậu khẽ động —— Cậu đã từng nhìn thấy nơi này khi cậu đi thần du với Ma Tôn hồi đó.
Mà lúc này, Giang Sở Dung liên tưởng đến tất cả hành vi khác thường của Văn Lăng khi ở Ma Vực, rồi nghĩ đến cảnh ngộ của Cố Minh Tiêu trong những năm này, không hiểu sao cậu lại thấy bùi ngùi và xót thương.
Nhiều năm qua, Cố Minh Tiêu gần như là sống trên dây, phải cẩn thận đề phòng khắp nơi khắp chốn.
Nếu không có Kiếm Thần chỉ điểm, tu vi Chính đạo của hắn khó mà thăng tiến, cho nên hắn đành phải tìm một con đường khác bắt đầu từ song tu Chính Tà.
Mà việc song tu Chính Tà cực kỳ hung hiểm.
Cố Minh Tiêu hầu như đã cược hết toàn bộ tiền đồ và tính mạng của mình.
Suy cho cùng, một khi song tu Chính Tà thất bại, sẽ bị phản phệ cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng Cố Minh Tiêu không còn lựa chọn nào khác —— Nếu Kiếm Thần không có ngày tỉnh lại, thì nguy cơ của Nhân tộc sẽ càng ngày càng cao, vì vậy hắn chỉ có thể đánh cược.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung không khỏi lặng lẽ giương mắt nhìn Cố Minh Tiêu ở bên cạnh.
Giờ phút này, sườn mặt anh tuấn góc cạnh của Cố Minh Tiêu tựa như ngọc điêu không tì vết, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa, cao quý đoan chính, không soi ra được một chút dấu vết nào của phong ba bão táp.
Nhưng chỉ có mình Giang Sở Dung biết, khi ma tính của Cố Minh Tiêu dâng lên trầm trọng, đôi mắt đỏ tươi của hắn sẽ đáng sợ đến cỡ nào.
Lúc này Cố Minh Tiêu cảm giác được gì đó, hắn quay đầu lại nhìn Giang Sở Dung.
Hai người nhìn nhau, Cố Minh Tiêu cũng không giấu giếm, hỏi thẳng: "Em đang nghĩ gì về ta đó?"
Giang Sở Dung giật mình một cái, sau đó cậu thản nhiên nói: "Ta đang nghĩ, nếu chàng nói thật với ta sớm hơn, có lẽ ta đã bị khuất phục trước dũng khí tu cả Chính lẫn Tà của chàng từ lâu rồi."
"Chứ không như bây giờ, mỗi lần nhìn chàng lại thấy —— "
"Thấy gì?"
"Thấy chàng giống như một trưởng bối, rất mất hứng."
Cố Minh Tiêu:...
Một lát sau, ánh mắt Cố Minh Tiêu tối sầm lại, nhàn nhạt nói: "Không sao, ta cảm thấy cũng không muộn, sau này có thể từ từ bồi dưỡng."
Tim Giang Sở Dung đập thình thịch: Mẹ nó... này chẳng phải là tự lấy đá đập chân mình sao.
Cũng may, giờ phút này Cố Minh Tiêu vẫn quan tâm đến chuyện của Kiếm Thần nhất, nói xong câu này, cửa đá trước mặt hai người cũng vừa lúc mở ra hoàn toàn.
Cố Minh Tiêu dừng lại một chút, sau đó không nói nữa, hắn nắm tay Giang Sở Dung dẫn cậu đi vào cổng đá đã mở ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 136: (Thượng): Thấy Chàng Giống Như Một Trưởng Bối, Rất Mất Hứng
Chương 136: (Thượng): Thấy Chàng Giống Như Một Trưởng Bối, Rất Mất Hứng