TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 151: (Hạ): Chào Buổi Sáng Ông Xã, Đẹp Trai Quá Đi

Dung hợp Linh Nhãn dễ hơn cưỡng ép lấy Linh Nhãn ra gấp trăm lần.

Suy cho cùng, nó cũng tương tự như biến một pháp khí cấp Thiên thành một món pháp khí phụ trợ vậy.

Lại thêm Giang Sở Dung vốn là chủ sở hữu của đôi Linh Nhãn này, nên việc dung hợp với chúng không có gì khó khăn.

Trong mơ, cậu chỉ láng máng cảm thấy có một luồng ánh sáng mát lạnh chiếu xuống đỉnh đầu mình, cậu nhìn thấy hai bông tuyết vô cùng mềm mại xinh đẹp từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào mắt cậu——

Khoảnh khắc ấy, ánh sáng chói lóa đến mức Giang Sở Dung cảm thấy như cả thế giới của mình đều bừng sáng...

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu lại lặng yên chìm vào giấc ngủ dưới thuật thôi miên của Cố Minh Tiêu.

Cậu ngủ rất say, cái gì cũng không biết.

Sau khi Linh Toàn Anh đặt lại Linh Nhãn cho Giang Sở Dung, liền chủ động im lặng rời đi, không nán lại nữa.

Lúc này Cố Minh Tiêu đóng lại cửa sổ ở bốn góc, cởi áo nằm lên giường, lẳng lặng ôm Giang Sở Dung ngủ cả đêm.

·

Bấy giờ, dưới địa cung, trong thủy lao tầng thứ mười tám.

Linh Ngọc Tu mất đi Linh Nhãn, cảm thấy hơn phân nửa linh lực trên người mình đã bị rút mất, gã như cái xác không hồn nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, chán nản.

Nhưng gã không ngờ, Linh Toàn Anh còn quay lại.

Lúc này Linh Ngọc Tu nhìn Linh Toàn Anh từ xa, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Đặt lại mắt cho cháu trai ngoan của ta xong rồi sao?"

Linh Toàn Anh lặng im một lát, không trả lời câu hỏi của Linh Ngọc Tu mà thấp giọng nói: "Ngọc Tu, đến giờ ngươi vẫn không biết mình sai rồi sao?"

Ý cười trên mặt Linh Ngọc Tu cứng lại trong giây lát, gã lật người ngồi dậy, nhìn Linh Toàn Anh bằng ánh mắt vô cùng hung ác.

Nhưng lúc này, trên khuôn mặt uy nghiêm tuyệt trần của Linh Toàn Anh chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt, Linh Ngọc Tu không thể nhìn ra điều gì.

"Ta sai sao? Ha, rõ ràng là bà sai, nếu bà biết bói toán, vậy tại sao bà không lường trước được kết cục của ngày hôm nay?" Linh Ngọc Tu mỉa mai.

Linh Toàn Anh nghe xong lặng thinh một lát, rồi đạm nhạt nói: "Đúng vậy, ta cũng có lỗi, rõ ràng ta biết ngươi không đủ tài năng, lòng dạ lại ác độc, tương lai có thể sẽ gây ra đại họa. Nhưng hết lần này đến lần khác, ta vẫn mềm lòng nương tay với ngươi."

"Mà ta bây giờ, cuối cùng đã nếm trái đắng của việc dung túng ngươi năm đó. Ta bắt buộc phải trở thành người mà ta ghét nhất, can thiệp vào chuyện giữa Trần nhi và Minh Tiêu—"

"Im đi!" Linh Ngọc Tu đột nhiên hét lên: "Bà mở miệng là Trần nhi, ngậm miệng là Cố Minh Tiêu, nhưng bà có từng nghĩ đến ta chưa?"

Linh Toàn Anh ngừng nói.

Linh Ngọc Tu gào lên: "Ta là đệ đệ ruột của bà đó, hà cớ gì mà bà lại không bênh vực ta? Khi đó, bất kể là tài nguyên tu luyện hay những thứ khác, bà cũng chưa bao giờ thiên vị cho ta, thậm chí còn yêu cầu ta khắt khe hơn những người trong tộc khác."

"Bởi vậy ta mới ghét bà, bà không hề giống một người tỷ tỷ chút nào!"

"Đại sự cũng như vậy, khai Thiên lộ cái gì chứ, tại sao phải lo nghĩ kế hoạch cho bốn tộc? Linh tộc chúng ta là chủng tộc cao quý nhất, tại sao phải sống chung với những chủng tộc thấp kém đó? Bà còn muốn thành thân với Nhân tộc, chính bà đã phản bội Linh tộc trước!"

Linh Toàn Anh nghe đến đây, cuối cùng cũng không còn gì để nói.

Một lúc sau, bà thấp giọng thở dài một hơi, thân hình lóe lên một cái, liền đáp xuống trước mặt Linh Ngọc Tu đang bị xiềng xích trói buộc.

Linh Ngọc Tu vốn còn muốn chửi bới, nhưng khi thấy Linh Toàn Anh bay tới, gã bất giác rùng mình một cái, lộ ra vẻ mặt có chút sợ hãi.

Nhìn thấy biểu tình này của Linh Ngọc Tu, vẻ mặt của Linh Toàn Anh càng trở nên phức tạp.

Giờ phút này, bà cuối cùng cũng triệt để hiểu được, bởi vì tài năng không đủ và thiếu thông minh nên người đệ đệ này của bà sẽ không bao giờ hiểu được những khổ tâm mà bà đã dành cho nó.

Nó chỉ có thể tiếp thu những lời nói đổi trắng thay đen kia của đám trưởng lão.

Nghĩ đến đây, Linh Toàn Anh chậm rãi nhắm mắt lại, giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn lên trán Linh Ngọc Tu trong ánh mắt hoảng sợ của gã.

Một tia linh quang lóe lên, toàn bộ linh lực trong cơ thể Linh Ngọc Tu bị rút cạn trong nháy mắt.

Đồng tử của gã chợt co rút lại, cả người run lẩy bẩy, gã lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, nhưng chẳng làm được gì.

Linh Toàn Anh lấy hết toàn bộ tu vi của gã, sau đó tháo xiềng xích đang trói buộc gã ra, rồi chậm rãi rút tay lại, lẳng lặng nhìn gã nói: "Đi đi, bất kể đi đâu, cũng đừng xuất hiện trước mặt ta và Trần nhi nữa."

"Từ giờ trở đi, Linh Toàn Anh ta không có đệ đệ."

Vào giây phút Linh Ngọc Tu bị lấy hết tu vi gã mới biết sợ hãi, nhưng gã vẫn cố duy trì tư thế kiêu ngạo đến nực cười của mình.

Mãi cho đến khi Linh Toàn Anh một thân áo tím không hề quay đầu lại biến mất ở cổng thủy lao, Linh Ngọc Tu mới biết hối hận.

Không lâu sau, sâu trong thủy lao truyền ra tiếng kêu cứu tê tâm liệt phế.

"Tỷ tỷ, ta biết lỗi rồi!"

"Tỷ tỷ quay lại đi, trả lại tu vi cho ta, ta nhất định sẽ sửa đổi, ta sẽ xin lỗi Trần nhi—"

Nhưng lần này, gã không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Không có gì cả.

·

Sáng hôm sau, trời trong nắng ấm.

Khi Giang Sở Dung mơ màng tỉnh dậy, cậu phát hiện không ngờ mình vẫn đang nằm trong lòng của Cố Minh Tiêu, bị hai cánh tay thon dài của Cố Minh Tiêu ôm chặt quanh eo.

Im lặng một giây, Giang Sở Dung âm thầm quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cố Minh Tiêu.

Nhưng vừa nhìn thấy, Giang Sở Dung liền lấy làm kỳ lạ, cũng không biết vì sao lúc này, đôi mày kiếm của Cố Minh Tiêu hơi cau lại, gương mặt tựa ngọc thoáng một tia u sầu nhưng khó phai mờ.

Giang Sở Dung không thích nhìn Cố Minh Tiêu lộ ra vẻ mặt này, cậu do dự một chút, sau đó cẩn thận đưa tay ra, gãi nhẹ cằm Cố Minh Tiêu.

Cố Minh Tiêu không tỉnh lại.

Giang Sở Dung lại gãi.

Cố Minh Tiêu khẽ nhíu mày, lông mi mảnh dài run run.

Giang Sở Dung bất giác bật cười, sau đó cậu lại sáp tới, thơm nhẹ lên sống mũi cao thẳng cùng đôi môi nhạt màu của Cố Minh Tiêu, thì thầm: "Đại sư huynh, mau tỉnh dậy đi."

Cố Minh Tiêu:...

Một lúc sau, Cố Minh Tiêu mới từ từ mở mắt ra, có chút bất lực nhìn Giang Sở Dung đang cọ tới cọ lui vào mũi mình.

Giang Sở Dung thuận thế hôn hắn một cái "chóc": "Chào buổi sáng ông xã, đẹp trai quá đi."

Cố Minh Tiêu ngơ ra một lát, lúc này nhìn thấy đôi mắt long lanh sáng ngời vô tư lự, cùng khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn ý cười của Giang Sở Dung, không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc ấm áp mà lại chua chát, sau đó hắn liền nhịn không được vươn tay ra, giữ chặt lấy gáy của Giang Sở Dung, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng đỏ mọng một cách mãnh liệt——

Giang Sở Dung ngạc nhiên một lúc, sau đó lại "ậm ừ" hôn đáp lại, cậu vừa hôn lưỡi với Cố Minh Tiêu, vừa chớp mắt nhìn tỉ mỉ biểu cảm của hắn.

Cố Minh Tiêu khẽ cau mày lại, nói không rõ ràng: "Không chuyên tâm."

Giang Sở Dung lặng thinh một giây, sau đó cậu hơi nhả môi ra, một sợi chỉ bạc ướt át mỏng manh bị kéo ra giữa môi răng hai người——

Hai má Giang Sở Dung lập tức hồng thấu, cậu im lặng đưa tay lên lau khóe miệng, nhưng vẫn vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Cố Minh Tiêu, nhỏ giọng hỏi: "Đại sư huynh, có phải đêm qua chàng gặp ác mộng không? Sao chàng cứ cau mày mãi thế?"

————

Tác giả

– Cố Minh Tiêu: Trong lòng thấy hơi buồn, phải hôn vợ mới đỡ hơn.

– Giang Sở Dung: Hôn đi!

Đọc truyện chữ Full