TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 153: (Hạ): Đây Là Địa Bàn Của Ta, Ta Không Cho Phép Ngươi Phá Hỏng Nó!

Sau khi tiến vào mật thất, Linh Toàn Anh cẩn thận kiểm tra tình trạng của Kiếm Thần, bà bất giác cau mày: "Thương thế của Cố sư huynh thật kỳ lạ, giữa chừng đã tốt lên, nhưng một năm gần đây lại trở nên trầm trọng hơn."

Cố Minh Tiêu nghe vậy, trong lòng khẽ động, hắn lập tức nói: "Đúng vậy, thật ra một năm trước sư tôn đã tỉnh lại một lần, lúc đó trạng thái của ông khá tốt, nhưng sau đó đột nhiên lại rơi vào hôn mê, thương thế cũng trở nên nghiêm trọng hơn, con cũng không biết tại sao, Linh sư cô có thể nhìn ra được nguyên nhân không?"

Linh Toàn Anh lắc đầu: "Con còn không biết nguyên nhân, ta cũng không thể biết, ta chỉ nhìn ra được huynh ấy đã tiêu hao rất nhiều—"

"Lẽ nào là do ta đã nhờ Cố huynh ra tay lần đó?" Giang Ngưng Thiên ở một bên đột nhiên lên tiếng.

Linh Toàn Anh, Cố Minh Tiêu còn có Giang Sở Dung ở bên cạnh đồng thời:?

Giang Ngưng Thiên trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Năm đó ta thu Triều Sinh làm đồ đệ, ta đã cố ý dẫn dắt nó hướng về Kiếm Phái, quả nhiên sau đó nó đã tiến vào Kiếm Phái, ta cũng thông qua miệng của nó biết được kha khá tình hình ở Kiếm Phái. Một năm trước, ta biết Cố huynh đã tỉnh lại, liền lập tức nhờ Triều Sinh chuyển lời giúp ta bí mật gặp mặt với Cố huynh."

"Lúc đó, ta đã kể hết chuyện của Trần nhi cho Cố huynh biết, hỏi huynh ấy có cách nào đem linh hồn của Trần nhi trở về hay không. Huynh ấy đã suy nghĩ rất lâu, nói rằng sẽ liên lạc với Khổng huynh để thảo luận về việc này. Sau đó... không còn tin tức nữa."

"Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Cố huynh và Khổng huynh đã hợp sức với nhau để đưa linh hồn của Trần nhi trở về. Ngoại trừ hai người họ, không ai có được năng lực này."

Giang Ngưng Thiên vừa nói ra những lời này, Giang Sở Dung liền bừng tỉnh hiểu ra tất cả.

Đến bây giờ cậu mới ý thức được, trước đó ở Yêu Vực, tại sao Yêu Tôn lại không nói hết mọi chuyện với cậu —— Có lẽ là vì sợ cậu biết được bản thân đã nhận được ân tình to lớn của hai vị đại năng sẽ cảm thấy áy náy, lại thêm lúc đó còn chưa giải quyết xong vấn đề của Linh tộc, nên Yêu Tôn cũng không tiện nói nhiều.

Hóa ra... trong lúc cậu không biết gì, đã có rất nhiều đại năng hộ tống cậu suốt một chặng đường...

Trước đây Giang Sở Dung cứ tưởng mình đến Tu chân giới có thể sống thuận lợi như vậy là nhờ vào may mắn, nhưng bây giờ cậu mới nhận ra, hết thảy đều không phải may mắn mà là nhờ có các trưởng bối hết lòng che chở.

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy ấm áp ê ẩm.

Linh Toàn Anh ở một bên dường như cũng đoán được tâm tư của Giang Sở Dung, bà đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu, nhỏ giọng nói: "Nếu không phải do tiểu nhân gây rối, thì đáng lẽ tương lai của Trần nhi sẽ tươi sáng và rộng mở hơn bây giờ nhiều, có khi đã là Nhập Nhánh từ lâu rồi."

Giang Sở Dung trầm mặc một lát, cười nói: "Cơ mà hiện tại cũng đã tốt lắm rồi, thật sự con cũng không có chịu khổ gì đâu."

Linh Toàn Anh giật mình, sau đó bất giác mỉm cười: "Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."

Giang Sở Dung lại nói: "Mẹ, người xem vết thương của chưởng môn đi, có thể chữa được không?"

Linh Toàn Anh nghe vậy định thần lại, bà suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu Cố sư huynh vì con mà bị thương lần nữa, vậy thì ắt hẳn ông ấy đã bị năng lượng không gian nghiền ép khi phá vỡ thời không, mặc dù thương thế khá là khó giải quyết, nhưng hốt thuốc đúng bệnh, ta vẫn có thể trị được."

"Trần nhi, Ngưng Thiên, tu vi của hai người không đủ, trước tiên giúp ta và Minh Tiêu thủ hộ. Ta sẽ cùng Minh Tiêu xử lý vết thương thời không trong cơ thể của Cố sư huynh trước. Nó là vết thương mới nhất, có thể chữa lành nhanh hơn."

Linh Toàn Anh vừa căn dặn xong, mọi người liền chia nhau ra làm việc mà không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Người thủ hộ, người chữa trị vết thương.

·

Cùng lúc đó, Ma Vực, Sư Đà Điện.

Sở Thiên Khuyết dùng mấy trăm con yêu thú cùng một thùng lớn máu yêu thú để bày Tế Linh Đại Trận, trong đại điện nồng nặc mùi máu tanh, bầu không khí ngưng trọng.

Y định thỉnh hư ảnh của Sư Đà Đại Tôn hạ giới để giúp Ma Tôn trấn áp tàn hồn của Ba Tuần trong cơ thể ông ta.

Lúc này Ma Tôn mặc tôn bào màu đen kim sắc, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh ngồi trong trung tâm Tế Linh Đại Trận, giống như một bức tượng điêu khắc, không hề cử động.

Sau khi Sở Thiên Khuyết sắp xếp xong mọi thứ, y mặt mày nghiêm trang cắt cổ tay mình, lấy máu nhỏ vào giữa trận pháp.

Nháy mắt đó, Tế Linh Đại Trận ầm ầm khởi động, vô số mây đen dày đặc cuồn cuộn tụ tập trên đỉnh Sư Đà Điện, và thậm chí là toàn bộ Ma Vực, sấm sét uốn lượn trong những tầng mây như một con rắn vàng, từ trường xao động cực kỳ cuồng bạo.

Dị tượng này khiến cho tất cả tu sĩ Ma tộc đều lộ ra vẻ kinh ngạc cùng bất an, ra ngoài chờ xem.

Nhưng trong Sư Đà Điện, uy áp càng ngày càng tăng.

Bức tượng Sư Đà Đại Tôn được cung phụng cũng dần tỏa ra ma quang màu tím trong mùi máu tanh ngày càng nồng nặc tỏa ra từ Tế Linh Đại Trận.

Đây là dấu hiệu hư ảnh của Sư Đà Đại Tôn sắp hạ giới, thưởng thức bữa ăn máu của mình.

Sư Đà Đại Tôn cũng là hậu thiên Ma Thần, nhưng nó có phần đặc biệt, mới đầu nó đi theo Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, đứng vào hàng ngũ Chánh Thần, sau đó nó phản bội Tôn Giả, đọa làm Ma Thần. Vậy nên chân thân Chánh Thần của nó cũng được cung phụng trong Minh Vương Điện.

Hồi đó, Ma Tôn đã cảm nhận được chân thân Ma Thần của nó thông qua chân thân Chánh Thần của Sư Đà Đại Tôn trong Minh Vương Điện một cách rất kỳ diệu, nhưng lúc đó ông ta không nói cho ai biết chuyện này— Dù sao chuyện này cũng quá xúc phạm đến Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.

Sau đó Yêu Tôn xảy ra chuyện, Ma Tôn mới dám tự mình nặn ra pháp thân Ma Thần của Sư Đà Đại Tôn và bắt đầu thờ cúng nó.

Tuy Sư Đà Đại Tôn chỉ xém là hậu thiên Ma Thần, không mạnh bằng Ba Tuần, nhưng dù sao nó cũng là Ma Thần, năng lượng cũng không thể coi thường.

Lúc này, giữa những đám mây dày đặc và sấm sét bùng nổ, cuối cùng cũng có một tiếng sư tử gầm rền vang cả đất trời——

Một đạo hư ảnh khổng lồ màu vàng tím của Sư Đà Đại Tôn giáng xuống phía trên Sư Đà Điện.

Ma Tôn đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt ngập tràn ma khí, trầm giọng nói: "Thiên Khuyết!"

Sở Thiên Khuyết hiểu ý, lập tức tiến lên một bước thôi thúc trận pháp!

Lúc này, Ma Tôn tập hợp toàn bộ ma khí trong cơ thể, cắt đứt mi tâm, ông ta ngẩng khuôn mặt tuấn tú đang rỉ ra một giọt máu quỷ đỏ vàng, nói với hư ảnh của Sư Đà Đại Tôn: "Đại Tôn giáng lâm, hôm nay đệ tử đặc biệt dâng lên ngài huyết lễ và tàn hồn của Ba Tuần, mời Đại Tôn thưởng thức!"

Hư ảnh của Sư Đà Đại Tôn từ trên không lặng lẽ nhìn Ma Tôn, nghe những lời này của Ma Tôn, trên khuôn mặt to lớn hung dữ của nó hiện lên ý cười quỷ dị, nó cất giọng oang oang: "Tàn hồn của Ba Tuần? Được, để ta nếm thử."

Khoảnh khắc tiếp theo, ma văn trên mặt Ma Tôn đột nhiên bạo phát, trong đầu ông ta vang lên một giọng nói cuồng nộ hét lên: "Tiểu tử, ngươi dám lấy ta làm mồi nhử!"

Ma Tôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục thôi thúc trận pháp.

Hư ảnh của Sư Đà Đại Tôn nhìn chằm chằm ông ta, lúc này nó duỗi ra bàn tay khổng lồ của mình, chộp lấy ma khí đang tràn ra từ giữa trán Ma Tôn——

Ma Tôn nhìn thấy trong lòng không khỏi sinh ra chút vui mừng —— Thành công rồi.

Chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi, làm sao có thể đấu lại hư ảnh hạ giới của Sư Đà Đại Tôn?

Nhưng giây tiếp theo, một chuyện cực kỳ kinh khủng đã xảy ra, trong lúc Sư Đà Đại Tôn bắt được luồng ma khí đó, luồng ma khí đó bỗng dưng cười ha hả nói: "Tiểu tử Sư Đà, các ngươi đều bị lừa rồi!"

Sư Đà Đại Tôn:?

Ma Tôn:!

Ma Tôn đột nhiên trợn to hai mắt, sau đó ông ta cùng Sư Đà Đại Tôn đều kinh ngạc nhìn thấy luồng ma khí đó bay lên, điên cuồng xé rách không gian phía sau Sư Đà Đại Tôn!

Sư Đà Đại Tôn nổi giận gầm lên, vươn tay bắt lấy luồng ma khí kia, nhưng ngay sau đó, đồng tử của nó đột nhiên co rút lại, bởi vì——

Xuyên qua không gian rách nát phía sau, nó nhìn thấy một đôi ma đồng cực kỳ đáng sợ phủ kín nghiệp hỏa màu đỏ vàng!

Đôi ma đồng đó, chỉ cần liếc nhìn một cái đã khiến người ta sợ hãi lạnh toát sống lưng.

Không ngờ tàn hồn của Ba Tuần lại muốn lợi dụng lúc hư ảnh của Sư Đà Đại Tôn hạ giới, trong khoảnh khắc không gian hai giới được kết nối, nó xé rách không gian và đưa tới chân thân của Ma Thần Ba Tuần!

Nếu vậy thì đừng nói đến Ma Tôn, thậm chí là Sư Đà Đại Tôn và thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt!

Sắc mặt Sư Đà Đại Tôn đột nhiên thay đổi, nó lập tức nói với Ma Tôn: "Tiểu tử! Dừng trận pháp lại!"

Ma Tôn không cần Sư Đà Đại Tôn nhắc nhở, ông ta đã quyết định nhanh chóng, vận chuyển ma khí, một chưởng đánh vỡ Tế Linh Đại Trận phía dưới mình——!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hư ảnh khổng lồ của Sư Đà Đại Tôn lay động hai cái trong không trung rồi lập tức nổ tung!

Nhưng cho dù Sư Đà Đại Tôn đã biến mất, thì không gian bị xé rách vẫn chưa đóng lại hoàn toàn! Đôi ma đồng phủ kín nghiệp hỏa đáng sợ đó vẫn đang tiến gần hơn——

Sở Thiên Khuyết biến sắc, dưới tình thế cấp bách, y muốn sử dụng con mắt Ba Tuần, nhưng lại bị Ma Tôn một chưởng đánh bay.

"Lúc này mà dùng công pháp của hắn ta, ngươi muốn bị hắn ta đoạt xá hả?"

Giây tiếp theo, Ma Tôn bay lên trong gió lốc phần phật, tôn bào màu vàng sẫm và mái tóc đen của ông ta bị gió thổi bay tán loạn.

Lúc này ông ta ngẩng đầu, thản nhiên nhìn đôi ma đồng nghiệp hỏa màu đỏ vàng càng lúc càng lớn phía sau không gian đang bị xé toạc, lẩm bẩm: "Ma Thần Ba Tuần, chỉ bằng một đôi mắt đã đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi tột cùng, quả nhiên lợi hại."

"Nhưng đây là địa bàn của ta, ta không cho phép ngươi phá hỏng nó!"

Ma Tôn nói xong, liền giơ tay lên, ông ta đâm mạnh vào giữa lông mày, giây tiếp theo, tia tàn hồn của Ba Tuần đã bị ma huyết từng dung hợp trong cơ thể ông ta tác động, trong nháy mắt nó đã bị hút vào chính giữa lông mày của ông ta! Bị phong ấn trong cơ thể ông ta!

Mắt của Ma Thần đằng sau vết nứt không gian nhất thời mất đi cảm ứng với thế giới này, liền mờ nhạt đi——

Tàn hồn trong biển ý thức của Ma Tôn giận dữ hét lên: "Tiểu tử thối, ngươi dám ám toán ta!"

Lúc này, trên mặt Ma Tôn phủ đầy ma văn, nhưng ông ta vẫn kiên quyết ấn vào mi tâm, hạ một phong ấn cấp Tôn cuối cùng vào không gian bị xé rách! Đồng thời quát to: "Thiên Khuyết!"

Sở Thiên Khuyết lập tức hồi thần lại sau kinh hoàng, lúc này cũng lấp đầy vết nứt không gian bằng phong ấn của Thần Vương!

Với sự gia cố của hai phong ấn, vết nứt trong không gian được lấp đầy, ma đồng hoàn toàn biến mất.

Lúc này, Ma Tôn nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch, ma văn gần như che kín gương mặt ông ta, cả người ông ta lung lay sắp đổ.

Sở Thiên Khuyết thấy thế liền lao tới đỡ lấy Ma Tôn.

Ma Tôn liếc nhìn y lần cuối, khàn giọng nói: "Đến Nhân tộc, tìm Cố Minh Tiêu."

Sau đó vì phong ấn nên ông ta đã hoàn toàn bất tỉnh.

Khoảnh khắc Ma Tôn ngã xuống, những ma văn dữ tợn trên mặt ông ta cũng ngừng phát triển.

Chính Ma Tôn đã dùng sức mạnh thần hồn của mình để tạo ra một lồng trong cơ thể, phong ấn cả tàn hồn lẫn bản thân mình trong đó.

Tàn hồn của Ba Tuần không thể thoát ra được, thần hồn của ông ta, cũng vậy.

—————

Tác giả

– Giang Sở Dung: U là chời...

– Cố Minh Tiêu: Haiz, khó quá.

Đọc truyện chữ Full