TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 163: Sư Tôn, Ta Bắt Được Ông Rồi

Cuối cùng, dưới sự cò kè mặc cả của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu đã đồng ý tháo chiếc vòng ra trước ngày chiêu thân.

Tuy trong lòng còn chút bất mãn, nhưng Giang Sở Dung cũng biết lần này Cố Minh Tiêu rất tức giận, ngoài mặt cậu vẫn ngoan ngoãn không dám nói gì.

Thời gian trôi qua từng ngày, Giang Sở Dung và Trương Nguyên Viễn cuối cùng đã loại bỏ được một nửa trong hơn bảy trăm phương án, nhưng càng loại bỏ hai người càng cảm thấy không đúng —— Bản đồ sao không đứng yên mà sẽ thay đổi theo quỹ đạo của các hành tinh, tức là trừ khi ngươi có bản đồ sao chính xác, nếu không thì ngươi sẽ không biết thời gian và quỹ đạo của các hành tinh còn lại, cho dù kết quả suy ra là chính xác thì nó cũng chỉ đúng trên mặt phẳng.

Trong trường hợp điều kiện thời gian và không gian không trùng khớp vào ngày khai Thiên lộ thì nó vẫn sẽ sai lầm.

Sau khi hiểu ra điều này, Trương Nguyên Viễn gấp đến muốn phun lửa —— Anh có thể sử dụng mô hình động để xác minh lại bản đồ sao trước đó, nhưng... tốn quá nhiều thời gian!

Hôm nay Giang Sở Dung nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, lòng cậu trầm xuống, cậu đứng dậy cầm pháp kiếm đi ra ngoài.

Trương Nguyên Viễn thấy vậy vội hỏi: "Cậu đi đâu vậy?!"

Giang Sở Dung u ám nói: "Đi bắt lão già nham hiểm."

Trương Nguyên Viễn:?

Lúc này Giang Sở Dung cầm pháp kiếm đi đến một nơi vắng vẻ, nhìn xung quanh không một bóng người, cậu đột nhiên lạnh giọng nói: "Sư tôn, đi ra đi."

Tất nhiên không có ai trả lời.

Giang Sở Dung xoay kiếm một vòng, lạnh lùng nói: "Sư tôn, ta là chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, nếu ta sử dụng Sư Đồ Huyết Khế để truy tung, ta cũng sẽ tìm được ông. Trước đó ta không đi tìm là vì ta vẫn muốn để lại cho ông chút mặt mũi, nếu ông vẫn cứ rượu mời không uống thích uống rượu phạt, thì có đào ba thước đất ta cũng sẽ đào ông ra—"

"Đã như vậy thì tại sao ngươi không đi tìm?" Một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc đột nhiên vang lên trong biển tri thức của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung:???

Giang Sở Dung lập tức trở nên cảnh giác, cậu nắm chặt pháp kiếm trong tay, cau mày nhìn xung quanh, nhưng xung quanh vẫn không có ai, đừng nói là sinh vật sống, ngay cả cọng lông chim cũng không có.

Giang Sở Dung:...

Giọng nói đó phát hiện được điều gì, liền cười nói: "Ngu xuẩn, mánh khóe này của ngươi mà cũng muốn lừa được ta? Nếu ngươi thật sự muốn dùng Sư Đồ Huyết Khế truy tìm ta, ngươi sẽ đợi đến bây giờ sao?"

Giang Sở Dung sắc mặt tối sầm: "Ông đừng có ngạo mạn, bây giờ ông cứ lên mặt đi, đợi đến lúc ta bắt được ông thì ông thảm rồi."

"Vậy ngươi cứ thử đi."

Sau khi Ma Tôn nói xong câu đó, giọng nói cũng im bặt, dù Giang Sở Dung có khuếch tán thần thức ra bao nhiêu cũng không thể tìm thấy dấu vết của Ma Tôn.

Giang Sở Dung ngày càng lấy làm lạ —— Theo lý mà nói thể xác của Ma Tôn đã bị phá hủy, trái tim cũng bị bóp nát, nên không thể thoát khỏi sự truy tung của cậu.

Vả lại muốn truyền âm rõ ràng như vậy thì phải ở trong phạm vi mười thước.

Nhưng trong vòng mười thước ngay cả cọng cỏ cậu cũng lật lên rồi sao, đừng nói là lão già âm hiểm này trốn dưới lòng đất nha?

Trong đầu Giang Sở Dung trăm mối cảm xúc, nhưng cậu không thể đoán ra được.

Đột nhiên, cậu ý thức được điều gì đó, sau đó ánh mắt cậu chuyển động, cầm pháp kiếm lao thẳng về chỗ ở của Sở Thiên Tuyệt.

Bởi vì lần này Sở Thiên Tuyệt mang theo một lượng lớn thần kim, cho nên ở đây cậu ta được đãi ngộ rất tốt, mỗi ngày đều có mấy cường giả Nhập Thánh thay phiên nhau đến chào hỏi, chỉ dẫn cho cậu ta.

Sở Thiên Tuyệt sống rất an nhàn.

Khi Giang Sở Dung đến, Sở Thiên Tuyệt đang hỏi Yêu Tôn về cách sử dụng Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn.

Giang Sở Dung sắc mặt âm trầm, "ầm" một tiếng đẩy cửa bước vào!

Hai người trong phòng đều giật mình, Sở Thiên Tuyệt kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Thấy vẻ mặt của Giang Sở Dung không ổn, Yêu Tôn khẽ cau mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giang Sở Dung nhìn thấy Yêu Tôn cũng ở đây, lúc này ánh mắt cậu khẽ động, cậu mỉm cười, đột nhiên nhìn Sở Thiên Tuyệt nói: "Lão cha xảo quyệt của ngươi còn chưa chết, ngươi giúp ta tìm ông ta đi."

Sở Thiên Tuyệt:?!

Nhưng sau đó, vẻ mặt Sở Thiên Tuyệt càng trở nên vi diệu, không khỏi lẩm bẩm nói: "Thảo nào đại ca lại lấy quần áo của phụ tôn về làm tế lễ thay vì chôn trong mộ. Ta liền đoán ra ngay..."

Giang Sở Dung:...

Hay lắm, xem ra Sở Thiên Khuyết cũng biết nội tình.

Nhưng có lẽ Sở Thiên Khuyết không biết về bản đồ sao nên không nói cho bọn họ biết.

Lúc này Sở Thiên Tuyệt lại hỏi: "Ta có thể giúp được gì?"

Giang Sở Dung nhìn Sở Thiên Tuyệt nói: "Ngươi có quan hệ huyết thống với ông ta, chỉ cần dùng huyết mạch tìm kiếm, ngươi có thể xác định được vị trí của ông ta."

Sở Thiên Tuyệt cau mày: "Nhưng cách dùng huyết mạch truy tìm chỉ có tác dụng trong phạm vi trăm dặm thôi mà?"

Giang Sở Dung cười lạnh: "Trước đó ta cũng không biết ông ta đang ở đâu, nhưng vừa rồi ông ta vẫn có thể diễu võ dương oai truyền âm trong biển ý thức của ta, e rằng ông ta vẫn đang theo dõi ở xung quanh. Nếu bây giờ ngươi đi tìm ông ta hẳn là ông ta không thể chạy xa trăm dặm."

Sở Thiên Tuyệt nghe vậy rất là kinh ngạc, lập tức nói: "Nếu vậy thì để ta thử xem!"

Giang Sở Dung mỉm cười.

Cùng lúc đó, Giang Sở Dung bỗng nhiên cảm nhận được có một luồng khí tức xao động.

Có vẻ như Ma Tôn rất không hài lòng với hành vi của Sở Thiên Tuyệt.

Giang Sở Dung càng cảm thấy hả hê.

Cho đến khi Sở Thiên Tuyệt đâm đầu ngón tay, ép ra một giọt máu, dùng phương pháp truy tìm bằng huyết mạch.

Một lúc sau, Sở Thiên Tuyệt, Ma Tôn, và bản thân Giang Sở Dung đều biến sắc.

Vì giọt máu đó, đang chỉ thẳng vào Giang Sở Dung.

Sắc mặt Giang Sở Dung âm tình bất định, cậu yên lặng bước sang một bên, giọt máu lại bay về phía cậu.

Giang Sở Dung:...

Mà sau đó, dù cậu có bước đi đâu, thì giọt máu đó vẫn chĩa vào cậu.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của hai người còn lại đều trở nên vi diệu.

Lúc này Sở Thiên Tuyệt mở to hai mắt, chăm chú nhìn Giang Sở Dung ở trước mặt nói: "Phụ tôn, người đoạt xá đồ đệ của mình luôn à?!"

Giang Sở Dung:...

Yêu Tôn ở một bên nói: "Không phải đoạt xá, để ta xem xem."

Giang Sở Dung hít sâu một hơi, nói: "Không cần, con hiểu rồi."

Yêu Tôn:?

Giang Sở Dung sắc mặt âm trầm, nói: "Khế ước sư đồ giữa con và Ma Tôn là Sư Đồ Huyết Khế. Khi đó chúng con đã cắt tay nhau, con đoán chính là lúc đó, ông ta đã giấu đi một phần linh hồn của mình trong máu và ràng buộc nó vào khế ước."

Chẳng trách khi đó cậu luôn cảm thấy sau khi ký khế ước, dường như có một đôi mắt đang dõi theo mình, lão già âm hiểm này lại nằm mai phục sớm như vậy!

Sở Thiên Tuyệt sốc vô cùng, Yêu Tôn cũng biến sắc.

Giang Sở Dung cười lạnh một tiếng: "Không hổ là lão già nham hiểm, đợi ta bắt được ông rồi, ta nhất định sẽ khiến ông sống không bằng —— "

Lời còn chưa dứt, một luồng ma khí đột nhiên từ trong cơ thể cậu bắn ra, bay về phía cửa sổ——

Hai người còn lại đều sửng sốt, sau đó Yêu Tôn dẫn đầu đuổi theo ra ngoài!

Sở Thiên Tuyệt bừng tỉnh, vội vàng mở cửa đuổi theo.

Chỉ có Giang Sở Dung đứng tại chỗ, trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: "Sư tôn, ông chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì ta sẽ vào trong biển ý thức bắt ông."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.

Một hư ảnh bạch y xuất hiện trong biển ý thức của Giang Sở Dung, bộ dạng vẫn tuấn mỹ như xưa, chính là Ma Tôn.

Giang Sở Dung mặt không biểu tình, cười lạnh: "Sư tôn, ông đã hao tâm tốn sức lừa ta nhỉ."

Ma Tôn hờ hững nói: "Binh bất yếm trá, ta là ma, thủ đoạn nhiều một chút thì đã làm sao?"

Giang Sở Dung: "Bây giờ ông xuất hiện là có ý gì?"

Ma Tôn: "Ta có thể vẽ ra bản đồ sao, nhưng chúng ta phải lập lại khế ước, phải đảm bảo không được ra tay với ta."

Nghe vậy, Giang Sở Dung trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười vui sướng.

Ma Tôn khẽ cau mày.

Giang Sở Dung nhàn nhã nói: "Sư tôn, ông đang chọc cười ta sao? Ta có thể bắt được ông rồi, vì cái gì còn phải nghe ông bài bố?"

Ma Tôn: "Nếu ta đưa cho ngươi một bản đồ sao giả, ngươi sẽ xác minh nó như thế nào?"

Giang Sở Dung cười nói: "Nếu ký lại khế ước thì ông sẽ giao ra bản đồ thật sao?"

Ma Tôn: "Ngươi có thể viết trên quyển trục khế ước, nếu ta không đưa ra bản đồ thật sẽ hồn phi phách tán. "

Giang Sở Dung: "Ta cảm thấy không cần phải phiền phức như vậy."

Ma Tôn:?

Giây tiếp theo, Ma Tôn nhận ra có gì đó không ổn, hư ảnh hóa thành ánh sáng, đang định cấp tốc rời khỏi biển ý thức của Giang Sở Dung, nhưng ý thức của Giang Sở Dung còn nhanh hơn ông ta, "vù" một cái bay đến trước mặt ông ta, tóm lấy ông ta!

"Sư tôn, ta bắt được ông rồi."

Ma Tôn bị Giang Sở Dung túm trong lòng bàn tay, mặc dù trong lòng biết chỉ cần ông ta nắm giữ bản đồ sao thì kết cục sẽ không quá thảm, nhưng không hiểu sao khi nghe thấy tiếng cười kỳ lạ của Giang Sở Dung, ông ta lại cảm thấy hình như mọi chuyện không diễn ra thuận lợi như ông ta nghĩ...

Cho đến khi ——

Giang Sở Dung bỏ ông ta vào một chiếc bình thủy tinh trong suốt cực kỳ chắc chắn, hạ mấy tầng cấm chế xung quanh nó, rồi cầm chiếc bình ra ngoài.

Ma Tôn bị nhốt vào trong bình, thần thái vẫn khá là bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi muốn đem ta đi thị chúng để ép ta vào khuôn khổ thì quá đơn giản, ta cũng không phải loại người sống dựa vào hư danh."

Giang Sở Dung kinh ngạc nói: "Sao có thể như vậy được? Thủ đoạn cấp thấp như vậy ngay cả ta cũng không chịu thua, huống chi là sư tôn ngài đây."

Ma Tôn:?

Khóe môi Giang Sở Dung lúc này hơi cong lên, cậu điểm nhẹ mũi chân, ngự phong bay lên——

Không lâu sau, Giang Sở Dung đáp xuống trước nhà kho gỗ, nơi các đệ tử của Linh tộc nuôi dưỡng linh sủng.

Ma Tôn không biết lúc này mình sắp phải đối mặt với điều gì nên vẫn giữ bình tĩnh.

Đệ tử của Linh tộc thích sạch sẽ, nơi ở của linh sủng cũng được giữ gìn sạch sẽ.

Nhưng... Linh sủng vẫn phải ăn uống, phân của linh sủng lại là phân bón tốt nên thường được chất thành đống trong góc chuồng.

Giang Sở Dung bình tĩnh cầm bình thủy tinh đi đến góc nhà kho nơi chất đống phân.

Khi Giang Sở Dung bước vào nhà kho gỗ, Ma Tôn cảm thấy có gì đó không ổn, khi Giang Sở Dung đưa ông ta đến trước đống phân, khuôn mặt trước giờ dù Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt cũng không thay đổi, "xoẹt" một cái liền biến sắc.

Lúc này, Giang Sở Dung dùng linh lực biến ra một sợi chỉ, treo chiếc bình lên đống phân, vừa lắc lư vừa nói: "Sư tôn, ta không biết ông có bệnh sạch sẽ hay không? Tạm thời cứ coi như không bị đi. Cơ mà giả sử như ném ông xuống đây, để ở đây mười ngày nửa tháng, e rằng cho dù ông có bệnh sạch sẽ thì cũng sẽ trị hết nhỉ."

Ma Tôn không thể nhịn được nữa: "Giang Sở Dung, ngươi làm như vậy là khi sư diệt tổ!"

Giang Sở Dung "ồ" một tiếng: "Đổi từ khác đi, không có lực sát thương gì hết. Hay là sư tôn đang hy vọng ta ném ông xuống ngay lập tức?"

Ma Tôn:...

Giang Sở Dung lại hạ bình thủy tinh xuống.

Ma Tôn có thể nhìn thấy hình dạng của đống phân ngày càng rõ hơn.

Một lúc lâu sau, sắc mặt ông ta tái mét, dạ dày trào ngược, trong lòng chửi rủa mười tám đời tổ tông của Giang Sở Dung.

Nhưng cuối cùng, ông ta chẳng thể làm gì được.

Ông ta chỉ có thể nhục nhã đạt thành thỏa thuận với Giang Sở Dung ở nơi quỷ quái này.

Giang Sở Dung lúc này thông minh hơn rồi, cậu lấy ra quyển trục khế ước mà mình đã chuẩn bị từ lâu, viết tất cả các quy tắc lên đó và yêu cầu Ma Tôn ký vào.

Ma Tôn nhìn những hiệp ước bất bình đẳng trên quyển trục, tuy tay hơi run lên vì tức giận, nhưng Giang Sở Dung chỉ lắc lắc bình thủy tinh một chút cũng đủ khiến ông ta không thể chịu đựng thêm nữa.

Chỉ có thể ký.

Sau khi Ma Tôn ký xong, Giang Sở Dung mới coi như bố thí thu bình thủy tinh về, cười nói: "Như vậy mới là sư tôn tốt của ta chứ, he he."

Ma Tôn:...

·

Giang Sở Dung lấy phần còn lại của bản đồ sao dễ như trở bàn tay, khiến những người khác ngạc nhiên vô cùng.

Bấy giờ họ nhìn Ma Tôn mặt mày tái nhợt bị nhốt trong bình thủy tinh mà bàn luận sôi nổi.

Kiếm Thần tấm tắc lấy làm kinh ngạc: "Thanh Trần, con dùng cách nào mà khiến Sở Tiểu Ngọc sợ hãi như vậy? Nói cho chúng ta biết đi?"

Sắc mặt của Ma Tôn đột nhiên thay đổi.

Ngược lại Giang Sở Dung chỉ thản nhiên cười, tuân theo nội dung lời thề, cậu cũng không nói sự thật mà chỉ nói: "Chỉ là một mánh khóe nhỏ mà thôi, có hơi xấu xa, không thể nói cho chưởng môn biết đâu."

Kiếm Thần vẫn còn tò mò.

Ma Tôn lúc này không nhịn được, lạnh giọng nói: "Cố Tiểu Phương, ông dựa vào cái gì mà dám bắt chẹt ta, đời này cũng đừng có hòng."

Kiếm Thần nghe vậy khịt mũi nói: "Ta tên Cố Tầm Phương, từ khi sinh ra đến nay chưa từng thay đổi, ông đừng có gọi tùm lum. Ngược lại là ông đó, lẽ nào ông không thừa nhận mình từng có tên là Sở Tiểu Ngọc sao?"

Ma Tôn trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên nói: "Sở Tiểu Ngọc chỉ là tên gã sai vặt ở tửu lâu, Sở Hoài Ngọc mới là Ma Tôn, nếu ông cảm thấy mình ngang hàng với một tên sai vặt cũng không sao thì ông muốn gọi thế nào thì gọi."

Kiếm Thần cười cười: "Sở Tiểu Ngọc, ông vẫn không thể buông bỏ chút hư danh này."

Ma Tôn nhắm mắt lại, không thèm để ý tới ông nữa.

Nhưng vào lúc này, Sở Thiên Tuyệt ở bên ngoài lại lặng lẽ gõ cửa.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau đều biết mục đích Sở Thiên Tuyệt tới đây, Ma Tôn bây giờ đã hết giá trị lợi dụng, lần này Ma tộc cũng giúp ích rất nhiều, bọn họ cũng không ngại bán đi một ân tình cho Sở Thiên Tuyệt.

Vì thế Kiếm Thần nói: "Vào đi."

Sở Thiên Tuyệt đi vào.

Vừa bước vào cửa, cậu ta đã thấy Ma Tôn bị nhốt trong bình thủy tinh đặt trên bàn như vật trưng bày để mọi người vây xem.

Ma Tôn thậm chí còn không nhìn cậu ta, mà lạnh giọng nói: "Nghịch tử!"

Nếu không phải Sở Thiên Tuyệt ngu ngốc, ông ta đã không dễ dàng bị bắt như vậy, ai có thể nghĩ ra ông ta để lại hậu chiêu trên người Giang Sở Dung chứ?

Sở Thiên Tuyệt nghe Ma Tôn quở mắng, sắc mặt không hề thay đổi, lúc này cậu ta chỉ lùi lại hai bước, cúi đầu trước Kiếm Thần, Yêu Tôn và những người khác, nói: "Hai vị tiền bối, vãn bối được huynh trưởng giao phó, muốn đưa phụ tôn của vãn bối về Ma tộc, xin hai vị tiền bối đồng ý."

Ánh mắt Kiếm Thần chuyển động: "Để hai người trở về cũng không phải không được, nhưng không phải bây giờ."

Sở Thiên Tuyệt nói: "Vãn bối hiểu được, vãn bối có thể đợi đến khi khai Thiên lộ xong."

Kiếm Thần nghe vậy mỉm cười: "Vậy thì không thành vấn đề, ngươi đứng dậy đi. Cả ngươi và huynh của ngươi đều hiểu chuyện hơn cha ngươi—"

"Ta sẽ không trở về Ma tộc." Ma Tôn nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Sở Thiên Tuyệt lập tức biến sắc, những người khác cũng lấy làm lạ.

Thẳng đến khi Ma Tôn nhìn Sở Thiên Tuyệt, ông ta mới thản nhiên nói: "Ngươi đổi họ đi, đừng mang họ Sở nữa, trở về họ Ứng đi. Giang sơn Ma tộc vốn là của nhà họ Ứng các ngươi, ta chỉ tạm thời quản lý mà thôi. Thời khắc để huynh của ngươi làm Ma Tôn, ta đã coi như Sở gia của ta tuyệt hậu rồi."

Sở Thiên Tuyệt:...

Cậu ta không biết tại sao Ma Tôn lại đột nhiên dở chứng như vậy, xung quanh vẫn còn nhiều đại năng vây xem đấy, đúng thật là...

Không ngờ Kiếm Thần lúc này lại cau mày nói: "Sở Tiểu Ngọc, sao ông lại nhỏ mọn như thế? Ứng sư muội đối xử tốt với ông như vậy, sao đến lúc này rồi ông còn tính toán chi li những chuyện này chứ?"

Nghe Kiếm Thần trách mắng, Ma Tôn trầm mặc một lát, cũng không nói gì để bào chữa.

Nhưng thật lâu sau, ông ta mới nói: "Cố Tiểu Phương, ông có biết trước khi chết câu cuối cùng nàng ta nói là gì không?"

"Nếu ông biết ông cũng sẽ hận thôi."

Ngay khi Ma Tôn nói những lời này, cả phòng đột nhiên chìm trong im lặng.

Tất cả họ đều biết "nàng ta" mà Ma Tôn đang nói đến là ai.

Mà... Đã nhiều năm như vậy, không ai biết nội tình đằng sau vụ án Ma Tôn "sát thê" đã được bàn tán rộng rãi là gì.

Ma Tôn luôn cấm kỵ chủ đề này.

Cho đến hôm nay, vì lý do nào đó, ông ta lại sẵn sàng nói ra.

Có lẽ... bởi vì ông ta không còn là Ma Tôn, tu vi không còn như trước, mọi thứ đều mất hết, nên ông ta không còn để ý đến những thứ đó nữa.

Một lúc lâu sau, Kiếm Thần không còn giễu cợt Ma Tôn nữa, mà cau mày trầm giọng hỏi: "Ứng sư muội đã nói gì?"

Ma Tôn lúc này hơi nhắm mắt lại, như thể đang nhớ lại cảnh tượng đẫm máu năm đó đã khắc sâu trong lòng, mỗi khi nhớ đến đều khiến ông ta phát điên.

Không biết bao lâu sau ông ta mới mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu, mang theo cỗ hận ý phức tạp và những cảm xúc mãnh liệt khác, ông ta cười khẩy khàn giọng nói: "Nàng ta nói, nàng ta làm vậy chỉ để khiến ta hối hận."

"Còn hỏi ta, có hối hận không?"

Trong nhất thời, căn phòng tĩnh lặng như tờ.

Mọi người đều không biết phải nói gì.

Ngay cả Sở Thiên Tuyệt cũng bị sốc.

Mặc dù về sau từ nhiều manh mối khác nhau mà cậu ta phát hiện ra Ma Tôn không phải là người đã giết Ma Hậu, cậu ta cũng đã tha thứ cho Ma Tôn một nửa. Nhưng bởi vì Ma Tôn quá bạc bẽo với cậu ta và Sở Thiên Khuyết, nên cậu ta chỉ bằng lòng làm cha con ngoài mặt.

Ví dụ như hôm nay, nếu Sở Thiên Khuyết không bảo cậu ta đến, thì chưa chắc cậu ta đã chịu đến.

Nhưng những lời mà Ma Tôn vừa nói ra, thật sự...

Đó thật sự là những lời phát ra từ miệng của mẫu hậu dịu dàng uy nghiêm mà Sở Thiên Khuyết đã nói sao?

Hay là, Ma Tôn lại nói dối?

Nhưng nhìn vẻ mặt của Ma Tôn lúc này, có vẻ không giống giả vờ chút nào.

Sở Thiên Tuyệt chưa bao giờ, đúng vậy, cậu ta chưa bao giờ thấy Ma Tôn mất bình tĩnh như thế này.

Nhưng lúc này, Giang Sở Dung đứng ở một bên chưa từng ngắt lời đột nhiên nói: "Cho nên đến bây giờ, ông còn muốn nổi giận với người đã chết sao?"

Một câu nói đã bất thình lình cắt đứt sự im lặng chết chóc, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Một lúc sau, Ma Tôn không khỏi lại cười lạnh: "Ta muốn nổi giận thì nổi giận, liên quan gì đến ngươi?"

Giang Sở Dung trầm mặc một lát, nói: "Không liên quan gì đến ta, ta chỉ cảm thấy đầu óc của sư tôn ngài đột nhiên hoạt động không tốt."

Ma Tôn lại tức giận: "Ngươi nói cái gì?"

Giang Sở Dung thản nhiên nói: "Sư tôn, không phải ta nói ông đâu. Với bộ dạng bây giờ của ông, làm gì còn vẻ oai phong năm đó của Ma Tôn? Hai đứa con trai của ông coi như có lương tâm, sẵn lòng đưa ông trở về Ma Vực dưỡng lão. Nếu ông còn lắc lư ở Nhân tộc hoặc là Linh tộc như vậy, ông thật sự không sợ một ngày nào đó kẻ thù cũ sẽ bắt ông đi tra tấn sao?"

Dừng một chút, Giang Sở Dung lại nói: "Mấy thủ đoạn kia của ta chỉ là trò trẻ con. Sư tôn, bản thân ông là Ma Tôn, chẳng lẽ ông không biết rằng trên thế giới này muốn tra tấn một người, thật ra còn có rất nhiều cách sao?"

Ma Tôn:.........

Trong lúc nhất thời, Ma Tôn quả thực bị Giang Sở Dung nói đến lạnh sống lưng, nhưng ông ta vẫn cứng miệng, chỉ bày ra sắc mặt xám ngoét không nói gì.

Giang Sở Dung thấy nói cũng tàm tạm rồi, lúc này cậu cũng không đe dọa Ma Tôn nữa mà nhàn nhạt nói: "Còn nữa sư tôn, ông đẹp như vậy, cứ bôn ba ở ngoài không sợ xảy ra chuyện sao?"

Ma Tôn:!

Trong lúc nhất thời, Ma Tôn tức đến mặt mày tái mét, lung lay sắp đổ.

Sở Thiên Tuyệt ở một bên: Giết người không thấy máu a! Không hổ là người một tay phụ tôn dạy dỗ, trò giỏi hơn thầy rồi!

———–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Khuyên bảo lão già nham hiểm hết nước hết cái như vậy, ta đúng là người tốt mà!

– Ma Tôn: Tức xỉu!

Đọc truyện chữ Full