“Đáng yêu” là từ dùng để miêu tả chó con, mèo con, hoặc là thứ gì đó mà người ta thích chứ không phải cậu.
Thực ra Phương Ninh Trí hơi tự ti, nguyên nhân thì rất nhiều, không chỉ là cơ thể lưỡng tính này mà còn là những lời nói lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ của mẹ dành cho cậu.
Cậu không thể sống một cuộc sống bình thường giống bao người nhưng Biên Việt lại thấy cơ thể cậu chẳng có gì lạ. Tuy rằng hay trêu chọc nhưng Phương Ninh Trí không nhận thấy ác ý của hắn, chỉ là trêu ghẹo bình thường thôi.
Sữa Vượng Tử rất ngọt. Phương Ninh Trí vừa uống xong, Biên Việt như tiên đoán được mà lấy luôn hộp sữa rỗng trong tay cậu ném vào trong thung rác.
Buổi chiều Biên Việt không ở trong phòng học, tháng sau hắn tham dự một cuộc thi khá quan trọng liên quan đến việc tuyển thẳng đại học nên hai tuần cuối tháng này phần lớn thời gian Biên Việt dành để ngâm mình trong bể bơi.
Chỗ ngồi phía sau trống trơn, khi Biên Việt còn ngồi ở đó sẽ có một số hành động kiểu dùng bút chọc chọc hoặc dùng tay vẽ vòng sau lưng cậu, hiện giờ hắn không ở đây, Phương Ninh Trí vốn nên thở phào vì có thể tập trung nghe giảng nhưng không hiểu sao lại còn khó tập trung hơn trước.
Chiều muộn này có tiết tự học. Vừa hết giờ Phương Ninh Trí xin cô rằng khó chịu trong người nên được cho nghỉ. Cậu đi ra khỏi phòng học nhưng không về mà đi đến bể bơi.
Phương Ninh Trí đi vào từ cửa chính, lúc này vẫn còn nhiều thành vên của đội bơi ở đây. Cậu dạo quanh bể một vòng vẫn chưa tìm được người muốn tìm, hơi thất vọng, cúi đầu nhìn mặt sàn ẩm ướt, chậm chạp bước đi.
Chợt, một người vươn lên khỏi thành bể làm nước bắn đầy lên mặt khiến Phương Ninh Trí phải nhắm mắt, bên tai vang lên giọng một nam sinh ầm ầm, chấn động cả màng nhĩ.
Mở mắt ra nhìn cậu đã thấy Triệu Huy đứng cười với mình: “Lạ thật đấy, câu đến đây làm gì hả Phương Ninh Trí?”
Phương Ninh Trí còn chưa chuẩn bị kịp đã bị hỏi bất thình lình, mặt đỏ lựng, ấp a ấp úng không biết đáp làm sao.
Hai tay để sau lưng nắm chặt vì lo lắng, cậu cảm nhận được ánh mắt bốn bên đang dồn hết về phía này nhìn thì lại càng mất tự nhiên.
Đang lúc luống cuống giọng Biên Việt đã vang lên phía sau, cánh tay cứ tự nhiên mà khoác lên vai cậu rồi ôm lấy. Những thành viên khác dừng cả lại, Triệu Huy chửi thề một câu, mắt thì quét lên quét xuống hai người Biên Việt và Phương Ninh Trí.
Phương Ninh Trí cúi đầu nhìn tay Biên Việt đang ôm vai mình. Chắc là ngâm nước lâu lắm rồi các bụng ngón mới trắng bệch như vậy. Cậu nhìn có vẻ hơi chăm chú quá, mãi đến khi Biên Việt dùng ngón trỏ chọc lên gò má mới hoàn hồn lại, nghe được hắn nói: “Phương Ninh Trí đến tìm tao.”
Triệu Huy lại “đậu má” một câu rồi hỏi: “Hai đứa hẹn hò thật à?”
Phương Ninh Trí chớp mắt, Biên Việt lại không phủ nhận mà cười cười, cúi đầu hỏi Phương Ninh Trí: “Cậu muốn hẹn hò với tôi không?”
Phương Ninh Trí hít sâu, ánh mắt mơ màng, hé môi, ngây ngô đáp: “Trường không cho… không cho yêu sớm.”
Triệu Huy phì cười trước, vừa cười vừa nói: “Đúng là chỉ có Phương Ninh Trí mới nói thế được, ha ha ha.”
Mặt Biên Việt tối sầm, bước lên đẩy Triệu Huy xuống nước: “Đừng có ép uổng người ta.” Nói xong kéo Phương Ninh Trí đi.
Dường như Biên Việt đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý. Phương Ninh Trí có thể cảm nhận được ánh mắt của những người khác chăm chú nhìn, cậu bất giác dựa vào người Biên Việt. Phía sau lưng đụng phải cái gì đó ấm ấm, Phương Ninh Trí nhận ra, chưa kịp quay lại đã thấy hắn cười, thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đầy hứng thú ấy.
Biên Việt cởi trần kéo Phương Ninh Trí về phía phòng thay đồ. Hắn định kéo người cùng vào nhưng đến tận cửa mới nhận ra cậu đang là con gái. Hắn dừng lại, buông tay ra, vào trong phòng lấy ghế dựa ra: “Cậu ngồi đây chờ tôi.”
“Hả?”
Phương Ninh Trí nhìn xung quanh, mọi người đều đang lén nhìn bên này khiến cậu hơi xấu hổ, nói nhỏ: “Tôi ngồi cách xa một tí chờ cậu được không?”
“Không được, cậu không được cách xa quá.” Nói xong Biên Việt còn chạm tay vào tóc Phương Ninh Trí.
Biên Việt thay quần áo xong đi ra thì thấy cậu đang ngồi trên ghế, hai chân khép lại đặt một đề thi đã được chữa kỹ lên trên. Hắn bước lên phía trước mấy bước, nhìn lướt qua mới thấy ghi chú toàn công thức.
Hắn “Chậc” một tiếng, giơ tay kéo tay Phương Ninh Trí dậy khỏi ghế.
“Cậu nghiêm túc quá đấy Phương Ninh Trí.” Giọng Biên Việt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Có chút xíu thời gian vậy cũng học.”
“Hôm nay nhiều bài lắm.” Phương Ninh Trí cất đề vào trong cặp, vừa kéo xong khóa đã bị Biên Việt lấy mất.
Cậu vừa kêu lên, hắn đã đeo cặp trên vai.
“Cặp nặng thế cẩn thận không cao lên nổi.”
Phương Ninh Trí nghe xong, liếm môi, nói nhỏ: “Tôi vốn không cao nổi.”
Biên Việt đưa Phương Ninh Trí đi qua hành lang dài, đi cửa phụ ra khỏi bể bơi.
Mùa hè trời tối muộn, sáu, bảy giờ trời vẫn còn sáng. Trong trường, hơn nửa số học sinh đã tan học. Biên Việt đi nhà xe lấy xe đạp, Phương Ninh Trí đi theo sau hắn. Nhìn góc nghiêng gương mặt kia, cậu hỏi: “Hôm qua sao cậu lại chờ ở bến xe buýt với tôi.”
“Muốn ở với cậu lâu hơn tí.” Biên Việt ngồi lên xe, hất cằm về phía yên sau: “Ngồi lên.”
Phương Ninh Trí hơi do dự nhưng lời Biên Việt nói với cậu như có ma thuật vậy.
Cậu ngoan ngoan nghe lời. Biên Việt vừa nhìn cậu nhấc chân lên đã nhắc: “Ngồi ngang đi.”
Phương Ninh Trí gật đầu, hơi kiễng chân ngồi một bên ở yên sau. Ngồi xuống rồi cậu cũng mất tự nhiên không biết đặt tay ở đâu.
“Ôm tôi này.”
Tay phải Biên Việt cầm ghi đông, tay trái vòng ra sau kéo tay Phương Ninh Trí đặt ngang hông mình.
Cách một lớp vải, Phương Ninh Trí chạm tới cơ thể Biên Việt, ngón tay cậu cứng đờ.
“Sao ngón tay run bần bật thế Phương Ninh Trí?”
Biên Việt thuận miệng hỏi một câu như vậy mà Phương Ninh Trí còn run tợn hơn, cậu liếm môi đáp: “Tôi ra mồ hôi tay, nắm áo cậu không tiện lắm.”
Vừa dứt lời Phương Ninh Trí đã hối hận, cũng tự mà hiểu rằng đáp án này ngu ngốc quá, quả nhiên là nhận được nụ cười nhạo của Biên Việt.
Phương Ninh Trí xấu hổ cúi đầu, đúng lúc đấy lại nghe giọng Biên Việt vang lên.
Giọng nói ấy như bị trời chiều bao phủ, phiêu tán trong không gian: “Thế tựa vào lưng tôi đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mưa Hoàng Hôn
Chương 12
Chương 12