Sau khi cởi hết quần áo, làn da tiếp xúc với không khí nổi da gà. Biên Việt đưa tay ra sau lưng anh đè lại, tựa vào bên tai mà thì thầm: “Mở chân ra cho anh ngắm nào.”
Cho dù đã quen với những cái vu.ốt ve của Biên Việt từ nhiều năm trước nhưng đã lâu lắm rồi cơ thể lúc này như ổ khóa không được mở, rỉ sét.
Anh ngượng đến mức không động cựa. Biên Việt ghé sát vào nhìn: “Làm sao?”
Phương Ninh Trí không dám nhìn thẳng, nói nhỏ: “Tắt đèn được không?”
Biên Việt nhướng mày, cười: “Ngại?”
Phương Ninh Trí không đáp. Biên Việt thơm lên má anh. Phương Ninh Trí nghĩ hắn sẽ mặc kệ lời mình vì trước kia toàn thế, Biên Việt nói một là một nhưng không ngờ đối phương lại đứng dậy tắt đèn.
Màn đêm đông đen thăm thẳm, ngoài cửa gió lạnh thấu xương thổi qua, dường như Phương Ninh Trí nghe được cả tiếng rên rỉ khi chúng va đập với cửa kính.
Trong không gian mờ tối, bóng dáng Biên Việt trở nên xa cách. Anh nheo mắt lại nhìn, bất giác giơ tay v.uốt ve chóp mũi Biên Việt.
Cồn khiến cơ thể anh trở nên nhạy cảm, tâm hồn anh trở nên yếu đuối. Anh nhớ tới ngần ấy năm chờ đợi, những lần bừng tỉnh sau cơn mê, lướt tay qua lại như muốn vớt lấy ánh trăng trong nước.
Anh sợ Biên Việt đang ôm lấy mình lúc này đây cũng chỉ là một giấc mộng.
“Em đang mơ sao?”
Biên Việt không đáp, chỉ hôn, những nụ hôn và sự âu yếm bất tận.
Phương Ninh Trí cảm thấy mình đang bị thiêu cháy. Anh giãy dụa nhưng rồi lại dính lên phía trước, ôm lấy Biên Việt, chủ động đòi hôn.
Quần bị cởi đến đầu gối, Biên Việt nâng eo đối phương lên, dán sát lại nói nhỏ: “Nâng chân trái lên.”
Phương Ninh Trí “Ưm” một tiếng, giọng vừa nhỏ vừa êm ái tựa chú mèo con mới sinh kêu vậy. Anh hơi nâng chân lên, quần bị tuột ra vứt trên sàn kêu vang một tiếng khiến người ta nóng cả tai.
Phương Ninh Trí co rúm lại, khép chân vào nhưng bị Biên Việt mở ra.
“Đừng có nhúc nhích.”
Giọng Biên Việt thấp hơn bình thường. Hắn xoa ấn bụng Phương Ninh Trí rồi dần di chuyển xuống, hơi mạnh tay một chút.
Phương Ninh Trí kêu lên khe khẽ xin chậm một tí, nhẹ một tí. Biên Việt không chậm lại, cũng không nhẹ tay, hắn vu.ốt ve, khiêu khích, trêu cợt Phương Ninh Trí.
Đã lâu rồi Phương Ninh Trí chưa cảm nhận được khomái cảm cực hạn như vậy, anh không kìm được mà nức nở thành tiếng. Biên Việt giơ tay vuố.t ve tóc anh rồi lại sờ gương mặt đẫm lệ, hỏi: “Đến mức như thế à?”
Phương Ninh Trí nghẹn ngào nhìn hắn. Biên Việt mỉm cười, hôn lên khóe miệng anh, gằn giọng: “Nằm nghiêng đi.”
Phương Ninh Trí kêu lên một tiếng mềm nhũn, từ từ nghiêng người. Biên Việt biết cách hôn anh, biết vu.ốt ve anh thế nào, bọn họ biết ở cạnh nhau ra sao. Ở trong mơ anh đã trải qua điều này không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh vẫn cứ căng thẳng vô cùng, thời khắc đêm nay anh đã chờ không biết bao lâu rồi, mỗi ngày đêm nhớ mong đều khiến Phương Ninh Trí thấy bất an lo lắng.
“Em đang run đó Phương Ninh Trí.” Biên Việt vu.ốt ve cột sống anh: “Sợ à?”
Phương Ninh Trí cong lưng, chôn mặt vào khuỷu tay: “Không sợ.” Anh tạm dừng mấy giây rồi nói tiếp: “Hưng phấn.”
Biên Việt ôm lấy anh từ phía sau, gác cằm lên vai anh cười cười: “Phương Ninh Trí vẫn đáng yêu như ngày trước vậy.”
Hắn nói xong đứng dậy. Phương Ninh Trí ngẩn người, xoay lại hỏi: “Anh đi đâu?”
Biên Việt ngồi ở mép giường, chống tay, quay đầu nói: “Lấy bao.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mưa Hoàng Hôn
Chương 58
Chương 58