TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngủ Sớm Một Chút
Chương 6

Người đàn ông mặc sơmi đen ngồi xổm xuống, một tay vịn cửa tủ, nhìn thiếu niên đang ngủ say sưa trong đống quần áo.

Thiếu niên ngủ hết sức ngon lành, dựa vào áo vest màu xám tro của anh, màu áo vest tiệp với chiếc áo bào xám lấm lem trên người cậu.

Quần áo trong tủ được treo từ màu đậm đến màu sáng.

Lúc tiểu quỷ chui vào còn rất thận trọng, cố ý chọn khu quần áo có màu sắc tương tự với áo mình để trốn.

Khóe môi Diêm Hạc cong lên, đóng cửa tủ lại cho tiểu quỷ toàn thân bám đầy mùi hương của mình, sau đó cầm áo ngủ đứng dậy đi tới phòng tắm.

Phòng tắm vọng ra tiếng nước ào ào.

Tiểu quỷ ngủ mơ màng trong tủ bị tiếng nước đánh thức, ngáp một cái.

Nhưng sực nhớ ra điều gì nên ngáp nửa chừng lập tức ngậm miệng lại, tiểu quỷ mở to mắt, cảnh giác nhìn qua khe tủ.

Tủ quần áo chỉ có một khe hở rất nhỏ, trong tủ hoàn toàn không thấy được bên ngoài.

Mộ Bạch nghĩ ngợi rồi lén lút cầm áo vest màu xám nhạt treo gần nhất bọc kín mình lại.

Cậu trùm áo lên đầu, chỉ để hở mắt mũi, rón rén đẩy cửa tủ ra rồi thò đầu nhìn quanh, đôi mắt đen láy quét qua phòng ngủ một vòng.

Tốt lắm.

Trong phòng ngủ sạch bong, không dán bùa mà cũng chẳng tưới máu chó mực.

Xem ra con lừa trọc kia không cho mục tiêu mới của cậu bùa trừ tà và máu chó mực.

Mộ Bạch thở phào một hơi, lập tức kéo áo khoác xuống đầu.

Quả nhiên con lừa trọc có tám vết sẹo tròn trên đầu kia chỉ là kẻ giang hồ lừa bịp.

Bình thường trước khi đi mấy tên lừa đảo sẽ làm bộ cho chủ nhà mấy lá bùa trừ tà để trấn an chủ nhà hoảng loạn.

Hoặc ít nhất cũng bảo chủ nhà mua nước bưởi và máu chó mực để xả xui.

Chắc con lừa trọc có tám vết sẹo tròn trên đầu kia không rành thủ đoạn lừa bịp nên cái gì cũng không chuẩn bị.

May mà mục tiêu mới Diêm tổng gặp được tiểu quỷ bóng đè như cậu.

Nếu không với kiểu lơ ngơ chỉ biết tìm đồ lừa đảo kia, lỡ gặp phải ác quỷ thật e là sẽ bị ăn sạch không còn mảnh xương.

Tiểu quỷ bay tới phòng tắm thổn thức không thôi, cảm thán may mà mình gặp mục tiêu mới.

Người đàn ông đã tắm xong, một tay cầm máy sấy, chuẩn bị sấy tóc trước gương.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy tiểu quỷ đứng sau lưng mình trong gương.

Tiểu quỷ đột nhiên thò đầu ra sau lưng có ánh mắt thâm trầm, đôi mắt hạnh đen láy vừa thổn thức vừa thương cảm, thậm chí Diêm Hạc còn nhìn ra vẻ nghĩa khí cao thượng.

Diêm Hạc: "?"

Chuyện gì xảy ra?

Mộ Bạch thâm trầm nghĩ may mà mình vào ngôi nhà này.

Tiểu quỷ luôn sợ đè hỏng người, mỗi đêm chỉ lén đè mấy tiếng như cậu không nhiều lắm đâu.

Cậu cũng xem như tiểu quỷ có thắp đèn lồng cũng khó tìm.

Họ thật xứng đôi mà!

Nghĩ đến đây, tiểu quỷ thâm trầm lại vui lên, hí hửng ngồi trên bồn rửa mặt đung đưa chân, Diêm Hạc vừa sấy tóc vừa nhìn tiểu quỷ không hiểu sao đột nhiên vui vẻ, đôi mắt cong cong nhìn anh.

Rõ ràng trước đó còn rụt rè bám vào cửa kính rồi lén nấp trong đống quần áo của anh, giờ lại dám quang minh chính đại ngồi trên bồn rửa mặt.

Sau khi biết con lừa trọc có tám vết sẹo tròn trên đầu kia là kẻ lừa bịp, Mộ Bạch không chỉ ngang nhiên ngồi trên bồn rửa mặt.

Mà còn tràn đầy phấn khởi đu bám trên người mục tiêu mới.

Diêm Hạc: "......"

Anh im lặng nhìn tiểu quỷ trong gương bay lên ngó đầu mình chằm chằm, thừa dịp anh không chú ý vụng trộm gẩy tóc mấy lần.

Không có sẹo tròn.

Thật là một cái đầu đẹp.

Tiểu quỷ vừa lòng thỏa ý thu tay lại, vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi đu bám trên thân người đàn ông.

Từ khi biết mục tiêu mới của mình mời đại sư giả thì Mộ Bạch càng to gan hơn.

Ỷ tên lừa đảo không phát hiện được mình, ngay cả đường cậu cũng chẳng muốn đi.

Tiểu quỷ phấn khởi đu trên người đàn ông, hai tay ôm cổ anh, nghiêng đầu híp mắt lại.

Qua tấm gương, Diêm Hạc nhìn thấy tiểu quỷ sau lưng đu trên người mình, hai tay ôm cổ mình rồi quay đầu ngáp một cái.

Mái tóc đen của thiếu niên hơi rối nhưng rất mượt, trên đầu có mấy cọng tóc vểnh lên, đôi mắt hạnh híp lại như nửa vầng trăng khuyết.

Còn có thể nghe được tiếng cậu ngáp.

Ngáp xong hình như tiểu quỷ không rõ tại sao anh đã sấy khô tóc mà vẫn chưa đi, ôm cổ đu trên người anh thò đầu ra, mở to mắt nhìn anh với vẻ thắc mắc.

Người sau lưng là hồn ma không có thực thể, bám trên người nhẹ tênh nhưng không hiểu sao Diêm Hạc lại cảm thấy bả vai chùng xuống.

Dường như thật sự có một thiếu niên đu trên người anh, hai tay ôm cổ anh, trọng lượng toàn thân đều đặt trên người anh.

Diêm Hạc đứng trước gương trong phòng tắm mấy phút rồi mới đặt máy sấy xuống đi ra ngoài.

Mặc dù tiểu quỷ sau lưng không có thực thể nhưng vì ở quá gần nên Diêm Hạc có thể cảm nhận rõ ràng âm khí của tiểu quỷ.

Âm khí phía sau lúc mạnh lúc nhẹ.

Lúc âm khí mạnh là tiểu quỷ nghiêng đầu dựa vào vai anh, lúc nhẹ là tiểu quỷ thấy thứ gì đó nên tò mò ngẩng đầu nhìn.

Từ phòng tắm đến phòng ngủ, không cần tấm gương trong phòng tắm, Diêm Hạc cũng biết tiểu quỷ sau lưng ngẩng đầu lên mấy lần.

Bể cá âm tường và đèn ngủ cảm ứng là những thứ khiến tiểu quỷ tò mò.

Đến phòng ngủ, Diêm Hạc cảm nhận được khí lạnh phía sau biến mất, anh ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy tiểu quỷ háo hức bay tới chiếc giường lớn màu xám nhạt.

Thậm chí còn thừa dịp anh không chú ý lăn lộn trên giường.

Quả thực Mộ Bạch rất vui vẻ.

Dù sao khi thấy con lừa trọc cậu đã chuẩn bị tinh thần nhịn đói đêm nay.

Ai ngờ vẫn được ăn một bữa no nê.

Tiểu quỷ trên chiếc giường lớn màu xám nhạt hết sức khoái chí, con lừa trọc đi rồi, chẳng phải hàng đêm mình sẽ được ăn như mấy ngày trước sao.

Mục tiêu mới của cậu vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.

Chỉ hơi nhát gan chút thôi.

Chắc tại hôm kia cậu lén giấu robot hút bụi làm mục tiêu mới sợ hãi.

Vì vậy mới mời thiên sư tới.

Nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.

Nhát thì nhát.

Sau này cậu không dọa anh nữa là được rồi.

Thời gian đè cũng rút ngắn chút xíu.

Tiểu quỷ nằm dài trên giường quay đầu nhìn người đàn ông đang đọc sách, cảm thấy mình thật quá chu đáo.

Giờ có thắp đèn lồng tìm trong bán kính tám trăm dặm cũng chẳng tìm ra tiểu quỷ biết điều như cậu đâu!

Ba giờ sáng.

Trong phòng ngủ tối om, tiểu quỷ đang ngủ mơ màng ép mình ngồi dậy trên giường.

Cậu vừa ăn no cách đây không lâu, thoải mái nằm ngủ chưa đầy hai tiếng đã phải dậy.

Tiểu quỷ ngồi trên giường lớn, đầu tóc bù xù, buồn ngủ đến nỗi mắt mở không ra nhưng vẫn nhớ lời hứa đêm nay của mình.

Phải giảm bớt thời gian đè mục tiêu mới.

Tiểu quỷ buồn ngủ ríu cả mắt cố bay tới cửa sổ, trèo lên bằng cả tay lẫn chân.

Tiểu quỷ bay ra cửa sổ rồi mơ màng lướt tới nghĩa địa mình ở ban ngày.

Ba giờ rưỡi sáng.

Diêm Hạc trên giường lớn tỉnh giấc vì lạnh.

Lần này còn lạnh hơn cả lần trước.

Lần trước tốt xấu gì cũng chỉ lạnh một phần, còn lần này toàn thân đều lạnh buốt.

Diêm Hạc mơ màng ngồi dậy bật đèn ngủ, phát hiện giường mình trống trơn, tiểu quỷ và chăn mền đều biến mất.

"......"

Anh bật đèn lớn rồi nhìn lướt qua phòng ngủ, phát hiện cửa sổ mở hé một khe nhỏ, sau đó quay đầu nhìn chiếc giường lớn màu xám nhạt.

Trên ga giường có một nếp nhăn dài vì chăn bị kéo đi, nhìn như con cá trượt xuống giường rồi biến mất tăm.

Diêm Hạc nhớ lại mấy ngày trước tiểu quỷ hay quấn chăn nằm ngáy o o, có khi còn bị chăn quấn chặt không nhúc nhích được.

Tám chín phần mười là lúc về mơ màng kéo theo cả chăn.

Diêm Hạc xoa mi tâm rồi đứng dậy đi tới tủ quần áo.

Anh mở tủ lấy ra một cái chăn lụa mới.

Chín giờ sáng.

Ở ngoại ô thành phố, nắng mai bị rừng cây rậm rạp che khuất, gió lạnh trong nghĩa địa thổi qua chạc cây xanh um phát ra tiếng xào xạc.

Mộ Bạch mơ màng trở mình, cậu ôm chăn rồi vô thức dụi dụi như thường lệ.

Chăn lụa cực kỳ mềm mại, xúc cảm láng mịn, Mộ Bạch thoải mái rúc đầu vào dụi dụi.

"......"

Hai phút sau.

Tiểu quỷ trong nghĩa địa đột nhiên ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn cái chăn trong tay.

Tóc cậu vẫn còn rối bù, đầu óc trở nên tỉnh táo lại.

Cậu làm gì có chăn chứ?

Tiểu quỷ hoang mang cúi đầu, phát hiện trong ngực mình quả thực đang ôm một cái chăn.

Xem ra mấy tiếng trước rời nhà mục tiêu mới đã đem theo.

Nhưng con lừa trọc kia nói trong nhà không có quỷ.

Mộ Bạch run rẩy nhắm mắt lại, tựa như nhìn thấy mục tiêu mới nhát gan của mình ngồi trong phòng khách, rót trà cho một con lừa trọc khác rồi nói: "Đại sư, lần trước tôi tìm đại sư mà chẳng có hiệu quả gì."

"Mấy ngày trước tôi mất robot hút bụi, hôm qua lại mất một cái chăn."

"Ngài nhìn kỹ xem rốt cuộc trong nhà này có quỷ không?"

Tiểu quỷ ôm chăn, buồn bã nghĩ thầm tiêu rồi.

Đêm qua còn hí hửng tự nhủ rốt cuộc mỗi ngày cũng được ăn no, tìm được chén cơm rồi.

Kết quả chưa kịp bưng chén cơm nóng tay mà mới nửa ngày cậu và chén cơm đã bị đá bay.

Cùng lúc đó ở một bên khác.

Trong văn phòng trên tầng cao nhất, người đàn ông trước bàn làm việc mặc vest đen, đôi chân dài dưới quần Tây bắt chéo, anh dựa vào ghế, bảo trợ lý riêng ở đầu dây bên kia mua hai bộ ga giường mới.

Kiểu dáng phải giống bộ cũ bằng lụa màu xám nhạt.

Trợ lý riêng hấp tấp vâng dạ, còn hỏi anh có cần mua gì nữa không.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, người đàn ông bắt chéo chân dừng một lát rồi nói: "Nhân tiện đổi giường lớn hơn đi. Gối đầu thì khỏi cần."

Dù sao tiểu quỷ nhẹ tênh kia luôn nằm trên người anh ngủ.

Có gối đầu hay không cũng thế thôi.

Đọc truyện chữ Full