Ban đêm.
Gió thổi ngọn cây xào xạc, ánh trăng khuất sau đám mây.
"Hai con quỷ không mắt, hai con minh quỷ, một con quỷ không đầu......"
Dưới chân núi Tự Miếu yên tĩnh, một thanh niên mặc đồ đạo sĩ đang đếm nhẩm, nhìn hắn còn rất trẻ, tay cầm một sợi dây đỏ treo đầy bùa.
Đầu kia của dây đỏ là năm sáu tiểu quỷ mặt mũi xám xịt bị trói chặt không thể nhúc nhích.
Thanh niên kéo một dãy tiểu quỷ, đám tiểu quỷ lắc qua lắc lại trong không khí như rong biển.
Đếm tới tiểu quỷ cuối cùng, thanh niên thở dài: "Sao toàn mấy con này thôi vậy......"
Bắt tới bắt lui chỉ có bấy nhiêu.
Chẳng có gì mới lạ cả.
Đám tiểu quỷ này đạo sĩ nào mà chẳng bắt được.
Cứ tiếp tục như vậy đến khi nào hắn mới có thể nổi danh khắp giới phong thủy đây?
Vệ Triết mặc đồ đạo sĩ chán chường kéo đám tiểu quỷ đi dưới chân núi Tự Miếu.
Giờ hắn là thầy phong thủy có thiên phú nhất Vệ gia, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có âm dương nhãn bẩm sinh, năm tuổi có thể xem quẻ, bảy tuổi có thể vẽ bùa, được người nhà họ Vệ khen là có số hưởng.
Nhưng thời vận của hắn không tốt, đã ra nghề nửa năm mà vẫn chưa phá được vụ án chấn động nào, cũng chẳng bắt được lệ quỷ lợi hại.
Vệ Triết hắn vẫn chỉ là tép riu trong giới phong thủy mà thôi.
Vệ Triết ngửa mặt lên trời thở dài.
Hơn nửa năm nay hắn gần như xới tung An Thị nhưng vẫn chưa tìm được ác quỷ nào làm nhiều việc ác.
Ngày ngày bắt mấy tiểu quỷ không đầu không não này, sớm muộn gì người trong giới phong thủy cũng chế nhạo tổ sư Vệ gia không đào tạo ra được nhân vật xuất chúng nào.
Nghĩ đến đây, Vệ Triết kéo đám tiểu quỷ sau lưng tới rồi trừng mắt hỏi chúng có biết ác quỷ lợi hại ở đâu không, nếu trả lời được hắn sẽ cho chúng cơ hội tụng kinh siêu độ.
Mấy tiểu quỷ sợ run nhưng hồi lâu sau vẫn không trả lời được.
Vệ Triết đang thất vọng thì một con quỷ không mắt lắp bắp nói: "Hình như Tân, Tân Thị có ác quỷ đấy......"
"Nghe nói lợi hại lắm, có một ngôi nhà ác quỷ luôn sợ hãi né tránh nhưng đêm nào ác quỷ kia cũng tới......"
"Không chỉ có thế, nghe nói ác quỷ kia còn có mười chín người vợ nữa, ai cũng được ăn nhang hết......"
Nghe vậy Vệ Triết nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật không?"
Một tiểu quỷ khác cũng run rẩy lắp bắp: "Thật mà...... Nghe tiểu quỷ ở Tân Thị nói ngôi nhà kia ác quỷ bình thường chỉ có đi chứ không có về."
"Thế mà ác quỷ kia đêm nào cũng tới, nghe là biết lợi hại rồi......"
Vệ Triết càng nghe hai mắt càng sáng, hắn nắm sợi dây đỏ trên tay, lập tức hăng hái lên núi Tự Miếu thu dọn hành lý rồi mua vé tàu.
Giờ này đã hết vé, Vệ Triết sốt ruột mua vé đứng của chuyến sớm nhất, sợ thời vận xui xẻo ác quỷ lại bị thiên sư khác bắt mất.
———
Nghĩa địa Tân Thị.
Mộ Bạch hắt hơi một cái thật mạnh.
Ma da bên cạnh ngẩng đầu lên, đơ mặt hỏi: "Sao thế?"
Mộ Bạch lắc đầu lẩm bẩm: "Không có gì, tự nhiên thấy lạnh đầu thôi."
Ma da vô cảm nói: "Đã bảo phong thủy ngôi nhà kia không tốt rồi mà."
"Nước thúi mà người cũng xui nữa."
Mộ Bạch: "......"
Cậu giơ bức tranh trong tay lên, vờ như không nghe thấy: "Cậu nhìn cái này xem, Đô chỉ huy sứ Thông Châu Triệu Hoài Sinh, có ấn tượng không?"
Lâu lâu họ lại đến chợ quỷ mua mấy bức tranh nhân vật thời xưa để xem có tìm được thông tin vụn vặt gì liên quan đến mình mấy trăm năm trước không.
Ma da ngẩng đầu nhìn hình vẽ trên tranh rồi lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Mộ Bạch ngồi xếp bằng giữa đống tranh, tìm một bức khác giơ lên nói: "Còn cái này thì sao? Đô đốc Tế Châu Doãn Sinh, có ấn tượng không?"
Ma da lại lắc đầu, đơ mặt nói: "Không có ấn tượng."
Y cứ cảm thấy kiếp trước mình làm nghề mổ heo.
Vừa không biết chữ vừa mạnh mẽ.
Bộ dạng này của tiểu quỷ làm quan còn tạm được.
Nhưng trong tranh và sách cổ lâu nay họ tìm có rất ít họ Mộ, tên Bạch cũng không phổ biến.
Mộ Bạch thả tranh xuống rồi lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mổ heo thật sao......"
Ma da chợt thấy một bức tranh cổ lộ ra một góc, y giơ lên so sánh với Mộ Bạch trước mặt.
Mộ Bạch cũng chồm tới, tò mò hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"
Ma da thoáng do dự rồi kích động nói: "Cái này hình như hơi giống cậu đó."
Khuôn mặt người trên tranh có một vài nét hơi giống tiểu quỷ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhận ra.
Mộ Bạch lập tức mở to mắt nhìn kỹ bức tranh, phát hiện dòng chữ trên tranh là do Hoàng đế đời sau Càn Long viết, tất nhiên người vẽ cũng là Hoàng đế.
"......"
Ma da không biết chữ còn đang gật gù khẳng định, sốt ruột giục cậu: "Hình như khá giống đấy......"
"Thân phận cũng tôn quý nữa, cậu mau nhìn chữ trên tranh đi, viết gì vậy? Người này là ai?"
Tiểu quỷ vào kinh đi thi yên lặng nói: "Hoàng đế."
Ma da: "......"
Y yên lặng để bức chân dung xuống rồi lật bức khác.
Chẳng những thời gian chết không trùng khớp mà khi hai hồn ma bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, ai cũng nghèo kiết xác.
Tất nhiên không thể nào là Hoàng đế được.
Hai tiểu quỷ chụm đầu lật tranh hơn nửa đêm, xem đi xem lại đống tranh mình gom về nhưng chẳng tìm thấy thông tin nào hữu ích.
Tiểu quỷ ngồi phịch ở nghĩa địa, hồi lâu sau mới sực nhớ ra chuyện gì, vỗ đầu nói mình quên đi đè người rồi.
Ma da dọn dẹp đống tranh ngổn ngang dưới đất, đơ mặt nói: "Không đè một ngày có sao đâu."
Mộ Bạch nghĩ thấy cũng có lý, cậu đứng dậy định dọn tranh với ma da, ai ngờ động tác của ma da hết sức nhanh nhẹn, chỉ giây lát sau đã dọn xong.
Hoàn toàn không cho cậu cơ hội dọn dẹp.
Thế là tiểu quỷ lại nằm xuống, nghĩ thầm ngày mai đi cũng không muộn.
Hoàn toàn không biết ở biệt thự bên kia, chuông gió bị người lắc một hồi lâu.
Mười giờ tối.
Chuông gió treo trên cửa sổ phòng ngủ bị lắc qua lắc lại phát ra tiếng leng keng liên hồi.
Diêm Hạc mặc đồ ngủ khẽ nhíu mày, từ đầu đến cuối không hề thấy bóng dáng tiểu quỷ.
Bình thường tiểu quỷ có ham chơi cỡ nào cũng chỉ loanh quanh gần biệt thự.
Anh có thể cảm nhận được âm khí của tiểu quỷ cách mình không xa, nhưng giờ lại không cảm nhận được âm khí trên người tiểu quỷ.
Chứng tỏ tối nay tiểu quỷ không đến.
Chẳng biết lại chạy đi đâu rồi.
Diêm Hạc chậm rãi thu tay về rồi đi tới chiếc giường lớn màu xám nhạt, ngồi trên giường đợi thêm lát nữa.
Nhưng vẫn không thấy tiểu quỷ đâu.
Sáng hôm sau.
Diêm Hạc ăn mặc chỉnh tề lái xe ngang cổng cư xá, lướt qua một thanh niên đeo túi hành lý đi bên đường.
Hình như thanh niên không vào được cư xá nên ngồi xổm ở cổng, vừa cầm bánh bao vừa lẩm bẩm gì đó.
Chiếc Maybach màu đen chạy vút qua mặt thanh niên.
Vệ Triết đang gặm bánh bao hít mũi rồi ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn con đường trống trải.
Cứ cảm thấy có thứ gì đó vừa lướt qua mang theo âm khí rất nặng.
Nhưng nhìn quanh một vòng, ban ngày ban mặt làm gì có ác quỷ chứ?
Vệ Triết nuốt bánh bao, phiền muộn nhìn cánh cổng sang trọng của cư xá trước mặt.
Mười hai giờ đêm qua hắn đến Tân Thị rồi chạy tới ngôi nhà mà ác quỷ nào cũng tránh xa, ai ngờ ngay cả cổng cũng không vào được.
Hắn ngồi chờ ngoài cư xá suốt đêm nhưng vẫn không thấy ác quỷ có mười chín người vợ trong truyền thuyết.
Vệ Triết lại ngửa mặt lên trời thở dài, than trách số mình xui xẻo.
Nhưng tổ sư từng nói không có ác quỷ nào không canh được, chỉ có thiên sư không chăm chỉ thôi.
Vệ Triết hậm hực gặm hai cái bánh bao rồi ôm túi hành lý tiếp tục ngồi xổm ở cổng.
Hơn bảy giờ tối.
Màn đêm buông xuống, đường chân trời nuốt chửng tia sáng cuối cùng, đèn đường lần lượt sáng lên.
Mộ Bạch tung bay giữa không trung, xưa nay cậu rất thận trọng, không bao giờ nghênh ngang trên đường mà toàn chui vào các ngóc ngách.
Thiên sư nhà giàu mời về toàn đi cửa chính chứ không thèm chui vào xó xỉnh.
Tiểu quỷ như thường lệ chui vào từ góc Đông Nam, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên ôm túi hành lý nằm rạp dưới đất chuẩn bị bò qua lỗ.
Một người một quỷ nhìn nhau hai giây.
Thanh niên ôm túi hành lý sắp chui vào đỏ mặt tía tai, hung dữ nạt tiểu quỷ trước mặt: "Nhìn gì mà nhìn——"
"Còn nhìn nữa bắt mi bây giờ——"
Mộ Bạch hoảng sợ lùi lại hai bước.
Thanh niên nằm rạp dưới đất lấy từ túi hành lý ra hai lá bùa rồi hùng hổ đe dọa: "Chưa chịu đi nữa hả?"
Tiểu quỷ lập tức quay đầu phi nước đại.
Ai ngờ chưa đầy hai giây sau đã bị một sợi dây đỏ quấn lấy rồi kéo về.
Vệ Triết trói lại tiểu quỷ trước mặt, hắn nằm rạp dưới đất ngắm nghía tiểu quỷ xinh đẹp sạch sẽ đang khiếp sợ nhìn mình, hoàn toàn không có bộ dạng chết thảm.
Hắn lẩm bẩm: "Tiểu quỷ này cũng đẹp phết......"
Vệ Triết định hỏi tiểu quỷ trước mặt có biết ác quỷ gần đây hay đến ngôi nhà kia vào giờ nào không, nhưng hắn sực nhớ lại lời miêu tả hình dạng ác quỷ của đám tiểu quỷ kia.
"Ngoại hình ác quỷ kia khác xa ác quỷ thường thấy, thanh tú trắng trẻo, nghe nói mười chín người vợ mê cậu ta như điếu đổ."
Một giây sau, Vệ Triết hấp tấp móc ra một lá bùa định thân ấn mạnh lên đầu tiểu quỷ.
Tiểu quỷ bị dán bùa làm đầu ong ong: "......"
Cậu còn chưa kịp giãy giụa thì đã thấy người trước mặt móc hết bùa ra khỏi túi rồi dán đầy lên sợi dây đỏ dài mảnh.
Gió nhẹ thổi qua làm vô số lá bùa lay động, dù là ác quỷ lang thang mấy trăm năm cũng sẽ bị nhốt vào đó.
Vệ Triết hớn hở đứng dậy: "Quả nhiên là mi ——"
"Còn giả dạng làm tiểu quỷ nữa chứ."
Giả heo ăn thịt hổ đúng không.
Tổ sư hắn từng nói ma quỷ nhìn càng yếu đuối vô hại càng không được xem nhẹ.
Chưa biết chừng mấy thiên sư hạng ba quanh đây đều bị qua mặt, Vệ Triết hắn còn lâu mới bỏ qua, lần này ngay cả bảo bối quý nhất cũng đem ra.
Vệ Triết phấn khởi đi quanh ác quỷ một vòng, quả nhiên nhận ra ác quỷ này từng hút dương khí.
Hắn phấn khởi ngồi thụp xuống lục túi hành lý rồi lấy ra một con thú bông nhỏ.
Nhà họ Vệ là gia tộc chuyên về phong thủy nên tích lũy được rất nhiều thứ từ đời này sang đời khác.
Con thú bông kia cũng là một trong số đó, có thể phong ấn lệ quỷ bên trong, để lệ quỷ có tri giác và thính giác, thậm chí còn có thể bò đi.
Nhưng hoàn toàn không thể sử dụng pháp lực.
Vệ Triết lấy từng món đồ trong túi hành lý ra bày trận rồi bấm quyết, tĩnh tâm nín thở phong ấn ác quỷ trước mặt vào thú bông.
Mộ Bạch đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra thì phát hiện tay chân cứng ngắc như bị trói.
Vệ Triết hăng hái xâu thú bông vào móc chìa khóa rồi đeo vào ngón trỏ.
Hắn nóng lòng muốn khoe con thú bông trước mặt với cả giới phong thủy, tuyên bố cho bọn họ biết mình vừa bắt được một ác quỷ mà quỷ nào cũng sợ.
Tiện thể thông báo cho chủ nhà hàng đêm bị ác quỷ kia hút dương khí.
Chỗ này tấc đất tấc vàng, người sống ở đây không phú thì quý, chắc chắn là rất giàu có và quyền lực.
Biết hắn bắt được ác quỷ hàng đêm hút dương khí mình, chưa biết chừng người quyền quý được hắn giải cứu sẽ thết đãi hậu hĩ rồi tuyên truyền cho hắn trong giới cũng nên.
Vệ Triết vui đến nỗi không nhịn được cười, thú bông lắc qua lắc lại trên ngón trỏ.
Mộ Bạch mất khống chế đung đưa qua lại trong không khí, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lắc lư hồi lâu mới dừng lại.
Tiểu quỷ bị phong ấn trong thú bông khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm mẹ mình nói đúng lắm.
Không chịu học bài mà lén chạy đi chơi thể nào cũng có ngày gặp họa thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngủ Sớm Một Chút
Chương 24
Chương 24