Đêm khuya.
Chiếc Maybach màu đen chạy trên đường núi quanh co.
Vệ Triết ngồi trên ghế lái vẫn còn mặc váy dài, hắn bẻ tay lái, liên tục nhìn vào kính chiếu hậu.
Trên ghế sau rộng rãi, một chiếc áo khoác đen che kín thiếu niên đang ngủ say, cậu được người ôm vào lòng, chỉ lộ ra lông mày và chóp mũi.
Người đàn ông mặc áo đen duỗi ngón tay vén tóc mái lòa xòa trên lông mày thiếu niên.
Vệ Triết đang lái xe thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, rốt cuộc nhịn không được nói: "Diêm tổng, trên người ngài có vết thương, hay là đặt cậu ấy ngồi ghế bên cạnh đi ạ......"
Người ở ghế sau không thèm ừ hử gì, chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi kéo vách ngăn lên.
Vệ Triết: "......"
Hắn ngoan ngoãn thu mắt lại, không dám nhìn thiếu niên trong kính chiếu hậu nữa.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại trước biệt thự.
Vệ Triết xuống xe rồi ân cần mở cửa sau, đang định khom người bế tiểu quỷ ngủ say vào biệt thự thì nghe người đàn ông lịch sự nói: "Cảm ơn. Vui lòng tránh đường giùm."
Vệ Triết: "......"
Toàn thân người đàn ông trước mặt quả thật là viết đầy chữ "đừng đụng vào người trong lòng tôi".
Vệ Triết hậm hực gật đầu, chỉ biết trơ mắt nhìn ngài sếp bị đâm vừa xuất viện chưa đầy mấy ngày bồng thiếu niên vững vàng đi tới cổng biệt thự.
Diêm Hạc bế người trong lòng lên phòng ngủ ở lầu hai rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Giường lớn mềm mại màu xám nhạt cảm nhận được trọng lượng thiếu niên nên hơi lún xuống, Diêm Hạc lại khom người cởi giày cho thiếu niên nằm trên giường.
———
Mộ Bạch bị tiếng chuông gió mơ hồ đánh thức.
Cậu cố mở mắt ra trong cơn choáng váng, ánh đèn dìu dịu màu trắng tựa như một vầng hào quang khổng lồ chiếu sáng xung quanh.
Màn cửa màu xám nhạt lắc lư theo gió, chuông gió treo ngoài cửa sổ kính mở rộng khẽ đung đưa phát ra tiếng leng keng.
Người đàn ông nằm trên ghế bập bênh cầm một quyển sách cổ xưa, một tay chống đầu, đôi mắt nhắm hờ, trang sách bay lào xào theo gió.
Mộ Bạch sững sờ ngồi dậy nhìn quanh một vòng.
Ý thức của cậu vẫn còn dừng lại ở con đường âm u vắng vẻ và Vệ Triết mặc váy ——
Mộ Bạch bỗng hoảng hốt bật dậy.
Vệ Triết chẳng phải là con lừa trọc lần trước phong ấn cậu trong thú bông sao?
Cậu lập tức cúi đầu nhìn người mình, nhận ra tay chân vẫn bình thường, không phóng to mà cũng chẳng thu nhỏ.
Nhưng trong lòng Mộ Bạch vẫn hết sức hoảng loạn, cậu vội vàng đứng dậy, định bay tới cửa sổ mở rộng chạy trốn.
Nhưng khi tiểu quỷ đứng trên giường chuẩn bị bay đi như thường lệ thì lại loạng choạng bay lên không nổi, thậm chí chân trái móc vào chân phải làm cậu ngã nhào trên giường.
Giường lớn màu xám nhạt phát ra một âm thanh trầm đục.
Tiểu quỷ ngơ ngác.
Cậu nằm sấp trên giường, mờ mịt nhìn quanh rồi lại mờ mịt nhìn chiếc chăn mềm mại, phát hiện cổ tay mình bị té hơi đau.
Dường như thân thể mình có thể cảm nhận được đau đớn.
Nhưng một tiểu quỷ như cậu làm gì có thân thể chứ?
Sau đó cậu nghe thấy một giọng nói: "Tỉnh rồi à?"
Mộ Bạch vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện người đàn ông lúc nãy nhắm mắt nằm trên ghế bập bênh đã mở mắt ra.
Anh quay đầu nhìn tiểu quỷ trên giường rồi mỉm cười nói khẽ: "Cậu định chạy đi đè ai hả?"
Mộ Bạch kinh hãi, phản ứng đầu tiên là ngoái đầu nhìn sau lưng, cứ tưởng trong phòng ngủ còn có ai đó, Diêm Hạc đang nói chuyện với một người khác.
Nhưng sau lưng cậu trống rỗng, chẳng có ai cả.
Mộ Bạch cứng đờ tại chỗ.
Chuông gió vẫn khẽ đung đưa trong phòng ngủ, người đàn ông nằm trên ghế vẫn mỉm cười nhìn cậu, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nhìn hơi xanh xao.
Mộ Bạch đờ đẫn xoay cổ lại như đang xác định gì đó, gượng gạo ngẩng đầu nhìn Diêm Hạc.
Người đàn ông trước mặt nhìn thẳng vào cậu trong tiếng chuông gió lanh lảnh, ánh mắt không hề di chuyển.
Thậm chí Mộ Bạch có thể cảm nhận được ánh mắt người trước mặt đang dán chặt vào mình.
Người trước mặt có thể nhìn thấy mình.
Tiểu quỷ cứng đờ không dám nhúc nhích.
Từ lâu cậu đã nghe nói có mấy nhà giàu sẽ mời thiên sư đạo sĩ lợi hại về tiêu diệt ma quỷ quấy phá trong nhà mình thành tro.
Thậm chí có những nhà căm hận lũ ác quỷ phá phách kia nên còn tra tấn cho hả giận trước khi thiên sư đạo sĩ siết chết ác quỷ.
Mộ Bạch càng nghĩ càng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Dạo này cậu hút rất nhiều tinh thần khí của người trước mặt, còn hay đu trên người anh để ăn vụng dương khí nữa.
Chưa biết chừng Diêm Hạc tức giận nên tìm một thiên sư có bản lĩnh để ngưng kết thực thể cho cậu, không còn là hồn ma nữa, vậy mới có thể tra tấn cậu thỏa thích.
Sắc mặt tiểu quỷ cứng đờ tại chỗ càng lúc càng xanh, cậu run rẩy hỏi: "Anh, anh tìm tôi để tính sổ à?"
Diêm Hạc thấy tiểu quỷ trên giường có vẻ hơi sợ mình.
Chẳng biết rốt cuộc trong phòng này ai mới là quỷ nữa.
Anh đùa với tiểu quỷ trước mặt, ra vẻ lạnh lùng nói: "Đúng vậy."
Tiểu quỷ run rẩy hỏi tiếp: "Anh muốn tính sổ thế nào?"
Diêm Hạc ném cuốn sách trong tay sang một bên rồi lạnh lùng nói: "Cậu hỏi tôi muốn tính sổ thế nào à?"
"Cậu ngủ với tôi nhiều lần như vậy, tôi cũng phải ngủ lại chứ."
Tiểu quỷ trợn tròn mắt.
Cậu vô thức thốt lên: "Tôi đâu có......"
Diêm Hạc lạnh lùng nói tiếp: "Thiên sư bảo tôi ngày nào cậu cũng chui vào ngủ với tôi cả."
"Mỗi ngày cứ đến mười giờ thì lại leo lên giường ngủ chung với tôi."
"Sao, giờ không định ngủ nữa à?"
"Hoa nhà không thơm bằng hoa dại đúng không? Tìm ra chỗ tốt hơn rồi đúng không?"
Tiểu quỷ bị hỏi liên tiếp làm tối tăm mặt mũi, chỉ biết ngồi ngây ra trên giường mờ mịt nhìn người đàn ông.
Cuối cùng người đàn ông lạnh lùng kết luận: "Ngủ với tôi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ tôi không nên ngủ lại sao?"
Tiểu quỷ mấy trăm năm rồi không giao tiếp với người sống ngỡ ngàng ngơ ngác, nhẫn nhịn hơn nửa ngày mới lắp bắp thốt ra mấy câu: "Anh ngủ với tôi cũng vô ích......"
"Tôi đâu phải đại quỷ."
"Tôi chỉ là tiểu quỷ thôi......"
"Trên người tôi cũng chẳng có thứ gì đáng giá cả......"
Người trước mặt ngủ với cậu sẽ chẳng được lợi gì, không thể kéo dài tuổi thọ, cũng không có được năng lực xuyên tường đào hang.
Ai ngờ người đàn ông trước mặt lườm cậu một cái rồi hờ hững nói: "Tôi chỉ thích ngủ với tiểu quỷ thôi."
"Còn là tiểu quỷ hay đến trễ, thích la cà ở lầu hai nữa."
Tiểu quỷ giật nảy mình, vừa lo sợ vừa hoài nghi, lí nhí hỏi: "Chẳng phải anh sợ quỷ sao?"
Diêm Hạc: "Giờ cậu đâu giống tiểu quỷ khác. Có tay có chân, sao tôi phải sợ chứ?"
Mộ Bạch nghẹn lời.
Cậu biết ngay mà!
Tiểu quỷ như cậu không gãy tay cụt chân, chẳng khác nào người sống thì dọa được ai chứ?
Nếu cậu cũng có thể tháo đầu xuống như quỷ không đầu thì đã sớm quăng đầu mình vào ngực người đàn ông để bỏ chạy rồi!
Nhưng giờ Mộ Bạch chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông đứng dậy đi tới chỗ mình.
Tiểu quỷ hoảng hồn lắp bắp nói mấy câu cũ rích, nào là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp để anh đừng so đo.
Rốt cuộc Diêm Hạc không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng nữa, đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng rồi hỏi: "Sao cậu nói chuyện văn vẻ thế?"
Anh nhìn Mộ Bạch rồi lại nói: "Cứ như con mọt sách vậy."
Tiểu quỷ quay đầu lí nhí: "Tôi không phải con mọt sách đâu."
Diêm Hạc hơi cúi người xuống, nhìn cậu nói: "Vậy cậu là gì?"
Tiểu quỷ làm thinh.
Ở bên ngoài, thân phận đều là tự mình cho mình.
Huống chi mình cũng chết mấy trăm năm rồi, phải lấy một danh hiệu uy phong lẫm liệt để hù người trước mặt mới được.
Vành tai tiểu quỷ hơi đỏ lên, cứng cổ nói: "Thân phận tôi à?"
"Tôi chính là Thám hoa lang được Thánh thượng khâm điểm——"
"Quan phụ mẫu một phương Tế Châu——"
"Ai gặp tôi cũng phải gọi một tiếng đại nhân hết đó!"
Thấy vành tai tiểu quỷ trước mặt đỏ lên, Diêm Hạc phối hợp gật đầu: "Nghe cũng lợi hại đấy."
Tiểu quỷ nói ngay: "Đương nhiên rồi!"
Diêm Hạc tiếp tục phối hợp gật đầu hỏi: "Đại nhân họ gì?"
Tiểu quỷ ngồi trên giường liếm môi, chột dạ nghiêm mặt nói: "Tên tôi không thể tuỳ tiện cho người khác biết được!"
Thực chất là sợ nói tên xong người trước mặt sẽ tra ra ngay mình đang nói dóc.
Diêm Hạc "ồ" một tiếng rồi hỏi tiếp: "Vậy đại nhân chết thế nào?"
Tiểu quỷ nhìn như muốn chạy trốn bất cứ lúc nào, ngậm chặt miệng không nói gì.
Diêm Hạc dừng một lát rồi nói: "Nhìn đại nhân không giống quan phụ mẫu một phương lắm nhỉ. Đại nhân còn trẻ thế cơ mà."
Tiểu quỷ nuốt nước bọt, khẩn trương lắp bắp: "Tôi tuổi trẻ tài cao......"
"Thời niên thiếu phá mấy đại án liên tiếp, lại là Thám hoa lang do Thánh thượng khâm điểm, tất nhiên phải làm quan phụ mẫu một phương rồi......"
"Dân Tế Châu đều gọi tôi là Thanh Thiên tiểu lão gia đấy......"
Diêm Hạc dài giọng "ồ" một tiếng, có vẻ không tin lắm.
Tiểu quỷ cố tỏ vẻ bình tĩnh, lí nhí nói: "Đương nhiên tôi cũng không cố ý hút dương khí của anh đâu......"
"Tại tôi đói quá thôi......"
Cậu liếm môi, khẩn trương đến nỗi hồ ngôn loạn ngữ: "Anh đừng, đừng hành hạ tôi, sau khi đầu thai tôi nhất định sẽ biến thành Văn Khúc Tinh......"
"Tôi sẽ phù hộ mộ tổ nhà anh bốc lên khói xanh, đời sau ai cũng thi đậu Trạng nguyên, thăng quan phát tài......"
Diêm Hạc mỉm cười, ấm giọng nói: "Không cần đâu."
"Năm xưa tôi thi đại học cũng là Trạng nguyên rồi."
"Chắc chắn sau khi tôi chết cũng có thể trở thành Văn Khúc Tinh, phù hộ mộ tổ nhà mình bốc lên khói xanh."
Tiểu quỷ biến sắc thấy rõ.
Trạng nguyên giả đụng phải Trạng nguyên thật sao?
Tiểu quỷ vẫn cố chống đỡ nói tiếp: "Vậy tôi sẽ phù hộ con cháu nhà anh văn võ song toàn......"
Làm cả Trạng nguyên văn lẫn Trạng nguyên võ.
Diêm Hạc nhìn tiểu quỷ, phối hợp nói: "Tôi bắt đại nhân mà đại nhân vẫn phù hộ con cháu tôi văn võ song toàn. Đại nhân quả là tâm địa thiện lương, đại nhân không chấp tiểu nhân."
Tiểu quỷ cố làm ra dáng quan phụ mẫu một phương: "Anh, anh biết là tốt rồi."
Diêm Hạc mỉm cười trêu chọc người trước mặt: "Theo luật lệ ngày xưa, Thanh Thiên đại nhân muốn phạt tôi thế nào đây?"
Tiểu quỷ nào có biết luật pháp gì.
Cậu chỉ biết đạp chăn ra, tóc tai rối bù, trừng mắt ra vẻ uy nghiêm nói: "Theo luật thì anh phải bị phạt ba mươi trượng đó!"
Diêm Hạc chợt thấy hối hận vì không bỏ tiền mướn Vệ Triết làm việc cho mình sớm hơn.
Sớm biết tiểu quỷ trước mặt đáng yêu như vậy thì anh đã làm cậu hiện hình từ lâu rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngủ Sớm Một Chút
Chương 33
Chương 33