Đây là lần đầu tiên có người chơi trong trò chơi này chết.
Lâm viên vốn mang áp lực mười phần càng làm người ta hít thở khó khăn.
Cao to nhịn không được thở dài: "Thật ra chuyện Trâu Bình đã nhắc nhở tôi. Nơi này không phải xã hội đời thật có đạo đức và pháp luật quản thúc. Những người có đạo đức thấp hoặc tư tưởng ích kỷ, chỉ cần bị xúi giục một chút liền ra tay hại người. Chúng ta về sau phải cẩn thận. Ai biết còn thứ gì hố cha chứ. Ai con mẹ nó thằng nhóc kia..."
Nói tới đây, nhớ chính mình thiếu chút nữa bởi vì bạo lực hành vi mà ngỏm củ tỏi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhịn không được lại hung hăng mắng Trâu Bình vài câu.
Mắng té tát một đống từ th,ô tục, tên to cao thoải mái hơn một chút, nhìn về phía số 1 hỏi: "Đúng rồi, cô biết hắn dùng gì hạ độc không? Để chúng ta đề phòng!"
Số 1 lắc đầu, Lâm Nhạc Xuyên mở miệng: "Tôi biết."
Tên cao to kinh ngạc. "Sao cậu biết được?"
Lâm Nhạc Xuyên nâng bước đi phía trước đội ngũ, dẫn ba người đến vị trí gần cầu đá.
Giơ tay chỉ hướng thảm thực vật, hắn nói: "Chỗ này có dấu vết bị ngắt hái."
Theo phương hướng ngón tay hắn, Đoạn Dịch thấy một vườn cây cỏ xanh mượt, trừ một mảng nhỏ trong góc có dấu vết bùn đất bị đào xới, đến gần xem kỹ hơn, còn có thể thấy vài cọng rễ cây lẫn trong đất.
Cao to nhịn không được hỏi: "Cậu nói thực vật này có độc? Thế là thế nào?"
Lâm Nhạc Xuyên nói: "Cây này là một loại thảo dược vùng núi, có thể dùng để nấu rượu thuốc, có hiệu quả hoạt huyết tiêu sưng hiệu quả. Chẳng qua không được uống trực tiếp dược phẩm, nó chứa nhiều chất*, dùng pha trà hoặc ngâm rượu uống đều chứa độc tính mạnh."
Số 1 trợn mắt: "Aconitin? Aconitin là kịch độc, chỉ 3mg cũng có thể gây chết người. Nó có tác động mạnh đến thần kinh, dẫn phát nhịp tim thất thường... rất giống tình trạng phát bệnh của số 5."
Đoạn Dịch nhìn Lâm Nhạc Xuyên, không khỏi hỏi một câu: "Cậu học đại học chuyên ngành gì thế? Thực vật học? Trung y dược học?"
Lâm Nhạc Xuyên bình tĩnh đáp: "Ngành phân tích dữ liệu và quản lý chuyên nghiệp."
Đoạn Dịch: "..."
Một lát sau, bốn người trở về tòa nhà, tìm coi chất lỏng hoặc rượu độc bị giấu ở đâu.
Vào nhà, không thấy Trâu Bình ở phòng khách, không biết là do hắn không còn mặt mũi nhìn mọi người nên một mình trốn vào phòng hay gì.
Cậu ta để lại một tờ giấy trên bàn dài. "Lọ chất lỏng trên tủ giày ở huyền quan là nước chần cỏ độc. Sáng nay tôi đã dùng nước này để pha sữa đậu nành cho số 5, bởi vì chỉ có anh ta uống sữa đậu nành. Những món khác tôi chưa từng động tay."
Xem xong tờ giấy, cao to vô cùng khinh thường. "Tôi éo tin nó. Tôi chả dám ăn đồ ăn trong bếp đâu."
Số 1 suy nghĩ, nói: "Trong bếp có vài món đóng hộp, mấy loại này chắc không bị hạ độc. Chúng ta chia nhau ăn đi."
Cao to đói lắm rồi, lập tức vọt vào phòng bếp tìm một hộp mở ra. "Chà, thịt kho tàu đóng hộp, không tồi không tồi. Mọi người cũng ăn chút đi. Buổi chiều làm gì thế? Tiếp tục thăm dò? Nhưng tôi thấy chúng ta đã lục tung trời cái khu nhà này rồi mà. Sao vẫn chưa tìm được lối ra nhỉ?"
Đoạn Dịch mở miệng nói: "Đây là phó bản độ khó 2, theo lý hẳn là không khó. Chúng ta bị kẹt ở đây nhất định là bởi cách suy luận của chúng ra có vấn đề."
Nói xong lời này, anh đến chỗ tủ giày, cầm lọ thủy tinh chứa nửa chất lỏng vào phòng bếp. Anh đổ sạch đóng chất lỏng vào bồn rửa, súc lọ bằng nước sạch vài lần, rồi ném vào thùng rác.
Làm xong hết, Đoạn Dịch cũng cầm một món đồ hộp. Nhưng anh không ăn luôn, mà chỉ cầm trong tay.
Anh xoay người, đi ra khỏi nhà.
Lâm Nhạc Xuyên gọi anh: "Anh Tiểu Dịch, anh đi đâu vậy?"
Đoạn Dịch nói: "Tôi đi thăm mộ Sở Thanh một chút."
–
Mộ đơn giữa rừng, cỏ xanh mọc quanh.
Lẳng lặng đứng trước bia mộ, Đoạn Dịch khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm hai chữ "Sở Thanh", trong đầu lướt qua chuyện xưa về nàng.
Sở Thanh và nam con hát là một đôi phu thê ân ái, bọn họ từ diễn kết duyên, sau khi kết hôn thì chuyển vào sống ở Mộng Viên, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ. Nhưng từ lúc Sở Thanh bị người ta hại mất giọng không thể hát tuồng nữa, nàng sinh ra chướng ngại tâm lí khó vượt qua, cuối cùng tự sát.
Sau khi nàng chết, Chu Chấn An dùng con rối thay thế nàng. Hắn ta cùng con rối hát tuồng, phảng phất như Sở Thanh vẫn còn đối diễn trên đài cùng hắn.
Cùng lúc đó, Chu Chấn An tìm cách hồi sinh Sở Thanh, lấy được một tờ sách cổ, trang sách cổ ghi rằng: Cầm ngọc Côn Luân giết một người cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, liền có thể hiến tế linh hồn người này cho ngọc Côn Luân, đổi lấy việc Sở Thanh sống lại.
Chu Chấn An tìm được Côn Luân ngọc, giết một người, nhưng Sở Thanh không sống lại, vì thế hắn ta giết thêm 47 người.
Hiện tại bọn Đoạn Dịch đã tìm được 48 thi thể, cũng tìm được nhật ký của người bị hại thứ 48.
Trong nhật ký người bị hại ghi là, Chu Chấn An muốn giết 49 mạng người.
Cho nên các người chơi phỏng đoán, tà thuật hồi sinh và con số "49" liên quan đến điều kiện bị ẩn giấu, có khả năng sách cổ còn có trang thứ hai.
Cũng chính vì tìm được manh mối này, còn nghe các người chơi phỏng đoán mà Trâu Bình nổi sát tâm. Cậu ta cho rằng chỉ cần giết một người chơi là có thể giúp Chu Chấn An đạt mục tiêu "49", và tìm được lối thoát ra ngoài.
Ngoài ra, cô gái số 6 đã tìm được manh mối khác, nên nhắm vào số 5. Trâu Bình cùng phe với cô ta, nên cô ta tiết lộ tin tức cho Trâu Bình, khiến cậu ta quyết hạ độc thủ với số 5.
Nhưng dù số 5 đã chết, Sở Thanh không sống lại, mọi người cũng chưa thể vượt ải.
Từ kết quả này suy ra, số 5 chết không phải là điều kiện vượt ải.
Đoạn Dịch nhẩm lại《 đồng dao con thỏ 》một lần.
Bài đồng dao có hai điểm mấu chốt là "thỏ Cả bị bệnh", và "thỏ Năm đã chết". Trước đó họ không có quá nhiều manh mối, chỉ có thể nghĩ theo hướng số 5 chết là có thể hồi sinh Sở Thanh.
Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, số 5 là kẻ thế mạng cho Sở Thanh, là một phỏng đoán sai lầm.
Bởi vì Sở Thanh đã chết từ lâu, chứ không giống thỏ Cả sinh bệnh hấp hối, như vậy thỏ Năm cũng không phải ám chỉ số 5.
Cho nên dù nhìn từ kết quả hay nhìn theo góc độ bài đồng dao, căn bản không có cái gọi là kẻ chết thay, anh ta thực sự chết oan uổng.
Thế vấn đề nằm ở đâu?
Nhắm mắt lại, Đoạn Dịch cẩn thận nhớ lại nội dung nhật ký của người chết thứ 48.
"Hắn đã giết 47 người, có lẽ tôi chính là người thứ 48. Bảy bảy bốn mươi chín... Có lẽ hắn muốn giết đủ 49 người mới chịu dừng tay... Cho nên, đừng tới nơi này! Đừng để số người bị hại tăng lên 49!"
Từng nét bút hiện lên rõ ràng trong đầu.
Cuối cùng Đoạn Dịch ngừng lại ở cụm từ "Có lẽ", "Bảy bảy bốn mươi chín".
Anh thử tưởng tượng, người bị hại đã viết những dòng này trong bối cảnh thế nào?
Lúc ấy hắn đang bị Chu Chấn An đuổi giết. Lúc chạy trốn, hắn tìm được một chỗ để trốn. Hắn biết mình trốn không thoát, bèn dùng nhưng giây phút cuối cùn để viết nhật ký, mục đích là vạch trần hành vi phạm tội của Chu Chấn An, hy vọng sẽ không còn người bị hại. Mặc dù việc người khác tìm ra cuốn nhật ký là hy vọng xa vời, nhưng đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm trước khi chết.
Thế nên hắn nhấn mạnh sự thật về Chu Chấn An, cảnh báo mọi người đừng ai đến lâm viên này.
Nhưng vì sao Chu Chấn An giết người, muốn giết nhiều hay ít, người bị hại căn bản không biết!
Nghe tiếng bước chân Chu Chấn An bồi hồi ở phụ cận, người bị hại trở nên sợ hãi hốt hoảng. Dưới tình huống này, hắn vội viết vào nhật ký những suy đoán chưa được cân nhắc.
Ở Trung Quốc có nhiều loại truyền thuyết dân gian, thường xuyên có mấy từ chín chín tám mươi mốt, bảy bảy bốn mươi chín.
Nên là, khi thấy Chu Chấn An giết 47 người, người bị hại 48 thuận lý thành chương phỏng đoán theo hướng giết đủ 49 người mới dừng tay, tiện đà dùng mấy chữ "có lẽ", "Bảy bảy bốn mươi chín".
Dưới tình huống thời gian eo hẹp không đủ phân tích luận chứng, hắn đã ghi hết những suy đoán chợt nghĩ ra, cố gắng cung cấp cho người đến sau thêm thông tin để tham khảo.
Bởi vậy, cái gọi là "49", chỉ là một phỏng đoán của hắn.
Huống chi lâm viên cũng không lớn, mọi người thật sự đã lục tung mọi chỗ. Nghĩa là không hề tồn tại sách cổ trang thứ hai. Điều kiện hồi sinh Sở Thanh chỉ bao gồm một trang sách.
Đủ loại manh mối dẫn về một chứng minh: Điều kiện hồi sinh Sở Thanh là cầm ngọc Côn Luân, giết một người cùng ngày sinh với nàng.
Chu Chấn An không ngừng giết người, và con số 49 căn bản không liên quan với nhau.
Chỉ là hắn một lần lại một lần hồi sinh Sở Thanh thất bại, cho nên cứ giết mãi. Chỉ thế mà thôi.
"49", từ đầu tới cuối là một hiểu lầm.
Mọi người đã theo nhầm phương hướng vượt ải.
Mở to mắt, Đoạn Dịch lại nhìn về phía bia mộ.
Phần mộ được xây cẩn thận, không phải chôn vùi qua loa dưới đất, mà dùng loại gạch xanh tốt nhất để xây một phần mộ kiểu tây, vô cùng rắn chắc, đủ để thể hiện sự coi trọng của Chu Chấn An với Sở Thanh.
Nhìn chằm chằm bia mộ hồi lâu, phía sau Đoạn Dịch truyền đến tiếng bước chân, là Lâm Nhạc Xuyên, cao to và cô gái số 1.
"Anh Tiểu Dịch, có phát hiện gì không?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi.
Đoạn Dịch chậm rãi mở miệng: "Tôi từng mỉa mai《 mẫu đơn đình 》. Đỗ Lệ Nương sau khi chết ba năm, Liễu Mộng Mai mới tìm được hồn phách của nàng, đào mồ khai quan, giúp hồn phách nàng quay về thân thể của mình. Tôi thấy câu chuyện này quá vô lý, vì Đỗ Lệ Nương đã chết ba năm, thi thể đã sớm hóa thành đống xương trắng. Nàng mượn xác hoàn hồn kiểu gì? Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Câu chuyện này tuy rằng tôi không tin, nhưng Chu Chấn An tin. Đây là vở diễn mà hắn đã diễn từ nhỏ đến lớn, hắn nhất định tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí còn sống như đang diễn. Dù Sở Thanh đã chết, hắn cũng không chịu tỉnh lại. Hắn cho rằng, mình như Liễu Mộng Mai chờ hồn phách Đỗ Lệ Nương, sẽ có ngày chờ được hồn phách Sở Thanh. Cơ mà... có lẽ hắn nghĩ sai rồi."
Lời Đoạn Dịch làm người nghe phải sởn tóc gáy, đặc biệt là cao to, hắn không khỏi ôm chặt cánh tay mình. "Người anh em, anh, ý anh là gì?"
"Ý tôi là..." Đoạn Dịch nhíu mày nói, "Theo góc nhìn của Chu Chấn An, hắn sẽ chờ linh hồn Sở Thanh hồn trở về, rồi đào mồ khai quan, dẫn linh hồn nàng về thể xác. Đây là do chịu ảnh hưởng quá sâu từ việc diễn kịch. Nhưng hắn đã xem nhẹ một chuyện, trong sách cổ không ghi lại cụ thể phương thức người chết sống dậy."
Tạm dừng một lát, Đoạn Dịch xoay người đi về tòa nhà, trầm giọng nói: "Hiện giờ việc chúng ta phải làm, là đào cái mả này lên."
Cao to kinh hãi: "Này này, có ổn không? Vạn nhất Chu Chấn An cảm thấy chúng ta vũ nhục Sở Thanh, muốn giết chúng ta thì sao bây giờ?"
Đoạn Dịch lắc đầu: "Chúng ta và Chu Chấn An đều sai hết. Chúng ta đều cho rằng nàng không trở về là vì tà thuật thất bại. Nhưng mọi người có nghĩ đến chuyện, thật ra đã Sở Thanh đã sống lại từ lâu rồi không?"
Cao to bị anh dọa chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ngón tay Đoạn Dịch chỉ vị trí phần mộ. "Có khả năng Sở Thanh đã sống dậy. Nhưng nàng bị nhốt trong quan tài."
"Vãi lìn, ôi cái dcm vãi lìn!!!"
Lông tơ trên người cao to dựng đứng toàn bộ, "Quan tài bị bịt kín mít. Chẳng phải nàng ở trong đó sống rồi lại chết, chết rồi lại sống?!"
- --
*Tra nát gg baidu kết hợp nhờ vả 1814Hz mới ra từ này, mà chưa chắc chuẩn xác nữa nha:<
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 13
Chương 13