Tủ quần áo vừa nhỏ vừa hẹp.
Hai người đàn ông trưởng thành sát vào nhau, đầu gối chạm đầu gối, cánh tay gần như dính vô nhau, hai cái trán không khỏi kề vào nhau, ngay cả hơi thở cũng quấn lấy nhau.
Tình huống giao chiến bên ngoài ngày càng kịch liệt.
Người đàn ông dùng giọng thô trầm: "Oh Baby..."
Người phụ nữ gào đáp: "Fuck me hard."
Làm mặt Đoạn Dịch cũng hơi đỏ lên.
Anh chỉ có thể mắt nhìn mũi miệng nhìn tim, thầm niệm tứ đại giai không ngã phật từ bi cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nửa tiếng sau, tiếng động bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại.
Hai người kia vuốt ve nhau một lát, rồi bắt đầu mặc quần áo.
Qua cuộc trò chuyện, bọn họ bàn việc sẽ tới nhà người khác làm khách.
Dán đầu lên cửa tủ quần áo, nghe tiếng hai người kia đã rời đi, Đoạn Dịch thở phào một hơi.
Đoạn Dịch há miệng muốn nói gì đó với Minh Thiên, đột nhiên phát hiện hắn đang thò tay vào giữa hai đầu gối anh, hơn nữa bắt đầu sờ sờ không biết để làm gì.
"Cái đệt, năng lực kiềm chế của người trẻ tuổi kém thế, cậu coi chừng ảnh hưởng..."
"Nghĩ gì vậy?" Minh Thiên thản nhiên mở miệng, liếc anh một cái đầy ẩn ý, lại thấp giọng nói, "Chỗ này có ngăn ẩn."
Đoạn Dịch "suỵt" một tiếng, bảo hắn trước tiên cứ trốn ở đây đừng nhúc nhích.
Một mình ra khỏi tủ quần áo xem xét tình huống, đi đến cạnh cửa sổ, thấy hai người một nam một nữ kia đã lên xe ngựa rời đi, Đoạn Dịch mở tủ quần áo ra. "Có thể mở ngăn ẩn. Chúng ta xem thử xem bên trong có gì."
Ngón tay Minh Thiên vuốt dọc theo kẽ nứt, tìm được một khối nhỏ nhô lên. Ngón tay chậm rãi kéo lộ một hộp ẩn.
Mở ra xem, bên trong là một hộp đầy đạn.
Rời tủ quần áo, Minh Thiên lấy một viên đạn soi dưới ánh sáng, nói: "Đây là đạn 9 mm. Khẩu súng lục đã bắn chúng ta ngày hôm nay cũng dùng đạn 9 mm."
Đoạn Dịch không khỏi nhíu mày. "Vậy Nicole đúng là có hiềm nghi. Nhưng đâu đến mức giết người hàng loạt chứ? Không lẽ Nicole hợp tác với Tịch Phi?"
"Quay về xem sao." Minh Thiên nói.
·
Ra khỏi nhà Nicole, hai người trở lại nơi đã hẹn với người lái xe ngựa, lên xe ngựa, cùng trở lại khu Whitechapel.
Dọc đường đi, hai người tiếp tục thảo luận về cốt truyện của phó bản này. Đoạn Dịch nhớ tới một chuyện thú vị, nói với Minh Thiên. "Haizzz, cậu nói xem các điều kiện của cậu tốt như vậy, sao không tìm bạn gái đi?"
Minh Thiên liếc nhìn anh, thản nhiên nói: "Chắc là do hoàn cảnh gia đình."
Cũng đúng. Tình cảm của Minh Thiên và cha mẹ không được tốt lắm. Mối quan hệ của cha mẹ hắn còn khá là dị dạng. Sống trong hoàn cảnh này, rất khó để hắn tin vào tình yêu, không muốn gắn bó một mối quan hệ hai người cũng là chuyện bình thường.
Khẽ vỗ vai Minh Thiên, Đoạn Dịch như đại ca an ủi đàn em. "Có vẻ chuyện gia đình đã ảnh hưởng lớn đến cậu. Nhưng cậu hãy chầm chậm thoát khỏi nó. Nếu không gặp được người thích hợp, vậy thì quên đi. Nhưng nếu gặp được người thích hợp, cậu nên nắm chắc cơ hội nhé."
"Ừm." Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch, hỏi, "Thế sao anh không tìm bạn gái?"
Đoạn Dịch thuận miệng nói: "Còn không phải là vì tôi bận chạy đua với công việc à. Với lại, tôi nghe bảo mấy cô gái đều không muốn gả cho lập trình viên."
"Đúng không?" Minh Thiên nhìn anh hỏi, "Vậy còn anh?"
"Tôi cái gì?" Đoạn Dịch cảm thấy câu hỏi của hắn khá buồn cười, "Tôi chả phải con gái."
Minh Thiên hỏi: "Nếu đối tượng của anh là lập trình viên, anh có quan tâm không?"
"?"Đoạn Dịch lắc đầu, "Hai người ở bên nhau thì nên xem tam quan, tính cách hay gì đó có hợp hay không thôi, những chuyện khác không quan trọng. Thật ra nếu cả hai đều là lập trình viên thì có thể thông cảm cho nhau. Một người tăng ca quá nhiều, một người khác lại quá rảnh rỗi, ngược lại không thích hợp."
Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên, phát hiện ra gì đó, đột nhiên nheo mắt dí sát hắn, trêu ghẹo nói: "Sao cổ cậu lại hơi đỏ này? Quả nhiên người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm."
Minh Thiên khẽ nhíu mày, trong xe ngựa nhỏ hẹp hơi nghiêng người kề hờ má Đoạn Dịch: "Anh nói như thể, anh rất có kinh nghiệm?"
"Kinh, kinh nghiệm không có, nhưng ăn muối nhiều hơn cậu mấy năm." Đoạn Dịch chớp mắt hai cái, không biết tại sao nhiệt độ trong xe ngựa đột nhiên cao hơn một chút.
Thân thể không tự chủ được ngửa ra sau, cách xa Minh Thiên, Đoạn Dịch xoay người kéo rèm để gió thổi vào.
Khóe miệng Minh Thiên hơi nhếch lên, không nói nữa, cứ nhìn chằm chằm Đoạn Dịch như vậy.
Đoạn Dịch hơi nhướng lông mày. "Cậu cười cái gì?"
"Em cười vì lỗ tai anh đỏ ghê, còn dõng dạc bảo mình ăn muối nhiều hơn mấy năm."
"..."
"Mau đến đài phun nước. Đêm nay tranh cử cảnh sát trưởng với bầu phiếu đấy."
Minh Thiên đổi đề tài, "Anh Tiểu Dịch, hiện tại chúng ta là cặp đôi..."
"Từ từ, dừng một chút..." Đoạn Dịch sờ sờ cái mũi, không hiểu sao nói chuyện xong lại cảm thấy cái từ "Cặp đôi" có chút chói tai, "Lời cậu nói cứ kỳ kỳ."
Minh Thiên bình tĩnh nói: "Có gì kỳ đâu, chúng ta là cặp đôi mà. Nói em biết đi, thân phận của anh là gì?"
Đoạn Dịch: "Tôi nói tôi là vu nữ cậu có tin không?"
Minh Thiên: "Nếu anh hỏi vậy thì em không tin."
Đoạn Dịch bật cười.
Minh Thiên nhìn anh một cái. "Hiểu rồi. Anh là sói. Chúng ta là nhân lang luyến*."
Đoạn Dịch: "..."
·
Lúc hai người trở lại đài phun nước đã là 6 giờ 40 chiều, trễ hơn thời gian hẹn 40 phút.
Ổ Quân Lan lo lắng đến mức mặt trắng bệch, cuối cùng cũng thấy Đoạn Dịch và Minh Thiên, cô thở phào. "Không gặp chuyện gì phiền phức chứ?"
"Không có gì, chỉ là đường hơi xa. Được cái có thu hoạch." Đoạn Dịch kể đại khái những gì anh và Minh Thiên đã trải qua.
Đương nhiên cảnh xuân ngoài ý muốn đã bị anh thẳng tay lược bỏ.
"Các cô thì sao? Có thu hoạch gì không?"
Ổ Quân Lan đáp: "Tôi đã tìm được Imie. Cô ta nói Tịch Phi kéo cô ta tới Cục Cảnh Sát, nhưng trên đường đi Tịch Phi nói mình đau bụng muốn đi WC, nên chạy đi mất, cuối cùng chỉ có một mình Imie đi báo cảnh sát. Đúng là Tịch Phi mượn cơ hội đi báo cảnh sát để rời khỏi hiện trường vụ án, trộm đi giấu súng."
Bốn người trao đổi thông tin, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, liền về khách sạn.
Mở cửa đi vào, bọn họ cùng nhau trở về buổi tối bảy giờ rưỡi ngày 16 tháng 11.
Trở lại khách sạn, Đoạn Dịch phát hiện nhóm bọn họ là nhóm thứ hai trở về.
Nhóm đi ngày 3 tháng 10 đã đã trở lại, nhưng vẫn còn một nhóm chưa về... là nhóm của Cố Lương.
Đoạn Dịch không khỏi lo lắng. Nhưng hôm nay anh không thể tiếp tục dùng lịch để xuyên qua, không thể tới ngày 2 tháng 10 để xem tình huống anh họ nhà mình. Anh có hơi đứng ngồi không yên, cũng may 10 phút sau, anh nghe được tiếng động phát ra từ phía cửa chính.
Đoạn Dịch lập tức chạy đến cửa chính khách sạn, rồi thở phào nhẹ nhõm... Mấy người Cố Lương đã trở lại.
Nhóm bọn họ cũng có bốn người, ba người bị thương, cả cánh tay Cố Lương đều bị máu loãng nhuộm đỏ.
Không rảnh lo tới nhà ăn ăn cơm, Đoạn Dịch vội đỡ Cố Lương về phòng số 5 của anh họ.
Giúp Cố Lương cởi áo sơmi, chấm bông thấm máu, Đoạn Dịch vừa quan sát miệng vết thương, vừa cầm máu và xức thuốc cho anh ta. "Vết thương do đạn bắn? May là đạn không ghim vào sâu."
Cố Lương thật sự rất đau, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng toát mồ hôi. Nhưng anh ta cắn răng chịu đựng. "Không sao. Máu trên quần áo anh chủ yếu là của Bành Trình. Cậu ta bị thương nặng hơn."
"Em thấy Ổ Quân Lan đi giúp cậu ta rồi. Lát nữa em sẽ tới xem cậu ta. Bọn anh bị sao vậy?" Đoạn Dịch không khỏi hỏi.
"Bọn anh đến ngày 2 tháng 10, buổi sáng bọn anh xem Nicole bị treo cổ tại quảng trường đài phun nước. Buổi chiều bọn anh tham dự lễ tang của Mary với Anne. Có rất nhiều gái điếm đến thăm viếng. Tịch Phi chết trong lễ tang. Mà anh nghi ngờ..." Cố Lương nói, "Hung thủ giết Tịch Phi là A Gia."
"A Gia? Chính là nạn nhân thứ hai đếm ngược trong vụ án giết người hàng loạt à?" Đoạn Dịch nhíu mày.
"Đúng vậy. Shh..."
"Anh, để em bôi thuốc cho anh trước."
Đoạn Dịch không nói nhiều, trước tiên cẩn thận băng bó vết thương cho Cố Lương.
Chờ Cố Lương bớt đau, Đoạn Dịch nói qua một lượt manh mối anh đã kiếm được. "Mary và Anne là hai người chết đầu tiên, người bị nghi ngờ là hung thủ tên Nicole, nhưng sau khi Nicole bị bắt vào ngày 25 tháng 9, Bảo Lâm chết vào ngày 1 tháng 10, em và Minh Thiên nghi ngờ hung thủ đã giết Bảo Lâm là Tịch Phi. Khẩu súng lục mà Tịch Phi dùng giống hệt Nicole, hai người có thể là đồng phạm."
"Tiếp tục, ngày 2 tháng 10 Nicole bị xử tử, Tịch Phi cũng chết, nghi phạm đã giết Tịch Phi là A Gia. ngày 3 tháng 10 thì hai chúng ta chưa tới, nhưng nhìn từ hồ sơ vụ án, thì buổi sáng ngày hôm đó A Gia cũng đã chết; người chết cuối cùng vào buổi chiều là Thụy Y, bị nghi ngờ là tự sát."
"Ừ." Cố Lương gật đầu, tổng kết lại, "Mary và Anne do ai giết chưa nói đến. Nhưng xem tình huống trước mắt, nghi ngờ Tịch Phi giết Bảo Lâm, A Gia giết Tịch Phi, hung thủ giết A Gia chưa biết, Thụy Y tự sát. Sáng mai anh sẽ tới ngày 1 tháng 10."
"Anh bị thương thế này rồi, có thể đi được không?" Đoạn Dịch nhíu mày.
"Không sao. Em tới ngày 2 tháng 10 đi, có vài chi tiết anh chưa kịp xem. Hơn nữa suy nghĩ của hai chúng ta trước nay luôn khác nhau, không khéo em có thể nhìn ra manh mối gì đó."
Cố Lương mặc lại áo sơmi, một tay cài cúc áo có chút vụng về. Ngồi trên sô pha, anh ta ngước mắt nhìn về phía Đoạn Dịch, "Anh chỉ nhắc nhở em một chuyện, cách xa A Gia. Nếu anh không nhầm thì người bắn lén bọn anh là A Gia."
"Được. Em biết rồi." Đoạn Dịch nói, "Hôm nay Tịch Phi cũng dùng súng lục để tấn công bọn em. Nếu anh tới ngày 1 tháng 10 nhớ đề phòng Tịch Phi, tốt nhất là nên ngụy trang."
"Ừm." Cố Lương nghĩ một chút, lại nói, "Mặt khác, lời hôm nay của em không đúng lắm. Hai cô gái dễ thương không hề gây chuyện. Người trêu chọc A Gia là số 3 Bành Trình. Cậu ta đùa giỡn với NPC."
"Tên Bành Trình này đúng thật là... Cậu ta không biết trên đầu chữ sắc có con dao à."
Đoạn Dịch nhịn không được xỉ vả một câu, lại nhìn về phía Cố Lương, "Khoan, anh cảm thấy số 4 với số 6 dễ thương?"
Cố Lương lắc đầu: "Anh không thấy vậy. Anh nói dựa theo lời của em thôi."
Hai mắt Đoạn Dịch sáng rực. "Em sẽ không nói chuyện này cho anh Dương. Cho em hút một điếu?"
Cố Lương nghiêm mặt. "Giao dịch kiểu này đừng hòng thành lập chỗ anh."
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa, giọng của Minh Thiên vang lên. "Anh Tiểu Dịch, anh không ăn cơm chiều nên em mang đồ ăn cho hai anh."
"Em đi mở cửa?" Đoạn Dịch nhìn về phía Cố Lương.
"Được." Cố Lương gật đầu, suy tư nhìn về phía cửa.
Minh Thiên vào phòng.
Ánh mắt lướt qua băng gạc dính máu trong thùng rác, áo sơ mi dính máu đã được cởi ra, và Cố Lương đang dùng một tay tự cài cúc áo sơ mi. Minh Thiên mặt không đổi sắc đặt mâm đồ ăn xuống. "Ngài Dương không sao chứ?"
Cố Lương lắc đầu.
Đoạn Dịch đi đến trước mặt Cố Lương ngồi xổm xuống, cài nốt mấy cái cúc áo còn lại cho anh ta, rồi tiện tay cầm một chén mì Minh Thiên mang tới. Ngồi đối diện Cố Lương, Đoạn Dịch dùng nĩa cuốn mì giúp anh ta. "Nào, há miệng."
Cố Lương ngoan ngoãn há mồm, ngậm một miệng mì sợi, chậm rãi nhai nhai.
Chợt anh ta cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu, liền thấy Minh Thiên đứng đằng sau Đoạn Dịch.
Yên lặng nuốt mì, Cố Lương không há mồm nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Minh Thiên, thử thăm dò: "Hửm?"
Đoạn Dịch cuốn thêm một ít mì cho anh ta. "Hửm cái gì? Ăn tiếp đi. Miệng vết thương còn đau không?"
Minh Thiên: ".................."
·
9 giờ tối. Các người chơi ngồi xuống ghế ở nhà ăn theo thứ tự.
Bàn lần này là hình tròn, trên bàn và ghế đều có đánh số, khác biệt là lần này trước mặt mỗi người có một cái nút màu xanh lá.
Sau khi mọi người đã ngồi vào bàn, giọng hệ thống đúng giờ vang lên.
"Đầu tiên là giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng. Mọi người có một phút để quyết định có tham gia tranh cử hay không, những người chơi tham gia tranh cử xin hãy ấn nút xanh lá, nút đổi thành màu đỏ chứng tỏ đã thành công tham gia tranh cử. Trong vòng một phút nếu không ấn nút sẽ coi như không tham gia."
"Người chơi tham gia tranh cử có thể rời tranh cử bất cứ lúc nào. Bỏ quyền tranh cử bằng cách bấm nút thêm một lần nữa, sau khi nút màu đỏ trở lại thành màu xanh lá, coi như đã bỏ quyền thành công."
Một phút sau. Thông qua màu sắc của nút trước mặt, mọi người biết những ai tham gia tranh cử cảnh sát trưởng.
Hầu hết người chơi đều tham gia tranh cử, ngoại trừ bốn người số 5, 6, 8, 11.
Sau khi các người chơi đưa ra lựa chọn, thông báo vang lên lần thứ hai. "Xin mời những người chơi tham gia tranh cử lần lượt phát biểu theo thứ tự. Mỗi người có thời gian hai phút. Trong lúc đó không cho phép bất cứ ai chen lời. Người vi phạm sẽ bị cưỡng chế đăng xuất khỏi trò chơi."
Thông báo kết thúc, số 1 Ổ Quân Lan là người lên tiếng đầu tiên: "Tôi là nhà tiên tri, Hôm qua tôi đã soi số 12."
Cô vừa nói xong, số 12 ấn nút lần thứ hai, trực tiếp bỏ quyền tranh cử.
Ổ Quân Lan khẽ chớp mắt, cười nói: "Tôi đùa thôi. Tôi không phải tiên tri thật, tôi là dân thường, theo cách gọi của phó bản thì là nhà ngoại cảm. Tôi thử số 12 một chút thôi. Số 12 là người phát biểu cuối cùng, vậy mà trực tiếp rời tranh cử, cô ấy không định chờ đến lượt cô ấy bác bỏ lời của tôi, tôi cảm thấy cô ấy là phe tốt."
"Ừm... Tôi là người chơi nhắm mắt*, cũng không muốn nói nhiều. Nhưng tôi không rời tranh cử. Nếu mọi người không biết nên chọn ai làm cảnh sát trưởng, có thể suy xét đến tôi."
Ngay sau đó đến lượt số 2 Minh Thiên phát biểu.
Vừa thấy hắn lên tiếng, tinh thần của các người còn lại đều không khỏi căng thẳng, vẫn còn nhớ rõ sự sợ hãi khi bị hắn chi phối trong phó bản trước. Tất cả mọi người đều nghĩ... Không lẽ hắn định nhận làm nhà tiên tri?
Quả nhiên, không phụ sự mong đợi của mọi người, Minh Thiên lần thứ ba nhận làm nhà tiên tri. "Tôi là nhà tiên tri, tối hôm qua tôi đã soi số 3. Tôi hy vọng mọi người sẽ không mang thành kiến từ hai ván trước. Lần này tôi thật sự là nhà tiên tri. Hy vọng mọi người chọn tôi làm cảnh sát trưởng."
Đến lượt số 3 Bành Trình lên tiếng, lần đầu tiên làm sói, hắn ta căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hắn không ngừng thôi miên bản thân... Mình là người tốt, mình không phải sói, mình không phải. Mình ổn, mình có thể. Mình phải khống chế vẻ mặt, chú ý biểu cảm. Ừ! Cố lên Bành Trình mày có thể!
Thở ra một hơi, Bành Trình trợn tròn mắt, nhìn Minh Thiên một cách phẫn nộ, ánh mắt kiểu "Đồ con sói mày lộ đuôi rồi", lời lẽ chính đáng nói: "Tôi mới là nhà tiên tri thật. Số 2 cậu..."
Bành Trình còn chưa nói xong, Minh Thiên đã ấn nút. Cái nút biến thành màu xanh lá, hắn bỏ quyền tranh cử cảnh sát trưởng. Hơn nữa hành động của hắn cũng chứng tỏ một điều... Thật ra hắn đã làm giống số 1 Ổ Quân Lan, tùy tiện tìm một người để lừa thân phận.
Sự khác biệt của hai người là Ổ Quân Lan đã phủ nhận vai trò nhà tiên tri, nhưng cô không rời cuộc tranh cử.
Minh Thiên lừa người xong liền bỏ quyền tranh cử, nghĩa là đã đạt được mục đích, hắn rời tranh cử để không gây thêm phiền phức cho phe người tốt. Còn những việc khác, hắn có thể đợi tới giai đoạn thảo luận vote phiếu.
Bành Trình đần mặt nhìn Minh Thiên, khóe miệng run rẩy hai cái, nhưng đành phải cứng miệng nói nốt những lời còn lại. "Số 2 muốn lui thì cứ việc lui, dù sao cậu ta cũng không phải nhà tiên tri thật. Bởi vì tôi mới là nhà tiên tri. Tối qua tôi soi số 9. Cô ấy là người tốt. Mọi người hãy tin tôi, bầu chọn tôi."
Người lên tiếng tiếp theo là số 4 Khang Hàm Âm. "Tôi không có thân phận, vốn tham gia cũng chỉ định lừa người, nhưng số 1, số 2 đều đã lừa rồi, vậy nên tôi không định làm phiền nữa. Hay là phân tích đơn giản một chút đi. Trước mắt thì thân phận của số 1, số 12, số 2 đều là người tốt. Số 3 có xác suất nhất định là sói bị số 2 lừa. Nhưng cụ thể thế nào thì còn phải xem những người phát biểu tiếp theo."
Cố Lương số 5 và Ôn Như Ngọc số 6 không tham dự tranh cử, vậy nên đến lượt số 7 Đoạn Dịch lên tiếng.
Đoạn Dịch ngữ khí bình thản, mở miệng nói: "Tôi không phải nhà tiên tri, tôi chỉ là một dân thường. Nguyên nhân tôi tham gia vì trước tôi có 6 người, trong đó có 4 người đã tham gia. Tôi tưởng đến lượt mình sẽ kha khá thông tin, tôi sẽ giúp những người không tranh cử phân tích thế cục một chút. Dù gì chúng ta cũng muốn giao Cảnh Huy cho tiên tri thật, chứ không phải sói. Nhưng đáng tiếc, ngay cả khi những người trước đã lên tiếng, tôi vẫn không nhìn ra điều gì đặc biệt. Thôi xem tiếp những người sau lên tiếng đi."
Nói xong, Đoạn Dịch bỏ quyền tranh cử.
Lúc này, mí mắt Cố Lương hơi nhếch lên, suy tư liếc anh một cái.
Đoạn Dịch buộc bản thân phải xóa cái lớp filter "Hào quang anh họ", ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn lại.
Đuôi lông mày nhếch lên trong thoáng chốc, Cố Lương giữ im lặng dời tầm mắt đi.
Đến lượt số 9 Hứa Nhược Phàm lên tiếng.
Cô là người vừa tham gia từ phó bản trước, luôn rất hứng thú với trò chơi này, chỉ tiếc ván trước bị thua vì Minh Thiên.
Số 9 nhìn mọi người một lượt, mở miệng nói: "Tôi không có chức năng, cũng không định lừa ai. Vị trí của tôi ở sau. Tôi tự nhận bản thân có khả năng suy luận logic. Vậy nên tôi nghĩ mình có thể tận dụng thời gian phát biểu tranh cử. Đây là nguyên nhân tôi tham gia. Nhưng giống như lời số 7 nói, hiện tại chỉ có số 3 nhận tiên tri, thế nên... Cứ để đó xem sao."
Lên tiếng xong, số 9 ấn nút, cũng bỏ quyền tranh cử.
Số 10 Tô Chương Nhạc là người mới tham gia lần này, cũng là tên to gan ngủ với NPC kia.
Hắn ngáp một cái, nói: "Thật trùng hợp, nguyên nhân tôi tham gia tranh cử cảnh sát trưởng cũng giống với số 7, số 9. Lời của mọi người tôi đều đã nghe xong. Theo lý thuyết, nếu sói ngồi ở vị trí trước nhận là tiên tri để tranh cử, vậy thì đằng sau chắc sẽ có đồng đội kéo phiếu cho."
"Hiện tại rất tốt, tuy thoạt nhìn số 3 như một con sói bị số 2 lừa ra mặt, nhưng đằng sau lại không có ai kéo phiếu cho cậu ta. Đồng đội của cậu ta đâu?"
"Nói tiếp, số 12 đã rời tranh cử, số 11 không tham gia. Mà tôi thì không phải nhà tiên tri. Vậy chỉ có thể tin số 3."
Đến đây, tất cả người chơi tham gia tranh cử đều đã nói xong.
Giọng hệ thống vang lên. "Tất cả người chơi đều đã lên tiếng, không có người nào bị trừng phạt. Bắt đầu tiến vào giai đoạn bầu phiếu. Xin mời bốn người chơi không tham gia tranh cử bầu chọn. Thời gian bầu chọn là ba phút."
Những người không tham gia tranh cử có Cố Lương số 5, Ôn Như Ngọc số 6, học sinh cao trung tự bế Tra Tùng Phi số 8, cùng người trận trước rút được bài thợ săn, cũng nổ súng mang tiên tri thật vào tù – Bạch Lập Huy số 11.
Những người tham gia tranh cử không bỏ quyền có Ổ Quân Lan số 1, Bành Trình số 3, Khang Hàm Âm số 4.
Ba phút sau, kết quả phiếu bầu được gửi đến thiết bị từng người chơi.
Cố Lương số 5, Tra Tùng Phi số 8, Bạch Lập Huy số 11 bầu cho Bành Trình số 3.
Còn Ôn Như Ngọc số 6, cô bầu cho Ổ Quân Lan số 1.
Trước mặt Bành Trình số 3 bỗng xuất hiện một chiếc huy hiệu.
Giọng hệ thống thông báo kết quả: "Người chơi số 3 trở thành cảnh sát trưởng. Xin người chơi này hãy đeo Cảnh Huy trong vòng một phút. Giai đoạn tranh cử Cảnh sát trưởng đến đây là kết thúc. Giai đoạn bỏ phiếu sẽ bắt đầu vào lúc 10 giờ, kết thúc vào lúc 11 giờ. Chúc mọi người chơi vui vẻ."
·
Tranh cử Cảnh sát trưởng kết thúc, sau khi thấy rõ kết quả bầu, tầm mắt của mọi người hiển nhiên đều tập trung lên người cô gái Khang Hàm Âm số 6.
Dù sao chỉ có một mình cô ta bầu cho Ổ Quân Lan số 1, chứ không phải Bành Trình.
Ổ Quân Lan hiển nhiên cũng tò mò, nhịn không được mà hỏi số 6: "Chỉ có một nhà tiên tri tranh cử, sao cô lại bầu cho tôi?"
Ôn Như Ngọc số 6 nói: "Nguyên nhân tôi chọn số 1 làm cảnh sát trưởng rất đơn giản. Số 1 và số 2 tham gia tranh cử để fake tri, thân phận đều đã sáng tỏ. Nhưng sau khi số 2 fake xong liền rời tranh cử, số 1 lại không rời. Tỷ lệ cao số 2 là thường dân, số 1 là thần chức. Thông thường sẽ có rất nhiều người nhận tiên tri để tranh cử. Nếu nhóm người tốt không biết chọn ai, có thể chọn số 1 làm cảnh sát trưởng, ngay cả khi cô ấy không phải tiên tri, là thần chức, vẫn có thể cầm Cảnh Huy lead dân."
"Đó là nguyên nhân thứ nhất tôi chọn số 1. Nguyên nhân thứ hai là..."
Ôn Như Ngọc ngữ khí kinh người nói: "Tôi mới là nhà tiên tri thật. Vậy nên số 3 chắc chắn là giả. Còn nữa, tối hôm qua tôi đã soi số 4. Hôm nay chúng ta vote 4, buổi tối phù thủy ném độc số 3. Người tốt chắc chắn sẽ thắng."
Khang Hàm Âm số 4 nghe đến đó khẽ cười, không vội lên tiếng.
Ổ Quân Lan số 1 lại nhíu mày nghĩ một lát, truy hỏi: "Nếu cô là tiên tri, vậy tại sao không tranh cử?"
"Chơi Ma Sói online ngoài hiện thực, nhà tiên tri thường sẽ tham gia tranh cử. Đôi khi nhà tiên tri không tham gia tranh cử sẽ nói do mình bị lag, không kịp ấn "đăng ký tranh cử" rồi biện hộ các thứ. Nhưng Trò chơi này thì khác, cũng không có quy tắc hạn chế tương ứng, đương nhiên tôi có thể chơi theo ý của tôi."
Ôn Như Ngọc nhìn lướt qua mọi người, nói: "Mấy người nhất định phải tin tôi. Tôi là tiên tri thật. Sở dĩ tôi không tham gia tranh cử, là vì thứ "lên tiếng" mang tính tương đối. Trước sau đều có khả năng có sói ra nhận tiên tri. Ngay cả khi tôi tham gia tranh cử, chưa chắc sẽ lấy được Cảnh Huy. Tôi đứng quan sát bên ngoài, có thể quan sát rõ ràng hơn. Số 3 chính là sói."
- --
*Luyến: hành động yêu, thương mến nhớ nhung, không nỡ rời ra (người luyến cảnh, tự luyến...)
*Người chơi nhắm mắt: Người chơi k có kỹ năng, thiếu thông tin; chỉ có thể thông qua quan sát/bàn luận để suy đoán.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 38
Chương 38