TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 173

Bốn học sinh tham gia trò chơi bốn góc, Tiểu Hoa bị giết khi chơi trò chơi. Cô bé muốn tìm hung thủ hại chết mình, vậy nên chấp niệm biến thành không gian ý thức này.

Trong không gian ý thức, cô bé tái hiện lại hiện trường xảy ra hung án, hy vọng sẽ có người tìm ra hung thủ.

Trong mắt cô bé, hung thủ là một trong số bốn người đang nằm ngủ bên trái. Bốn người kia rốt cuộc có thân phận gì, tạm thời chưa có manh mối để phân tích.

Nhiệm vụ của người chơi là giúp Tiểu Hoa tìm được hung thủ.

Ba người Tiểu Song, Tiểu Đoản, Tiểu Bình cũng có khả năng là hung thủ, chẳng qua Tiểu Hoa cho rằng không phải

Đó là kết luận trước mắt của mọi người.

Phương Đông Vũ bổ sung một khả năng: Có lẽ cả ba học sinh đã chết.

Phương Đông Vũ nói rất có lý, mọi người không thể phản bác.

Chờ cô nói xong, khoang xe số 2 trở nên im bặt, mọi người đều trầm tư.

Các người chơi tổng hợp lại tất cả suy luận, không tìm ra bug logic nào, nhưng cứ cảm giác không đúng chỗ nào.

Cảm giác mâu thuẫn ở trước ở sau, nhưng chưa ai tìm ra nó.

Đoạn Dịch cũng cảm thấy sai sai. Anh suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Phương Đông Vũ nói không tồi. Nhưng lại dẫn tới một vấn đề mới. Tất cả suy luận hiện tại của chúng ta, có quá nhiều yếu tố không xác định. Ba người Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song, có thể là hung thủ, cũng có thể là người bị hại... Quá kỳ cục."

"Chỉ có ba cơ hội qua màn an toàn. Chúng ta đã dùng hai cơ hội. Nếu nhiệm vụ là thay Tiểu Hoa tìm ra hung thủ, mà hiện tại vẫn chưa biết có bao nhiêu người bị hại, tôi cảm thấy không đúng. Chắc chúng ta đã bỏ qua chi tiết nào rồi."

Nói tới đây, Đoạn Dịch lật ghi chép của mình. "Từ từ, để tôi xem lại lần chơi trò chơi bốn góc đầu tiên cái đã."

Chỉ còn một cơ hội cuối cùng để qua màn an toàn.

Nhưng hiện giờ vẫn chưa xác định được người bị hại, động cơ cũng chưa xác định. Nếu tìm được hung thủ, vậy thì nên đưa đáp án cho Tiểu Hoa – chủ không gian ý thức như thế nào. Lại thêm một cái chưa xác định...

Mang theo nhiều vấn đề chưa được làm rõ vào 3-2, rồi trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ cẩn thận ra cách xử lý, là một việc cực kỳ mạo hiểm.

Vậy nên Đoạn Dịch chắc chắn mình đã bỏ qua chi tiết nào đó.

Nhắm mắt lại, Đoạn Dịch nhớ lại quá trình chơi trò chơi bốn góc.

Khi vào phòng, trên mặt đất đã được đánh dấu bốn chữ cái ABCD tương ứng với bốn góc.

Đoạn Dịch ở điểm A, Tiểu Song, Tiểu Bình, Tiểu Đoản lần lượt ở ba điểm B, C, D.

Đoạn Dịch nhớ lại vị trí mỗi người ở vòng chơi số 0.

Mỗi một lần vị trí mọi người thay đổi, coi như là một vòng trò chơi.

Bắt đầu từ vòng đầu tiên, Tiểu Đoản đằng sau Đoạn Dịch tiến về phía trước, vỗ vai Đoạn Dịch. Lúc này Tiểu Đoản đã rời khỏi vị trí ban đầu của cô bé – điểm D, bởi vậy điểm D không có người đứng.

Như vậy, lúc Tiểu Bình ở điểm C bị Tiểu Song vỗ vai, đi đến chỗ trống ở điểm D, ho lên một tiếng, coi như vòng đầu tiên của trò chơi kết thúc.

Tính như vậy, khi vòng thứ hai bắt đầu, Tiểu Bình ở điểm D tiến về phía trước, vỗ vai Tiểu Đoản ở điểm A.

Nếu không có thứ gọi là "quỷ" kia xuất hiện, dựa theo lẽ thường, mỗi một vòng đều có một chỗ trống, mọi người cũng nghe thấy một tiếng ho.

Dưới góc nhìn của Đoạn Dịch, lúc trò chơi đến vòng thứ 3, vòng thứ 7, vòng thứ 11... Lần lượt theo trình tự này, anh đều đi đến vị trí không có người, ho một tiếng.

Còn về vị trí của những người khác khi đến vị trí không có người và ho một tiếng, cũng rất dễ tổng kết.

Điểm B Tiểu Song: 2, 6, 10...

Điểm C Tiểu Bình: 1, 5, 9...

Điểm D Tiểu Đoản: 4, 8, 12...

Nói cách khác, sau khi trò chơi bắt đầu, người đầu tiên ho là Tiểu Bình, sau đó là Tiểu Song, Đoạn Dịch, Tiểu Đoản, rồi lặp lại tuần hoàn.

Đương nhiên, đó là dưới tình huống không có quỷ tham gia.

Nhiều thêm một con quỷ tham gia trò chơi, tình hình không giống vậy nữa.

Dưới góc nhìn của Đoạn Dịch, lúc trò chơi đến vòng thứ 3, anh đã đi tới một chỗ trống, ho một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước, sờ được một mái tóc đuôi ngựa, tiếp đó dùng tay vỗ lên vai Tiểu Song.

Đến vòng thứ 7, anh không đến vị trí không người, mà lại đụng phải mái tóc đuôi ngựa.

Suy ra hung thủ giả quỷ đã chen vào trò chơi trong khoảng từ vòng thứ 3 đến vòng thứ 7.

Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch cẩn thận nhớ lại. Trước khi đến vòng thứ 7, những vị trí khác đều xuất hiện tiếng ho như thường lệ.

Như vậy có thể tiến thêm một bước suy luận, lúc Đoạn Dịch chơi đến vòng thứ 7, từ điểm C đi tới điểm D, người anh chạm vào đã không còn là Tiểu Song.

Có một khả năng rất lớn là, lúc Đoạn Dịch đi tới điểm D, hung thủ đã đi tới điểm D trước, giả vờ là anh, vỗ vai Tiểu Song, để Tiểu Song đi về phía trước.

Hung thủ chui vào góc trống giả vờ làm Tiểu Song, chờ Đoạn Dịch đi đến vỗ vai mình.

Ban đầu Đoạn Dịch cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra.

Bởi vì không gian dựng từ giấy cứng thật sự quá nhỏ, Đoạn Dịch chỉ cần đi vài bước là tới điểm D. Trong khoảng thời gian này hung thủ chen vào, sau đó giết người, còn không bị Đoạn Dịch phát hiện. Điều này gần như không có khả năng xảy ra.

Nhưng đó là không gian ý thức tái hiện lại sự kiện đã xảy ra.

Nếu đổi thành một phòng học lớn, chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra ở thế giới thực.

Lúc nãy khi Đoạn Dịch suy đoán đến đây, đã nói ý tưởng này cho mọi người nghe, không ai cảm thấy suy đoán này có vấn đề.

Nhưng lúc này tái hiện lại, đầu óc căng chặt như dây đàn của anh bị linh cảm va vào, phát ra tiếng coong. Đoạn Dịch đột nhiên biết bản thân đã bỏ qua chi tiết nào.

Đoạn Dịch tạm thời không nói ra ý tưởng mới, mà tiếp tục tái hiện lại.

Bắt đầu từ vòng thứ 7, tiếng ho biến mất.

Mà bắt đầu từ vòng thứ 21 của trò chơi, tiếng ho lại lần nữa xuất hiện. Hơn nữa còn là tiếng ho đầu tiên do Đoạn Dịch phát ra.

Dựa theo phân tích lúc trước về tuyến hành động của hung thủ, khoảng thời gian này hung thủ giết Tiểu Song, kéo cô bé đến giữa phòng, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục chơi trò chơi bốn góc.

Thiếu một người, vậy nên tiếng ho mới xuất hiện.

... Hung thủ vẫn luôn đứng ở vị trí phía trước Đoạn Dịch. Khi hung thủ giết người xong, hắn rời khỏi vị trí của mình, đi tới vị trí tiếp theo vỗ vai Tiểu Bình. Vậy nên khi Đoạn Dịch tiến về phía trước, sẽ phát hiện vị trí phía trước không có người đứng.

Như vậy dưới tình huống đó, chuyện hung thủ giết Tiểu Song, sẽ xảy ra ở vòng chơi thứ 21.

Tái hiện tới đây, Đoạn Dịch không nhịn được mà nghĩ: Ngay cả khi hiện trường thế giới thật là một phòng học lớn, giết người, kéo thi thể, chẳng lẽ cũng không có bất kì tiếng động nào sao? Chẳng lẽ Tiểu Hoa thật sự không nghe thấy bất cứ âm thanh nào?

Hai mắt hơi nheo lại, Đoạn Dịch tiếp tục tái hiện ván chơi.

Dựa theo suy đoán lúc trước, vòng chơi thứ 21, sau khi hung thủ giết người, hắn vẫn chưa rời đi, mà tiếp tục chơi với mọi người. Vậy nên trò chơi không xuất hiện điều bất thường như có hai vị trí không người.

Mọi người tiếp tục chơi thêm mấy vòng, phát hiện tình hình trò chơi trở lại như lúc bắt đầu... Mỗi một vòng đều có một tiếng ho, tiếng ho được phát ra từ bốn người Đoạn Dịch, Tiểu Song, Tiểu Bình và Tiểu Đoản.

Bởi vậy mọi người mới nghĩ trò chơi đã kết thúc, quỷ đã bị tiễn đi.

Tiểu Đoản là người tuyên bố trò chơi kết thúc. Cô nhóc chạy đi mở đèn, nhưng cô bé lại bảo rằng đèn bị hư, không thể mở lên được, hỏi có ai có đèn pin hay không.

Về quá trình này, lúc trước Đoạn Dịch có ghi chép hai điểm đáng ngờ.

Thứ nhất, đèn pin của Tiểu Đoản đâu rồi.

Vì nó liên quan đến không gian ý thức, nên vấn đề này đã được giải thích.

Như vậy hiện giờ chỉ còn lại một điểm đáng ngờ... Trò chơi bốn góc đã tiến hành mấy chục vòng, nếu không phải Tiểu Đoản nhớ bản thân đã đi tới góc nào, biết bản thân đã đến chỗ nào, thì sao cô bé có thể dễ dàng tìm được công tắc mở đèn?

Về điểm đáng ngờ thứ hai này, Đoạn Dịch suy nghĩ một lát thì thông suốt.

Trong không gian ý thức không có ánh sáng, nhưng trò chơi ở hiện thực thì chưa chắc.

Đoạn Dịch không nhìn thấy ánh sáng, vì Tiểu Hoa không nhìn thấy ánh sáng.

Lúc trước Đoạn Dịch suy đoán, trong quá trình chơi trò chơi, có khả năng các người chơi bị bịt mắt lại.

Sở dĩ người chơi làm như vậy, rất có thể là do nơi đó không đủ tối, có chút ánh sáng.

"Bên ngoài có ánh sáng, nhưng trò chơi cần phải tiến hành ở nơi hoàn toàn tối, quỷ không muốn chúng ta nhìn thấy nó. Còn nữa, nếu thật sự thấy được quỷ, vậy thì đáng sợ cỡ nào chứ? Vậy nên chúng ta bịt mắt mà chơi! Ngay cả khi thật sự gặp quỷ, chúng ta không nhìn thấy, cũng sẽ không quá sợ hãi!"

Rất có thể trước khi bắt đầu trò chơi, có người đã đề nghị như vậy.

Cứ như vậy, việc Tiểu Đoản tìm được công tắc đèn đã được giải thích.

... Cô bé nghĩ rằng quỷ đã đi, trò chơi kết thúc, đương nhiên có thể gỡ bịt mắt xuống.

Nếu gỡ bịt mắt xuống, dưới tình huống thiếu ánh sáng, cô bé có thể dễ dàng tìm được công tắc đèn.

Trò chơi ở hiện thực diễn ra ở nơi có ánh sáng, mọi người có thể phân biệt vị trí của nhau, nhưng ánh sáng không đủ rõ.

Vậy nên Tiểu Đoản tìm đèn pin, hỏi có ai có đèn pin không.

Đèn được sửa xong, mọi người phát hiện Tiểu Song nằm trong vũng máu.

Sau khi tái hiện chi tiết lại, Đoạn Dịch nhìn các người chơi khác, bỗng nói: "Tôi nghĩ nghi vấn Phương Đông Vũ đề ra rất quan trọng. Rốt cuộc có bao nhiêu nạn nhân?"

Bành Trình chớp mắt, hỏi: "Bây giờ vẫn chưa xác định được, người bị hại là Tiểu Hoa, hay là cả bốn học sinh, đúng không?"

Ngoài ý muốn là, Đoạn Dịch lắc đầu: "Không gian ý thức này chắc chắn là của Tiểu Hoa. Bởi vì tất cả mọi chuyện xảy ra, đều được quan sát dưới góc nhìn của cô bé. Chúng ta thông qua thị giác cô bé, tự thân trải nghiệm trò chơi, phỏng đoán cảm giác khi cô bé chơi trò chơi này. Nhưng đối với những người khác thì không thích hợp. Ví dụ như tôi không biết đèn pin của Tiểu Đoản đã biến đi đâu mất, cứ như bốc hơi vậy."

Đề tài chuyển dời, Đoạn Dịch đưa ra một câu hỏi rất quan trọng.

"Không gian ý thức là của Tiểu Hoa, nên bắt buộc cô bé là người bị hại? Nhất thiết là cô bé tìm hung thủ vì bản thân?"

Bành Trình liên tục chớp mắt. "Vãi, anh hỏi tới mức tôi ngu người luôn rồi!"

Đoạn Dịch nhìn Bạch Tư Niên: "Tôi hỏi cậu, bức ảnh kia còn chi tiết nào mà cậu chưa nói không? Chẳng hạn như vị trí của bốn người?"

Bạch Tư Niên nghĩ một chút, lập tức ngồi thẳng dậy: "Có! Tiểu Hoa và Tiểu Song dựa nhau rất gần! Hai cô bé tay khoác tay, mặt kề mặt, rất thân thiết! Hai người còn lại cách hai cô bé khá xa. Với lại..."

"Tiểu Song là ban D. Tiểu Hoa, Tiểu Đoản, Tiểu Bình là ban A. Bọn họ không học cùng một ban!"

Đoạn Dịch nói: "Vậy là đúng rồi."

Bành Trình lập tức hỏi: "Thế nào là đúng rồi?"

Những người chơi khác, rất nhanh có người hiểu ra, có người cái biết cái không nhìn Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch nhìn về phía Bạch Tư Niên và Vân Hạo, hỏi: "Ba chúng ta đã từng vào 3-2. Hai người có cảm thấy đồ đạc rất cũ kĩ hay không? Như thời thập niên 80, 90 ấy?"

"Có. Đèn pin, giường đệm, vali, kiểu dáng đều rất cũ." Bạch Tư Niên nói, "Còn có tấm poster trại hè nữa, xanh lam phối vàng, thẩm mỹ cực kỳ tệ."

"Chúng ta đã đoán rằng khách trên đoàn tàu này đều là linh hồn, vậy nên Tiểu Hoa chắc chắn đã chết, cái này không sai được. Ngoài ra, không gian 3-2 là không gian ý thức của cô bé. Nhưng mọi người có nghĩ tới một vấn đề... Chuyện xảy ra trong không gian ý thức này, có thật là những gì xảy ra trước khi cô bé chết?"

"Còn nữa, nếu mong muốn của Tiểu Hoa không phải là tìm được hung thủ giết bản thân, liệu có phải là... Vì bạn tốt của cô bé – Tiểu Song chăng?"

Nói đến đây, Đoạn Dịch giải thích: "Lúc trước chúng ta đã suy luận, tôi luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Hiện tại tôi đã phát hiện ra chi tiết không đúng rồi. Đó là tôi đã thấy thi thể Tiểu Song. Tôi đứng đằng sau Tiểu Song, vỗ vai cô bé, nhưng cuối cùng lại thấy cô bé chết... Toàn bộ quá trình đều có cảm giác rất chân thật. Có nghĩa cảm giác chân thật này thuộc về chủ không gian ý thức – Tiểu Hoa."

"Nếu người chết là Tiểu Hoa, vậy thì người nhìn thấy thi thể của Tiểu Song là ai? Đây là một chi tiết bất hợp lý."

"Tôi thấy Tiểu Song nằm trong vũng máu, lưng cắm một con dao. Hơn phân nửa là Tiểu Hoa đã thấy cảnh này. Bởi vậy, người thật sự bị hại là Tiểu Song, chứ không phải Tiểu Hoa."

"Tiểu Hoa đã trải qua một đêm đáng sợ, người bạn tốt nhất của cô bé là Tiểu Song chết trong đêm hôm đó, nhưng cô bé lại không biết ai là hung thủ. Cho nên trong không gian ý thức này, cô bé muốn chúng ta dùng thị giác của cô bé để xem lại toàn bộ sự việc đã xảy ra, để chúng ta tìm ra hung thủ."

"Chỉ có như thế, sau khi chúng ta tham gia trò chơi này mới nhìn thấy mọi thứ. Thị giác, nhiệm vụ, mới thuận lý thành chương, không có chỗ nào bị mâu thuẫn."

Tạm dừng một lát, Đoạn Dịch nói: "Mạnh dạn suy đoán, rất lâu về sau Tiểu Hoa mới qua đời. Sau lần trại hè đó, cô bé sống rất nhiều rất nhiều năm. Cả đời cô bé không có gì tiếc nuối, ngoài việc chưa thể tìm ra hung thủ đã hại chết bạn tốt của mình."

"Vì sao ý thức của Tiểu Hoa loại trừ hiềm nghi của Tiểu Bình, Tiểu Đoản? Bốn người chơi trò chơi, Tiểu Song đã chết, ba người khác còn sống, đương nhiên sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất. Nhiều năm như vậy, cảnh sát chắc chắn đã điều tra ba người bọn họ, cuối cùng loại bỏ hiềm nghi của bọn họ. Bởi vậy, ít nhất trong mắt Tiểu Hoa, hai người còn lại không đáng nghi. Nên cô bé cho rằng, hung thủ chính là một trong bốn người đang ngủ say."

"Manh mối hiện giờ vẫn còn ít, nhưng mọi suy luận đều có thể lý giải được. Nếu nhìn từ góc độ này, có thể giải thích được tại sao Tiểu Hoa loại trừ hai người còn lại."

Phương Đông Vũ nghe anh phân tích, sau một lúc lâu bình luận: "Rất có lý, nhưng chưa đủ thuyết phục. Ý tôi là, vẫn chưa đủ chắc chắn. Có nhân tố gì thuyết phục hơn không?"

Ngước mắt nhìn cô, Đoạn Dịch khẳng định: "Có."

Nghe Đoạn Dịch trả lời, Bành Trình đột nhiên cảm hứng thú, truy hỏi: "Chỗ nào? Là cái gì?"

"Lúc tôi chơi trò chơi, trước mặt là Tiểu Song, từ đầu tới cuối luôn sờ được tóc đuôi ngựa của cô bé, hơn nữa cảm thấy chiều cao của cô bé chưa từng thay đổi. Vì đó là ý thức của Tiểu Hoa, nghĩa là lúc ấy khi Tiểu Hoa chơi trò chơi, cũng có cảm giác và phán đoán giống tôi, đúng không?"

Đoạn Dịch nói, "Lúc i chơi trò chơi này, mọi người bịt mắt, dùng tay men theo góc tường để di chuyển. Chơi trò gọi quỷ trong bóng tối, tâm lý sợ hãi, nên mọi thứ mọi người chạm vào chắc chắn cảm nhận được rất rõ. Vậy nên dù sự việc đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng đối với những vật mình từng đụng, Tiểu Hoa vẫn nhớ rất rõ."

"Lúc chơi tới vòng thứ 7, lẽ ra tôi sẽ đi đến một vị trí không người, ai ngờ góc không người lại có người, mái tóc đuôi ngựa, chiều cao giống Tiểu Song. Nếu lúc ấy Tiểu Song bị hung thủ thay thế, nghĩa là chiều cao hung thủ không khác Tiểu Song là mấy, hoặc ít nhất hung thủ cao hơn Tiểu Song, có thể khụy xuống bắt chước chiều cao của Tiểu Song. Ngoài ra cũng có khả năng hung thủ đội tóc giả, đúng không?"

Bành Trình dùng hết sức gật đầu: "Phải, đúng vậy! Hung thủ còn có thể bắt chước tiếng ho của Tiểu Song! Bởi vì tiếng ho các anh nghe được sau đó cũng không thay đổi? Nghĩa là sau khi hung thủ giết người xong, hắn bắt chước Tiểu Song để chơi trò chơi cùng các anh một lúc. Cho đến khi các anh bật đèn mới phát hiện bất thường."

"Đúng thế. Theo lý thì là như thế. Nhưng sau tôi thì sao? Sau khi Vân Hạo và Bạch Tư Niên chơi trò chơi, tuy nói cũng không khác những gì tôi đã trải qua là mấy, nhưng về mặt chi tiết lại có sự khác biệt rất lớn. Vân Hạo đứng đằng sau Tiểu Bình, đúng không? Từ đầu đến cuối Vân Hạo đều sờ được mái tóc húi cua. Chẳng lẽ hung thủ cũng có mái tóc húi cua, sau khi đội tóc đuôi ngựa giả làm Tiểu Song xong, thì tháo tóc giả xuống để giả làm Tiểu Bình?"

Đoạn Dịch hỏi, "Ngay cả khi hung thủ có thể làm như thế, vậy làm hung thủ bắt chước giọng nói như thế nào? Chẳng lẽ hung thủ vừa có thể bắt chước giọng Tiểu Bình, vừa có thể bắt chước giọng Tiểu Song?"

"Mà thật ra vấn đề quan trọng nhất nằm ở chỗ, hung thủ không có thuật phân thân. Trong trò chơi này, giết một người xong, để bảo đảm trò chơi tiến hành thuận lợi, hung thủ giả làm nạn nhân tiếp tục trò chơi thêm một lúc nữa. Hung thủ không có cách nào đồng thời giả làm hai người được."

Đoạn Dịch khẳng định: "Vậy nên người bị hại chỉ có một."

"Dưới tình huống người bị hại chỉ có một..." Tạm dừng một lát, Đoạn Dịch nói tiếp, "Chúng ta phải tự hỏi, tại sao Tiểu Hoa thiết kế không gian ý thức lặp đi lặp lại như vậy? Tại sao mỗi lần cô bé khiến một người khác nhau chết? Ngoài ra, tại sao Tiểu Hoa không chỉ định người tham gia trò chơi, mà bất cứ ai trong chúng ta đều có thể tham gia trò chơi?"

"Hơn nữa, cô bé không yêu cầu người chơi phải đứng ở đâu khi tham gia trò chơi. Tôi chọn bừa điểm A, nếu tôi đứng ở điểm D, phía trước tôi không còn là Tiểu Song, cũng không thể cảm nhận được người bị hại là Tiểu Song có thay đổi gì hay không. Tương tự, Vân Hạo chọn đứng đằng sau Tiểu Bình. Vì sao nhỉ?"

"Chờ, chờ một chút..."

Người cắt ngang Đoạn Dịch là Bành Trình, hắn ta hỏi: "Trước hết anh đừng bàn nhiều vấn đề như vậy. Chúng ta trở lại vấn đề có bao nhiêu nạn nhân đi. Theo góc nhìn của Tiểu Hoa, từ lúc trò chơi bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ có gọi quỷ tới tiễn quỷ đi. Một hung thủ liên tục giết nhiều người như vậy, còn phối hợp với mọi người chơi trò chơi, làm trò chơi nhìn có vẻ vẫn có bốn người chơi, là chuyện không thể nào xảy ra. Cái này thì tôi hiểu. Tôi không có câu hỏi nào."

"Nhưng lỡ có tới hai hung thủ, lần lượt đóng vai hai người thì sao? Vậy thì trò chơi vẫn có bốn người."

"Với lại, liệu có khả năng là do trò chơi bốn góc được chơi nhiều lần, hung thủ tham gia nhiều lần, cũng giết nhiều người thì sao?"

"Không." Đoạn Dịch quyết đoán trả lời, "Không có khả năng."

Đọc truyện chữ Full