*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong cảnh Nam Uyển không tồi, cảnh sắc hợp lòng người, trên đầu có chim hót, dưới đất có hoa dại, trong rừng còn có thỏ bụ bẫm chạy nhảy.
Sở Chiêu mang theo Lâm Hành Chi chậm rãi xuyên qua khu rừng, hoàn toàn không có ý định đi săn, Lâm Hành Chi cũng phát hiện ra ngay cả cung hắn cũng chẳng thèm mang theo.
Lâm Hành Chi:……
Y nhịn không được phàn nàn, “Ngài như vậy có phải có lệ quá mức?"
Sở Chiêu nói: “Không sao, có người sẽ thay ta chuẩn bị tốt.”
Lâm Hành Chi hỏi: “Ai, Thập Nguyệt sao?”
Y vừa dứt lời, một mũi tên bay ra, bắn trúng một con nai, Sở Chiêu bĩu môi nói với Lâm Hành Chi "Đây, không phải tới rồi sao."
Lâm Hành Chi quay đầu lại, thấy được Ninh Vương tay cầm cung, một cây cung khác treo trên lưng ngựa, hai bên treo hai sọt mũi tên.
Được rồi, y hiểu rồi.
Sở Chiêu thấy vậy lại trêu chọc y:"Vương phi thực sự rất yêu ta đến mức không thể kiềm chế được. Vừa rồi ngũ đệ ở bên cạnh nhưng em lại không chú ý tới đệ ấy."
Rốt cuộc chỉ cần nhìn một cái, là có thể nhìn thấy trang bị kép của Ninh Vương.
Lâm Hành Chi nhất thời không biết nên phản bác thế nào, y thực sự không để ý đến Ninh Vương, nhưng mà lúc đó Ninh Vương còn nói chuyện với y...
Lâm Hành Chi yên lặng nói sang chuyện khác, “Vậy hôm nay chúng ta làm cái gì, chỉ đi lang thang trong rừng thôi?"
Sở Chiêu lắc đầu, “Không, lát nữa ta dẫn em đi xem kịch hay."
Ngay lúc Lâm Hành Chi đang hỏi kịch hay gì, thì phía trước đột nhiên truyền đến xôn xao, sau đó là âm thanh có người đang hét hộ giá.
Lâm Hành Chi ngoáy tai, nói, “Ta nghe giống như tiếng hổ gầm."
Sở Chiêu giục ngựa chạy về phía tiếng la truyền đến, “Em không nghe lầm, trong rừng này quả thật có hổ.”
Là mấy tên ngốc vì muốn nổi bật cho người thả vào, trong mắt Sở Chiêu hiện lên vẻ khinh thường, hắn cũng muốn biết lần này bọn họ sẽ có kết cục như thế nào.
Khoảng cách không xa, rất nhanh đã đến gần nhưng Sở Chiêu cũng không có ý định giúp đỡ, chỉ dẫn Lâm Hành Chi lên trên cây để có thể nhìn rõ hơn.
Kiến Nguyên Đế không biết làm sao mà ngã xuống đất, con hổ đang đối diện, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể há miệng xé nát ông ta thành từng mảnh.
Xung quanh là một vòng Kim Vũ Vệ, tay cầm đao kiếm đối đầu với hổ.
Thống lĩnh Kim Vũ Vệ tựa hồ muốn hạ lệnh tấn công, thì con hổ đột nhiên gầm lên khiến nhiều người sợ hãi đến mức chân nhũn ra và ngã xuống, Kiến Nguyên Đế muốn lui về sau, nhưng chân lại không nhúc nhích nổi, trong miệng càng thêm nôn nóng liên tục kêu hộ giá.
Bộ dạng hoảng sợ đó hoàn toàn không mang lại chút khí chất đế vương nào, Lâm Hành Chi thậm chí còn lo lắng ông ta sẽ bị dọa đến tè ra quần.
“Ai sẽ là người xuất hiện tiếp theo?” Lâm Hành Chi hỏi.
Sở Chiêu cười nói, “Nhi tử tốt mà ông ta yêu quý." Còn ai có thể dẫn đầu, tất cả đều phải xem bản lĩnh.
Mới vừa nói xong, liền nghe được có tiếng vó ngựa truyền đến, Lâm Hành Chi lập tức hết sức chăm chú nhìn chằm chằm, sợ bỏ lỡ thứ gì đó hay ho.
Đột nhiên, một mũi tên từ trong rừng xuyên qua mà đến, bắn thẳng vào mắt con hổ, mà đây chắc chắn là một hành động chọc giận, con hổ lao về phía trước, vừa để tránh né mũi tên vừa muốn xé xác người trước mặt.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, túm lấy quần áo Kiến Nguyên Đế kéo người ra sau, giúp ông tránh thoát khỏi hàm răng và móng vuốt sắc nhọn của con hổ.
Mũi tên nhắm vào mắt hổ bị trượt, nhưng xung quanh có rất nhiều mũi tên bắn vào con hổ.
Không bắt được người, lại sắp bị giết, con hổ lại gầm lên, bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Một số Kim Vũ Vệ ở gần đó gặp phải xui xẻo, thống lĩnh Kim Vũ Vệ bắt đầu chỉ huy người giết hổ, Kiến Nguyên Đế thoát khỏi miệng hổ đã được Tề Vương đưa đến một nơi an toàn phía sau.
Trên cây, Sở Chiêu giúp bọn họ tổng kết, “Thắng bại đã định.”
Lâm Hành Chi gật đầu, “Sau khi hồi kinh, cục diện phỏng chừng sẽ càng đẹp mắt.”
Nếu kim tôn ngọc quý Thái tử điện hạ không thể mạo hiểm cứu phụ hoàng của mình, thì nhất định sẽ thua cuộc.
Mà Tề Vương, người có ân cứu phụ hoàng, sẽ sớm trở thành nhi tử mà Kiến Nguyên Đế yêu thương nhất.
Dưới sự vây hãm của mọi người, con hổ dần gục xuống, Sở Chiêu hỏi Lâm Hành Chi,"Còn muốn xem không?"
Lâm Hành Chi lắc đầu, đến nước này đã không còn gì thú vị.
Vì thế Lệ Vương điện hạ tri kỷ gọi một ám vệ, hỏi thăm địa điểm thú vị tiếp theo nên đi, ám vệ chỉ về phía bắc nói:“Ninh Vương điện hạ đi bên kia.”
Sở Chiêu ôm lấy người lên ngựa, quay đầu chạy về phía bắc.
Đến nơi, họ phát hiện Ninh Vương, Từ Văn Ngạn và đoàn người đều đang ở đó, vây quanh một cái hồ, giữa hồ có một cô nương, chập chùng như bị đuối nước. Trong chốc lát không thể phân biệt được cô nương này có biết bơi hay không.
Cô nương đang vùng vẫy trong nước, nhưng tóc lại không hề rối tung, chỉ dính sát trên người và mặt, khiến nàng trông đặc biệt xinh đẹp, giống như một đoá phù dung nổi lên từ mặt nước.
Miệng nàng kêu cứu mạng, cũng không tính là lớn, chỉ vừa đủ để cho người ở đây đều nghe rõ.
“Được rồi được rồi, cô nương đừng la nữa, chúng ta sẽ ném dây thừng ném xuống, cô nương bắt lấy dây thừng, chúng ta kéo cô nương lên lên.”
Từ Văn Ngạn ném sợi dây thừng ném xuống hồ nước, còn lắc lắc, xác định người trong hồ có thể nắm lấy, sau đó cùng mấy người bạn dàn trận chuẩn bị kéo người vào.
Trong miệng còn dong dài nói, “Ngươi một cô nương, không có võ trong người, đi vào trong rừng mà còn không thèm mang theo thị nữ, cô nương xem, không phải rơi tỏm xuống nước rồi sao, nếu không phải bọn ta ở gần đây vừa lúc nghe thấy tiếng kêu cứu. Cô nương có chết ở hồ nước này cũng không ai phát hiện."
Cô nương trong hồ nước:...
Nàng không những không muốn nắm dây thừng để lên, mà còn muốn chặn miệng Từ Văn Ngạn.
Nếu không phải đã ở trong nước có chút lâu rồi, lại không có dấu hiệu của chết đuối sẽ gây nghi ngờ, thì nàng sẽ không lên bờ.
Sau khi thấy người chuẩn bị bò lên bờ, Từ Văn Ngạn lại lập tức xoay người, thúc giục bạn bè mình cũng quay lại:"Không nên nhìn đừng nhìn, nếu không thê tử tương lai của các ngươi sẽ lấy kiếm chém các ngươi."
Không thể xảy ra được, thê tử còn chưa cưới được, thanh danh không thể bị hủy hoại, cho nên một đám người dứt khoát quay lưng lại với cô nương này, cùng với Ninh Vương nhất quyết không cho mình bất kỳ cơ hội nào lợi dụng cô nương này.
Mọi chuyện vậy mà còn chưa xong, Từ Văn Ngạn còn cho cô nương một lời khuyên," Khi cô nương lên, cứ cởi dây thừng ném đó, rồi cứ an tâm mà đi. Chúng ta sẽ không quay đầu lại. "
Cô nương:……
Cái nàng muốn chính là không quay đầu lại sao? Nàng chính là muốn bọn họ nhìn thẳng vào nàng, phi, là Ninh Vương nhìn chằm chằm nàng.
Vị cô nương này, đúng là một trong ba nữ nhi Trần gia đưa tới, chính là đích nữ của nhị phòng, tên là Trần Vân Tuyết, trước khi đến, nàng được gia đình dạy bảo phải tiếp cận Ninh Vương, câu dẫn Ninh Vương, làm Ninh Vương phải lòng nàng, như vậy mới để trở thành Ninh Vương phi.
Đây là lần đầu tiên Trần Vân Tuyết làm loại chuyện câu dẫn này, không có chút kinh nghiệm nào, chỉ nghe cái gì mà nữ tử bị trẹo chân, được người qua đường cõng về, nữ tử đó liền lấy thân báo đáp, sau đó hai người thành thân.
Còn có cái gì mà nữ tử rơi vào hồ nước được nam tử cứu và phải cưới nữ tử đó vì đã thấy thân thể của nàng ta, Trần Vân Yến cho rằng cái này có thể thực hiện được.
Cho nên sau khi bàn bạc với các thị nữ xung quanh, nàng liền chạy vào rừng, vốn là muốn tìm Ninh Vương ở gần để làm mình trẹo chân, nhưng trẹo chân thì đau, mà sau đó có thể đi lại khó khăn, không có lời. Hai chính là khi Ninh Vương điện hạ đi ngang qua nàng cũng không thèm nhìn một cái, cho nên kế hoạch thất bại.
Sau đó cũng chỉ còn lại cách rơi xuống nước để được cứu, sau khi xác định Ninh Vương đang săn gần hồ nước, Trần Vân Tuyết quyết đoán nhảy thẳng vào hồ nước, sau đó vùng vẫy kêu cứu mạng.
Cũng thành công kéo Ninh Vương tới, nhưng nàng không nghĩ tới lại có Từ Văn Ngạn và những tên ngu ngốc khác đi theo phía sau, Ninh Vương suốt thời gian đó không có việc gì làm nên phụ kéo nàng vào bờ.
Trần Vân Tuyết tức giận đến muốn đánh ai đó, nhưng lại chỉ có thể nghe lời Từ Văn Ngạn nói, tự mình bò lên sau đó bỏ đi.
Lâm Hành Chi, người chứng kiến đã ngồi xổm sau bãi cỏ một lúc, nói:"Vị cô nương này có vẻ không thông minh lắm."
Sở Chiêu: “Vậy em có biết ba cô nương Trần gia đưa đến là dạng người gì không?"
Lâm Hành Chi lắc đầu, làm sao y có thể biết được chuyện này.
"Một người duyên dáng, ôn nhu như nước, một người mỹ mạo hiền thục, đảm trách việc nhà giỏi, còn có người mới vừa đi qua thì không biết một cái gì nhưng thẳng thắn lớn lên cũng không tồi."
Sở Chiêu đánh giá, “Nam nhân trời sinh tính háo sắc, chỉ thích những loại hình nữ tử như vậy, tổng có thể để lão ngũ tuyển một người thích hợp.”
Trần gia vì thế mà hao tổn hết tâm huyết.
“Mới vừa rồi Thái Tử bại bởi Tề Vương, cho nên họ sẽ càng quyết tâm mượn sức Ninh Vương. Mấy ngày nay Ninh Vương ở Nam Uyển khẳng định sẽ không yên ổn.
Sở Chiêu một chút không đề cập tới chuyện lo lắng cho Ninh Vương, “Không phải em đã sắp xếp rồi sao? Yên tâm, biểu đệ nhà em tuy bề ngoài có vẻ tùy tiện nhưng rất nghĩa khí, làm cũng coi như đáng để tin cậy, có biểu đệ ở đó, Trần gia sẽ không thực hiện được."
Lâm Hành Chi nghĩ, cũng đúng, ở bên kia hồ nước, Từ Văn Ngạn vẫn đang bô bô trò chuyện với Ninh Vương để giới thiệu cô nương vừa rơi xuống hồ là ai, đặc biệt tri kỷ nhắc nhở phải cẩn thận vì Trần gia còn hai cô nương nữa.
Cậu ta còn vỗ ngực tự đề cử mình, nếu có chuyện gì cứ gọi cho cậu ta, không những có thể một tất không rời mà còn có thể giải quyết mọi phiền toái, ánh mắt đầy nhiệt tình của cậu ta còn suýt làm Ninh Vương tưởng cậu ta coi trọng mình.
Ninh vương vô thức lùi lại hai bước để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Từ Văn Ngạn không để ý tới, chỉ vẫy tay với Ninh Vương, ý bảo y cứ tiếp tục đi săn, cậu ta và các huynh đệ tốt sẽ ở gần đó bảo vệ y.
Ninh Vương càng lo lắng hơn, nhìn Từ Văn Ngạn càng thêm cảnh giác hơn, y còn muốn nói mình không thích nam nhân, nhưng không biết có nên nói ra hay không.
Cũng may Từ Văn Ngạn cũng không muốn nghe, đi thu dây thừng, trực tiếp ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây, các huynh đệ tốt cũng ngồi chung.
Mà nguyên nhân bọn họ xuất hiện ở chỗ này cũng rất đơn giản, lúc đi tìm Lâm Uyển đã chậm một bước, không thấy ai nên mới vào rừng thử vận may xem có gặp được không. Cuối cùng không gặp được Chu thị và Lâm Uyển, lại tình cờ gặp được Ninh Vương.
Từ Văn Ngạn người có sứ mệnh trong tay, dứt khoát quyết định ở lại bảo hộ Ninh Vương, sự thật đã chứng minh, quyết định của cậu ta hoàn toàn chính xác, đã thành công giúp Ninh Vương chặn được một đóa đào hoa.
Từ Văn Ngạn vì thế thập phần tự hào, chính là những lời khen từ các huynh đệ lại có lệ quá, khiến cậu ta cảm thấy không hài lòng lắm.
Khi Từ Văn Ngạn chỉ cho những huynh đệ tốt của mình cách khen ngợi mình, Lâm Hành Chi và Sở Chiêu cũng rời đi sau khi xem trò hay trong rừng, họ có thể quay lại hành cung xem tiếp.
Mà giờ phút này ở hành cung, Trần thị, cũng chính là Ninh Nhu, đang nói chuyện với Trần hoàng hậu về việc muốn Trần hoàng hậu thay Kiến Nguyên Đế chọn vài phi tử.
Tâm tư của Kiến Nguyên Đế, Ninh Nhu còn biết sao mà Trần hoàng hậu không biết cho được, tuy nhiên nàng không ghét Lâm gia còn muốn mượn sức Lâm gia để duy trì Thái tử, cho nên đối với chuyện Ninh Nhu muốn nàng đẩy Lâm Uyển cho Kiến Nguyên Đế không đồng ý.
Ninh Nhu tới làm thuyết khách, tất nhiên là sớm có chuẩn bị.
Bà nói với Trần hoàng hậu nói: “Nương nương, Lâm gia là người như thế nào, người cũng biết Lâm gia là kẻ bao che khuyết điểm cho người của mình, nếu như đưa nữ nhi duy nhất của nhà bọn họ vào cung. Lâm Tĩnh Chu chỉ có thể nhẫn nhịn và thỏa hiệp mới có thể giữ được mạng sống cho nữ nhi duy nhất."
“Trong hậu cung, nương nương là người định đoạt, muốn khống chế một tiểu cô nương mới vào cung còn không phải dễ dàng sao, chỉ cần nắm được nàng trong tay, còn sợ Lâm gia không nghe lời sao?"
“Huống hồ, nương nương cũng biết dung mạo của Lâm Uyển, Hoàng thượng nhất định sẽ rất thích, nương nương đề cử lên ắt có công, Hoàng thượng sẽ không bạc đãi người."
Trần hoàng hậu có chút động tâm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, vuốt ve ngón tay nói:“Tẩu tẩu đã quên con hồ ly tinh Lệ phi kia rồi sao. Nếu bổn cung nhớ không lầm thì lúc trước cũng chính là tẩu dốc hết sức thuyết phục ca ca cho ả ta tiến cung, cũng nói là phụ tá bổn cung.”
Trần hoàng hậu ngước mắt, nhìn về phía Ninh Nhu, hơi hơi mỉm cười, “Nhưng còn bây giờ thì sao?”
"Không có sự giúp đỡ của ả hồ ly tinh kia, Tề Vương là cái tha gì? Hắn xứng đáng tranh giành với Thái tử. Tẩu tẩu tặng một con hồ ly tinh tới làm hại bổn cung và Thái tử còn chưa đủ sao? Còn muốn đưa thêm cái thứ hai?"
Sắc mặt Ninh Nhu cứng đơ khi bị Trần hoàng hậu không chút lưu tình nói thẳng mặt, do dự giải thích, “Nương nương ta... ta không phải có ý đó, mới đầu chúng ta cũng không nghĩ tới Lệ phi sẽ phản bội Trần gia, ta thật sự chỉ là muốn vì nương nương phân ưu, lung lạc đế tâm mà thôi.”
“Hơn nữa Lâm Uyển cùng Lệ phi không giống nhau, nàng ta được nuôi dạy trong một gia đình thế gia là người có giáo dưỡng, sẽ không làm ra hành vi của hồ ly tinh, nàng ta không hiểu sự đời dễ không chế, nương nương, chờ sau khi hồi kinh Lệ Vương sẽ thành thân với Lâm Hành Chi, người thực sự bỏ được chắp tay giao binh quyền của Lâm gia vào tay đứa con hoang kia?"
Tuy biết Ninh Nhu đang nghĩ gì, nhưng Trần hoàng hậu cũng không thể không thừa nhận, những lời này khiến lòng nàng rung động, nàng từng cho rằng muợn sức Lâm Hành Chi là có thể thu phục Lâm gia, nhưng nàng không ngờ lại bị tên khốn Sở Triệu đứa con hoang đó cắt ngang. Nàng cũng muốn để nữ nhi Trần gia gả cho Lâm Kỳ nhưng cô nương Trần gia lại không biết cố gắng, thành ra kế hoạch không thành.
Cho tới bây giờ, có thể dùng để hôn sự dễ khống chế Lâm gia, chỉ còn lại tiểu cô nương Lâm Uyển này.
"Nhìn thấy nữ nhi của nữ nhân ngươi ghét nhất đi hầu hạ một lão già hơn nàng mấy chục tuổi, có phải trong lòng ngươi cảm thấy vui sướng không thôi?"
Ninh Nhu trong lòng run lên khi ý nghĩ đen tối của mình lộ ra, nhưng cũng không phủ nhận, nói:"Nương nương, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến ta cảm thấy vui sướng trong lòng."
Trần hoàng hậu cười cười, trong mắt khinh thường, nàng nói: “Bổn cung sẽ không cố ý an bài, nhưng sẽ làm tiểu cô nương Lâm gia lộ mặt trước Hoàng Thượng, đến lúc đó có được coi trọng hay không là mệnh của nàng."
Ninh Nhu tràn đầy tự tin, cảm thấy nhất định sẽ coi trọng, nhưng bà chưa kịp nói ra những lời này, một nội thị hoảng sợ chạy tới bẩm báo: "Nương nương không ổn, Hoàng thượng khi đi săn bị thương."
Trần hoàng hậu kinh hãi, “Cái gì?!”
Nội thị cẩn thận kể lại toàn bộ quá trình Kiến Nguyên Đế bị thương đến lúc đưa về, khi nghe tin Kiến Nguyên Đế được Tề Vương cứu, mà mũi tên của Thái tử nhắm vào hổ bị trượt, sắc mặt Trần hoàng hậu hoàn toàn sa sầm.
Lần này lại để một tên tiện loại không lên được mặt bàn chiếm được thế thượng phong.
Ninh Nhu nắm lấy cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, “Nương nương, Tề Vương cũng hướng vào tiểu cô nương Lâm gia kia, nếu Hoàng Thượng cho phép hắn đưa ra yêu cầu…”
Không cần phải nói hết, Trần hoàng hậu đương nhiên hiểu được ý trong đó.
Trần hoàng hậu thật sâu nhìn bà, câu môi cười lạnh, “Bổn cung sẽ làm ngươi vui vẻ."
Sau đó, nàng mang theo người đến tẩm điện của Kiến Nguyên Đế, từ đầu tới đuôi không hỏi qua một câu vết thương của Kiến Nguyên Đế có nặng hay không.
Ninh Nhu cúi người, “Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương.”
Cố nén khóe miệng lộ đắc ý trong lòng.
“Thật đáng tiếc, một tiểu cô nương ngoan ngoãn phải bị hủy hoại như vậy, nhưng mà cũng không gì cả tiến cung mới chỉ là bắt đầu thôi.”
- --------------------------
Phù dung (danh pháp hai phần: Hibiscus mutabilis), hay còn gọi là phù dung thân mộc, mộc phù dung, địa phù dung, phù dung núi, hoa phù dung, mộc liên, là một loài thực vật có hoa thân nhỡ thuộc họ Cẩm quỳ (Malvaceae).Ở Việt Nam, được trồng để làm cảnh. Lá và hoa tươi được giã, đắp lên mụn nhọt đang mưng mủ để hút mủ, và làm giảm đau nhức. Vỏ cây có sợi trắng mềm, có thể dùng bện thừng hoặc làm giấy. Cre Wikipedia.