Sau khi màn đêm buông xuống, Lâm Hành Chi và Sở Chiêu thay y phục, đi thẳng đến thanh lâu lớn nhất kinh thành.
Ninh Vương vui vẻ đi trước dẫn đường, tận chức tận trách giới thiệu thanh lâu với bọn họ.
Đi bên cạnh hắn còn có một người, ăn mặc cùng dung mạo có chút quái dị, làm Lâm Hành Chi nhất thời không rõ đối phương là nam cải trang nữ hay nữ cải trang nam.
Nhưng từ phản ứng thường xuyên quay đầu thì thầm với người đó của Ninh Vương, có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người thập phần thân mật.
Đôi mắt to của Lâm Hành Chi tràn đầy tò mò, y nhìn Sở Chiêu, hy vọng Sở Chiêu có thể giới thiệu cho mình.
Sở Chiêu đưa tay búng nhẹ trán Lâm Hành Chi nói: “Là thê tử tương lai của lão ngũ.”
Từ "thê tử" được nhấn mạnh, Lâm Hành Chi lập tức bắt được, nhỏ giọng hỏi:"Cũng là nam nhân giống chúng ta sao?"
Sở Chiêu đưa ra một câu trả lời mơ hồ:"Nam nữ đều được."
Lâm Hành Chi cảm thấy mình càng thêm bối rối, nhịn không được liên tục nhìn vào đối phương, nhưng lại sợ bị phát hiện, liền giả vờ vô tình nhìn qua, cứ lặp đi lặp lại, vẫn không nhìn ra được.
Sở Chiêu nhìn đến cảm thấy buồn cười, bàn tay to lớn vuốt ve sau cổ Lâm Hành Chi, cho một chút nhắc nhở, “Trấn Quốc công phủ, lát nữa quay về em có thể nhờ người đi hỏi thăm."
Lâm Hành Chi lập tức có liên tưởng, “Tề Vương muốn cưới vị kia?”
“Có và không,” Sở Chiêu vẫn không đưa ra câu trả lời chính xác, càng khiến Lâm Hành Chi cảm thấy tò mò.
Y đấm lên người Sở Chiêu một cái, hừ: "Đừng có kích thích sự thèm ăn của ta. Chờ đó đi, ta sẽ tự mình cho người đi tra."
“Được,” Sở Chiêu thuận theo nói.
Đang lúc nói chuyện, bọn họ đã tới phòng Ninh Vương đặt trước ở thanh lâu, vừa bước vào phòng lập tức có người mang điểm tâm và rượu đến.
Ninh Vương tiếp đón bọn họ, “Mau ăn, đây là địa bàn nhà mình, tuyệt đối an toàn.”
"Thanh lâu này là ngươi mở?" Đây là điều mà Lâm Hành Chi không nghĩ tới.
Ninh Vương duỗi hai ngón tay ra hiệu;"Chỉ có hai phần, còn lại đều là của thê tử ta, đều là người một nhà, tam ca, tam ca phu, đừng khách khí."
Lâm Hành Chi vô thức nhìn người ngồi bên cạnh Ninh Vương, thấy hầu kết của đối phương lộ ra...
“Tam ca phu có phải rất tò mò về ta hay không?”
Đang lúc Lâm Hành Chi tưởng mình đã có đáp án, thì đối phương đột nhiên lên tiếng, hoàn toàn là thanh âm của một nữ tử.
Vẻ mặt của Lâm Hành Chi dần dần mờ mịt.
Đương nhiên, y cũng không quên trả lời đối phương, Lâm Hành Chi gật gật đầu hỏi: “Có thể nói sao?”
Lại thấy đối phương lắc lắc đầu, “Không thể, chuyện riêng tư như vậy ta chỉ có thể để phu quân tương lai biết."
Giọng điệu nũng nịu khiến người ta không thể diễn tả được.
Sở Chiêu lấy một khối điểm đưa đến bên miện Lâm Hành Chi, nói: “Không cần để ý đến hắn, hắn có bệnh.”
Lâm Hành Chi: “?” Mắng người một nhà có phần không tốt?
Sau đó y nhìn thấy Vương phi tương lai Ninh Vương gật đầu với y, ừ, ta thật sự có bệnh."
Thừa nhận rất dứt khoát lưu loát.
Lâm Hành Chi ngẫm lại, vẫn là quan tâm hỏi một câu, “Có thể trị không?”
Lâm Hành Chi nghe được một tiếng cười khẽ, người mở miệng nói chuyện lại là Ninh Vương, "Mọi người đều cho rằng hắn là kẻ điên, khi còn nhỏ không ai trị cho hắn."
“Sau khi lớn lên ta liền không muốn trị, như vậy cũng khá tốt.” Người kia tiếp lời.
Ánh mắt Lâm Hành Chi dừng ở trên người Ninh Vương, thấy hắn đang nhìn người bên cạnh rất dịu dàng.
Lâm Hành Chi đang muốn phụ họa một câu khá tốt, liền nhìn đến đối phương dùng tay trái chạm vào eo Ninh Vương.
Lâm Hành Chi:...
Sao trong nó quen mắt quá vậy?
Y đang định nhìn Sở Chiêu hỏi một chút thủ lại nhìn thấy bên hông mình cũng xuất hiện một bản tay.
Ách, nhìn quen quen, Sở Chiêu thường xuyên sờ y như thế này.
Lâm Hành Chi cảm thấy lần này mình thực sự đã nhìn ra được chân tướng, dù sao, Ninh Vương cũng không phải là không thể nằm dưới được.
Y quay đầu nhìn Sở Chiêu, bị Sở Chiêu khều khều chóp mũi, còn phải một câu khích lệ, “Vương phi thật thông minh.”
Lâm Hành Chi khiêm tốn tỏ vẻ, đều là từ kinh nghiệm mà ra.
Đương nhiên, cũng có khác biệt, Ninh Vương cũng không thẹn thùng giống như Hành Chi, trực tiếp sờ lại, còn muốn cởi quần áo của người kia.
Lâm Hành Chi cảm thấy y cùng Sở Chiêu ở chỗ này thập phần dư thừa, rõ ràng là ở quấy rầy người ta làm việc.
Y câu lấy ngón tay Sở Chiêu, đề nghị: “Hay là chúng ta ra ngoài trước, Thái tử chắc cũng đã tới, mau đi xem diễn."
“Ừm,” Sở Chiêu hợp tác đứng dậy, khi Lâm Hành Chi nhắc đến Thái tử, toàn thân hắn bắt đầu tản ra khí lạnh.
Lâm Hành Chi nghĩ đến dáng vẻ muốn giết người của Sở Chiêu ở Vương phủ, thực sự rất dọa người, y phải dỗ một hồi để tâm trạng Sở Chiêu tốt lên.
Cũng là do Thái Tử, không muốn sống tốt qua ngày, một hai phải kiếm chuyện, vậy thì phải trả giá.
Bọn họ đang muốn ra cửa, Ninh Vương cũng kêu dừng, chỉnh trang lại quần áo của mình, thò lại gần hôn thê tử tương lai một cái, “Bảo Nhi, hiện tại ngươi nhịn trước đi, ta đi theo vẽ mấy bức tranh rồi sẽ về."
Ninh Vương đi đến ngăn tủ lấy dụng cụ vẽ ra, tiếp tục chạy về phía trước dẫn đường cho hai người Lâm Hành Chi.
Hắn tùy tiện kéo một người hỏi, “Khách quý tới rồi sao? Ở nơi nào?”
Người nọ duỗi tay hướng trên lầu chỉ, “Tới, được đưa đến lầu ba."
Vì thế ba người lên lầu, Ninh Vương không ngừng miệng, “Ngày mai sinh ý khẳng định rất tốt, đường đường Đông cung Thái Tử điện hạ, ai mà không muốn nhìn thấy.”
“Bổn vương phải vẽ thật tốt, một bức có thể bán được mấy ngàn lượng, sau này có thể làm thành sách để bán, có thể lưu giữ để người ở khắp kinh thành thấy được tư thế oai hùng của Thái tử điện hạ ở trên giường."
Lâm Hành Chi nghe hắn nói những lời này, cảm thấy Ninh Vương rất có đầu óc kinh doanh, khiến người khác phải kính nể.
Đương nhiên, nếu để Thái Tử nghe được những lời hắn, ước chừng sẽ nào mộ tổ tiên của hắn, nhét Ninh Vương vào trong đó.
Trong gian phòng trên lầu ba, khi Ninh Vương đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trên mặt đất có hai bao bố, một người bất tỉnh nằm bất động trong bao tải, giống như hai xác chết.
Sau khi vào cửa Sở Chiêu phân phó:"Cởi trói, đánh thức."
Sau đó, một chậu nước lạnh tạt thẳng lên khuôn mặt tôn quý của Thái tử điện hạ, khiến hắn ta sặc một tiếng rồi tỉnh dậy.
Tay chân Thái tử bị trói nằm trên mặt đất, không một ai có ý muốn đỡ hắn ta lên.
Chờ sau khi ho khan xong, Thái tử mới nhận ra có gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Sở Chiêu, trong lòng Thái tử chợt run lên.
Nhưng rất nhanh liền bị phẫn nộ thay thế, hắn ta quát lớn:"Ngươi muốn làm cái gì? Sở Chiêu ngươi thật to gan, dám bắt cóc cô!"
Sở Chiêu không để ý đến hắn ta, mà là hỏi Thập Nguyệt, “Dược đâu?”
Thập Nguyệt hướng bên ngoài vẫy tay, lập tức có người đem đến một bình trà nóng, “Chủ tử, đã chuẩn bị tốt.”
Sở Chiêu ánh mắt lạnh nhạt mà liếc qua Thái Tử, “Rót hết!”
Chỉ ba chữ, lập tức làm Thái Tử hoảng loạn, bắt đầu dùng sức giãy giụa, đương nhiên, miệng cũng không nhàn rỗi, “Sở Chiêu ngươi muốn làm gì cô? Cô cảnh cáo ngươi, cô chính là Thái tử, nếu ngươi dám đụng đến...ô ô ô..."
Không ai cho Thái Tử cơ hội nói hết, thị vệ trực tiếp bưng ấm trà rót vào miệng Thái tử, Thái tử giãy giụa làm đổ rất nhiều, nhưng cũng không ít trà rót vào trong miệng.
Chờ sau khi buông ra Thái Tử lại bắt đầu ho khan, muốn đem nước trà nhổ ra.
“Sở Chiêu, ngươi rốt cuộc cho cô uống cái gì?" Thái tử không thể phun ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Chiêu như muốn đâm thủng hắn.
Sở Chiêu nhìn cái bao bố khác, “Mở ra để Thái Tử điện hạ nhìn xem.”
Thập Nguyệt tiến lên đá mạnh vào cái bao bố, rút kiếm một nhát chém rách bao bố, để lộ ra Lý Hằng cả người vừa trắng lại vừa hồng.
Màu trắng là màu da của gã, còn hồng là bởi vì bị tình dục tra tấn không thể phát tiết tạo thành.
Người này là người mà Thái tử rất quen thuộc, cách đây không lâu, người từ trên xuống dưới đỏ bừng được ném tới Đông Cung.
Thái tử từ trong miệng Lý Hằng chuyện này đã bị lộ, hắn ta mắng người này vài câu phế vật, sau đó phân phó thị vệ tìm đại một gian phòng nào đó ném người này vào. Lại không ngờ chỉ trong chớp mắt lại gặp được người này.
Cũng như hắn ta bị Sở Chiêu trói lại.
Sau khi nhìn thấy Lý Hằng, Thái tử tự nhiên hiểu được thứ mình vừa uống là gì, đó vốn là thứ mà hắn ta muốn Lý Hằng dùng trên người Lâm Hành Chi.
Trừ bỏ việc muốn dùng Lâm Hành Chi để uy hiếp Sở Chiêu đáp ứng điều kiện, Thái Tử còn có tư tâm khác, hắn ta muốn một lần nữa mượn sức Lâm Hành Chi, nhưng không giống như trước kia chỉ muốn Lâm Hành Chi đứng về phía mình, lần này là muốn chiếm hữu y!
Thái Tử cho rằng Lâm Hành Chi nguyện ý ở cạnh Sở Chiêu, thì không có khả năng không muốn ở bên cạnh hắn, chính mình thân là Thái tử, cao quý hơn Sở Chiêu một tên tiện loại mang trong mình huyết mạch của Nguyệt Tịch quốc, hắn còn không chê Lâm Hành Chi là hàng cũ mà Sở Chiêu dùng qua, thì có gì mà cự tuyệt hắn?
Cho nên, Thái tử đã thay đổi từ thuốc mê sang xuân dược.
Chỉ là tên Lý Hằng là một tên vô dụng, Thái tử trừng mắt nhìn Lý Hằng y như con lợn chết, lại bắt đầu giãy giụa uy hiếp Sở Chiêu: “Sở Chiêu, nếu như ngươi biết thức thời, lập tức thả cô ra, cô có thể coi như chưa từng phát sinh, nếu không cô sẽ giết ngươi!"
“Nếu ngươi dám tổn thương cô, phụ hoàng mẫu hậu và cả Trần gia cũng không buông tha cho ngươi. Sở Chiêu dù ngươi có bản lĩnh đến đâu, chẳng lẽ còn có thể một mình chống lại thiên binh vạn mã?"
“Hắn không phải chỉ có một mình,” Lâm Hành Chi đi đến che trước người Sở Chiêu.
"Trước ngày hôm nay, không ai trong chúng ta có thể tưởng tượng được đường đường là một Thái tử lại ti tiện như vậy, dùng đến thủ đoạn hèn hạ như thế này."
Bị Lâm Hành Chi trực tiếp chỉ ra những gì mình đã làm, Thái tử có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ có một chút, hắn ta nhìn tay chân bị trói, cười nhạo:"Các ngươi to gan lớn mật dám bắt cóc Thái tử, lại ép cô uống loại dược đó, rốt cuộc là kẻ nào ti tiện?"
“Hành Chi, ngươi xuất thân từ danh môn, Lâm gia các ngươi nhiều thế hệ là trung lương, ngươi cũng chỉ mới làm Lệ Vương phi mấy ngày, đã cùng với tên tiện loại cấu kết với nhau, ngươi không sợ Lâm đại tướng quân thất vọng sao?"
Lâm Hành Chi bị lời của hắn ta làm cho buồn cười, “Phải không, vậy Thái Tử điện hạ cảm thấy nếu để phụ mẫu ta biết được ngươi muốn hạ xuân dược ta, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?"
“Phụ thân ta quanh năm ở biên quan đánh giặc, Thái Tử điện hạ hẳn là còn chưa thấy tư thế oai hùng của phụ thân ta, hay là ngươi muốn nhìn thấy ngay lập tức?”
Nếu đã đi tới bước này, Lâm Hành Chi cũng không ngại đem đại kỳ của tướng quân phủ ra uy hiếp tàn nhẫn một chút.
Thái Tử sắc mặt biến đổi, hắn chỉ cảm thấy Lâm Hành Chi sẽ không cự tuyệt hắn, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thành cục diện như hiện tại.
Hơn nữa thân thể bắt đầu nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, là dược kia bắt đầu phát huy.
Nhận thấy được sự biến hóa của Thái Tử, Sở Chiêu lại chỉ vào Lý Hằng đang như con lợn chết, nói: "Tên này cũng có thể uống."
Thái Tử lập tức rút chân lùi người về phía sau, cảnh giác nhìn về phía Sở Chiêu, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Trong tay Sở Chiêu đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, tùy ý lật qua lật lại, lộ ra nụ cười khát máu:"Đương nhiên là muốn thỏa mãn suy nghĩ trong lòng Thái tử điện hạ, để ngươi nếm thử tư vị của nam nhân."
Thái Tử trong lòng sợ hãi, động tác lùi lại càng thêm rõ ràng, “Sở Chiêu, cô cảnh cáo ngươi không được hành động xằng bậy, nếu không cô tuyệt không sẽ bỏ qua cho ngươi, cô sẽ gi·ết ngươi.”
Đôi mắt Thái tử đỏ ngầu, trong mắt sinh ra tơ máu, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Chiêu.
Chủy thủ từ trong ngôn tay của Sở Chiêu rơi xuống, trúng vào đùi Thái tử, tuy không bị thương nhưng lại khiến hắn ta sợ đến mức hau chân đạp loạn.
"Trước tin ngươi phải rời khỏi chỗ này."
Sở Chiêu cho Thái Tử một câu, lại yêu cầu Thập Nguyệt đem những người đã sớm an bài tiến vào.
Năm người tới, chia làm hai loại, cao to cùng với nhược liễu phù phong, Thập Nguyệt giải thích:"Đều là những người được lựa chọn tỉ mỉ, Thái tử điện hạ nhất định sẽ rất vừa lòng."
Bao gồm cả Lý Hằng đã tỉnh lại co rút người trong góc phát run, một nhóm sáu người, nhất định có thể thỏa mãn Thái tử.
Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ, sau đó nói với Sở Chiêu, “Chỉ cần giữ lại Lý Hằng thôi, một người là đủ."
Lý Hằng là tự làm tự chịu, không cần phải liên lụy đến những người khác, dù sao sau này Thái tử muốn trả thù những người này cũng sẽ dễ dàng.
Sở Chiêu liếc nhìn Thái Tử một cái, sau đó đáp ứng, để Thập Nguyệt đưa những người kia ra ngoài.
Sắc mặt Thái Tử càng thêm khó nhịn, đã xé rách quần áo của mình, mà bên này Lý Hằng cũng có phản ứng.
Chủy thủ của Sở Chiêu có tác dụng, hắn giúp Thái tử cắt đứt dây trói, nói: "Hảo hảo hưởng thụ."
Bên kia dây thừng trên người Lý Hằng cũng đã được cởi ra, dược trước đó bị hắn ép xuống, lại một lần nữa mạnh mẽ phát tác, hắn không mặc quần áo mà từ cào vào da thịt của mình, cả khuôn mặt vặn vẹo.
Sở Chiêu không muốn để Lâm Hành Chi nhìn những thứ cay mắt như vậy, kéo y đi ra ngoài.
Ninh Vương nhảy người lên xà nhà, lấy dụng cụ ra chuẩn bị vẽ, những người khác cũng lần lượt ra khỏi phòng, đóng cửa lại, để hai người ở bên trong vui vẻ.
Không lâu sau, trong phòng liền vang lên tiếng Lý Hằng gọi Thái Tử, còn có tiếng Thái tử quát Lý Hằng cút xa ra, lặp lại vài lần, thanh âm có biến hóa.
Còn có trộn lẫn giọng của Ninh Vương “Ooa, thế này là quá đúng, tư thế này tốt, Thái tử điện hạ thật biết cách chơi."
"Phát tài phát tài rồi, nhìn biểu tình hưởng thụ của Thái tử điện hạ, chắc chắn có thể kiếm được không ít."
“……”
Ngoài cửa, Lâm Hành Chi vẻ mặt khó có thể miêu tả nhìn chằm chằm vào cửa, phải một lúc mới đưa ra nhận xét, “Rất náo nhiệt.”
“Ừm,” Sở Chiêu đáp lại, kéo Lâm Hành Chi rời đi.
Về phần những tiếng la hét phát ra sau đó, hoàn toàn bị bỏ qua.