TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai?
Chương 33: C33: Chương 33

Tạ Phỉ cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với Lâm Húc Quân, người này có cảm giác tồn tại quá mạnh, nếu mặc kệ cậu ta sẽ khiến hai bên đều bối rối.

Cho nên sau khi tới lớp 12/8 tìm được Lâm Húc Quân, Tạ Phỉ giơ tay chỉ chỉ lên lầu, nói: “Tôi có lời muốn nói với cậu, lên sân thượng được không?”

Chỗ ngồi của Lâm Húc Quân ở ngay sau cửa sau, Tạ Phỉ trả lại quà và hoa cho cậu ta, người kia thuận tay đặt lên trên bàn, sau đó cười một chút, nhưng nụ cười không che giấu được mất mát nơi đáy mắt.

“Em muốn nói với tôi, đừng tiếp tục nữa đúng không?” Lâm Húc Quân nhẹ giọng nói với Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ gật đầu, tìm chỗ nói chuyện là vì cậu suy nghĩ cho đối phương. Nếu cậu ta cảm thấy không cần, đương nhiên Tạ Phỉ sẽ không ép.

Lâm Húc Quân dựa vào tường, cậu ta không mặc đồng phục, Tạ Phỉ cảm thấy có lẽ Giáo bá bọn họ toàn như vậy, thường thích mặc quần áo rộng thùng thình. Dù sao áo sơ mi rất ảnh hưởng đến tốc độ đánh nhau.

Chắc cũng bởi vì cậu ta, ngoài hành lang như thể vừa trải qua một trận thanh trừng, không còn mấy người. Thi thoảng có một hai nữ sinh đi wc ngang qua, đều vội vàng bước nhanh như bay cả một đường.

“Tôi cảm thấy so với Cố Phương Yến tôi không hề thua kém điểm nào — tất nhiên là ngoại trừ thành tích.”

Lâm Húc Quân nhìn Tạ Phỉ, ánh dương vụn vặt dừng ở đôi mắt đào hoa ẩn tình trời sinh, giống như những vì sao giữa màn đêm. Lâm Húc Quân vô thức dùng giọng nói càng ngày càng dịu dàng, nhưng sau đó lại cười một tiếng như tự giễu. “Em thích người có thành tích tốt?”

Thấy Lâm Húc Quân tự đi so sánh mình với Cố Phương Yến, Tạ Phỉ đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi.

Giữa hai người họ căn bản không cần phải so sánh bất cứ vấn đề nào, ít nhất không nên bởi vì cậu mà lại có so sánh. Ngay cả Cố Phương Yến, người này vốn dĩ có thể không cần bị liên lụy chút nào với cậu, nhưng bởi vì hôm khai giảng cậu tùy hứng càn quấy, bây giờ gần như là toàn trường đều cho rằng hai người có dính dáng đến nhau.

Theo suy nghĩ ban đầu, ngày đó ở trên sân thượng, cậu cầm loa tỏ tình bị thầy giám thị Tôn Ngộ Không quát tháo một lúc sẽ xong chuyện. Cố Phương Yến và cậu tiếp tục duy trì quan hệ hai đường thẳng song song, không quen biết gì nhau, không có bất cứ giao thoa gì với nhau.

Nhưng ai mà lại nghĩ đến bọn họ lại trở thành bạn bè? Còn ăn cơm với nhau mỗi ngày.

Thế sự vô thường.

Tạ Phỉ buông tiếng thở dài từ tận đáy lòng, hạ mắt, nghiêm túc nói: “Không liên quan đến cậu ấy, cũng không liên quan gì đến chuyện thành tích.”

“Cho nên lý do vẫn là vì con người của tôi không tốt.” Lâm Húc Quân chậm rãi nói.

“Không, thật sự cậu cũng khá tốt,… ” Tạ Phỉ đáp lại một cách gian nan, ánh mắt quét lung tung tứ phía, đến khi nhìn thấy dọc hành lang đều là khối 12, linh cảm chợt lóe, cậu mới nghiêm túc nói: “Thật ra vẫn có một chút liên quan đến thành tích, cậu đã lớp 12 rồi, hẳn là nên để tâm tới chuyện học hành nhiều hơn.”

Lâm Húc Quân nhướng mày: “Là thế sao? Vậy nếu tôi nói, vì em, bây giờ tôi sẽ bắt đầu nỗ lực học tập, trở thành người có thành tích học tập tốt, em sẽ xem xét tới tôi sao?”

“…” Tạ Phỉ nâng mắt nhìn cậu ta, có chút không còn gì để nói.

“Một chút cơ hội đều không cho tôi sao?” Lâm Húc Quân hỏi.

Tạ Phỉ: “Như vậy không phải khiến tôi có vẻ rất xấu xa sao.”

Lâm Húc Quân: “Thật sự không cho tôi cơ hội?”

“Tôi không thích cậu.” Tạ Phỉ nói, “Hành động của cậu làm tôi rất khó xử.”

Hành lang an tĩnh một lát.

Một lát sau, Lâm Húc Quân vươn tay, tựa hồ như muốn làm động tác gì đó, nhưng được một nửa lại buông, hóa thành một tiếng cười nhẹ: “Nếu làm cho người mình thích khó xử, tôi mới là kẻ xấu xa. Sang năm tôi không còn ở trong nước nữa, không tham gia thi đại học, vừa rồi chỉ nói giỡn với em thôi.”

“Ra nước ngoài chơi bóng rổ sao? Tạ Phỉ thở một hơi nhẹ nhõm, lễ phép tiếp lời một chút.

“Ừ.” Lâm Húc Quân gật đầu.

“Vậy cậu nhất định phải cố lên.” Tạ Phỉ nhẹ giọng, sau đó nhìn di động, ” Hai phút nữa vào học rồi, tôi đi trước nhé.”

Tạ Phỉ nói xong liền rời khỏi, không có nửa điểm do dự. Người vẫn dựa vào tường ngồi dậy, tiến lên hai bước, mở miệng gọi tên cậu.


“Còn có việc gì sao? Tạ Phỉ quay đầu lại.

“Em đúng là một người rất ôn nhu, ngay cả lúc cự tuyệt người khác cũng chừa lại bậc thang.” Lâm Húc Quân đứng dưới ánh mặt trời, thong thả cười: “Hôm qua không tìm được cơ hội nói với em, hy vọng hiện tại không muộn, sinh nhật vui vẻ.”

Tạ Phỉ nao nao, tiện đà cười nói: “Cảm ơn.”

Cậu trở về lớp học.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, chỗ được chiếu vào đều trở nên sáng bừng, ngay cả bảng đen cũng phản chiếu lại ánh nắng. Những người ngồi sát cửa sổ đều đồng loạt đứng lên kéo rèm, Tạ Phỉ và Khương Thụ cùng kéo tấm rèm đằng sau lại, lúc ngồi về chỗ, màn hình di động trên bàn liền sáng lên.

Có người xin kết bạn wechat với cậu.

Tạ Phỉ nhấp vào xem, nhận ra số wechat này là của Lâm Húc Quân. Trước đó Lâm Húc Quân đã muốn kết bạn wechat với cậu rồi, gửi lời mời rất nhiều lần nhưng cậu không thèm để ý tới. Tạ Phỉ nhìn màn hình, nghĩ một lát, nhấn đồng ý.

Rất nhanh đã tới giờ nghỉ trưa.

Ba phút trước khi tan học Vưu Sâm có nhắn tin nói với cậu, cậu ấy bị mắc kẹt vì một bộ tổng hợp đề thi ngữ văn rồi, không có thời gian ra ngoài ăn trưa, Đoạn Nhất Minh cũng phải ra ngoài trường mua một vài dụng cụ cho lớp, Hạ Lộ thì ở phòng vẽ tranh, trưa nay chỉ có Tạ Phỉ và Cố Phương Yến cùng ăn.

Tạ Phỉ tận tình mang bánh bao và bánh ngọt lên lầu 6 cho Vưu Sâm, còn chia cho bạn mình một ít dưa cải rồi mới đi xuống tìm Cố Phương Yến.

Vị bạn học Cố này bảo trưa nay muốn ăn đồ ăn Vân Nam.

Nhưng hôm qua, Giang Di Lâm nghe Tạ Phỉ giải thích cậu có rất nhiều bạn ăn cơm cùng bèn chuẩn bị mấy món ăn. Tạ Phỉ vốn định trưa nay cùng ăn với mọi người, gọi thêm đồ ăn ở tiệm cơm là vừa đủ. Có điều hiện tại chỉ còn mình cậu và Cố Phương Yến nên đành đổi địa điểm thành nhà ăn của trường.

Tạ Phỉ ngồi giữ chỗ, Cố Phương Yến đi lấy cơm.

Hộp đựng đồ ăn là hộp giữ nhiệt, lúc lấy ra vẫn còn đủ ấm, đồ ăn toàn là món Tạ Phỉ thích, cũng phù hợp với phần lớn mọi người.

Cố Phương Yến gắp một miếng xương sườn, nếm một miếng, hỏi: “Dì cậu làm?”

Là sườn xào chua ngọt, màu sắc nước sốt cực kỳ đẹp, mỗi một miếng đều dính nước sốt, sền sệt óng ánh, bên ngoài còn điểm xuyết vài hạt mè, kết hợp vô cùng hoàn mỹ.

“Chẳng lẽ cậu tưởng tớ làm?” Tạ Phỉ cười.

Cố Phương Yến ngẩng lên: “Tôi sẽ không cho rằng người nướng thịt trên giấy còn có thể nướng khét lại có thể làm ra được món sườn xào chua ngọt này.”

“…” Tạ Phỉ bắt chước Cố Phương Yến xụ mặt xuống, dùng giọng điệu nhàn nhạt đều đều nói, “Em trai à tớ nói cho cậu biết, cậu như vậy sẽ bị trời đánh đó.”

“Em trai” cậu không tiếp lời, lấy hai bát từ nhà ăn lại, mở bình giữ nhiệt đổ canh ra, đẩy một bát cho người đối diện.

Hai người không nói chuyện phiếm nữa, ăn xong, Tạ Phỉ tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Tớ nghĩ đến một chuyện, chỗ ở của cậu gần trường như vậy, sao buổi trưa không quay về ngủ một lát?”

“Tôi không ngủ trưa.” Cố Phương Yến nói.

Tạ Phỉ lập tức khiển trách hắn: “Cậu làm vậy là lãng phí tài nguyên đó biết không.”

Cố Phương Yến không cảm xúc rút mấy tờ giấy ăn, nghe thấy Tạ Phỉ đổi chủ đề: “Tiểu khu chỗ cậu ở, tiền thuê bao nhiêu một tháng vậy?”

“Không rõ lắm.” Cố Phương Yến nói đúng sự thật.

Xem ra cậu ta mua phòng luôn chứ không phải thuê.

“Không hổ là Cố thiếu gia.” Tạ Phỉ giơ tay vỗ hai cái, hỏi tiếp: “Cậu liệu có nói ‘cả tòa nhà kia đều là của nhà tôi’ hoặc là ‘ngoại trừ tòa nhà đó, những tòa khác đều là của nhà tôi’… kiểu kiểu đó không vậy?”

“Nếu không đầu cơ, không cần mua nhiều nhà ở khu trường học đến vậy.” Ngữ khí Cố Phương Yến nhàn nhạt, “Về tôi hỏi giúp cậu.”

“Thật ra cũng không cần đâu, tớ lên mạng tìm hiểu là được.” Tạ Phỉ xua tay.


Hai người cùng nhau dọn bàn, để bát mượn của nhà ăn tới đúng nơi quy định, vừa đi Cố Phương Yến hỏi: “Cậu định sống ở đây?”

“Đúng thế, nếu ở đây mỗi sáng sẽ có thể ngủ đến 7 rưỡi rồi.” Tạ Phỉ nói, “Dù sao tiết tự học buổi sáng của lớp tớ cũng không nghiêm, có tới lớp hay không cũng được.”

Cố Phương Yến hơi bất ngờ, sau đó không chắc chắn mà hỏi lại: “Ở một mình?”

Tạ Phỉ cho rằng Cố Phương Yến xem thường năng lực sinh hoạt độc lập của cậu, “chậc” một tiếng, tức giận hỏi lại: “Không phải cậu cũng ở một mình đó sao?”

Sau bữa cơm trưa lần này, Tạ Phỉ bắt đầu bận rộn giữa kỳ thi tháng và việc thuê nhà. Tuy rằng Bùi Tinh Nguyên có hỗ trợ chọn phòng, nhưng không thể giao phó hoàn toàn cho anh ấy được. Thẩm mỹ của Alpha này quá mức phô trương mà.

Cùng lúc Cố Phương Yến cũng có việc phải rời khỏi thành phố Lâm Giang, người hằng ngày vẫn cùng tiếp xúc, lúc nào cũng có thể gặp mà giờ vài ngày liên tiếp chả thấy mặt.

Tiết giúp đỡ bạn học mỗi lần một tuần, mấy lần trước Tạ Phỉ đều ngồi chung với Cố Phương Yến. Tuy rằng bọn họ đều chẳng nói chuyện được mấy câu, nhưng đột nhiên bên cạnh không còn ai Tạ Phỉ lại thấy hơi không quen.

Lời hứa gặp phải bài tập không biết làm có thể hỏi hắn thật ra rất hữu hiệu, chỉ khác cái là đổi qua wechat. Tạ Phỉ chụp đề bài qua, Cố Phương Yến chụp một đoạn hướng dẫn giải đề lại, đôi khi sẽ gửi voice giải thích cho cậu.

Thời gian trôi nhanh như bay, vèo cái đã đến trung thu, cũng chính là kỳ thi mỗi tháng một lần ở Nhất Trung.

Cái ngày mà trời cao tác hợp, mọi nhà đoàn viên, trong trường học lại quạnh quẽ và ảm đạm. Rất nhiều người đi vào phòng thi với vẻ mặt như từ đại lao ra pháp trường.

Lần trước Tạ Phỉ thi được hạng 66, làn này phòng thi ở phòng học lớp 11/2, đối diện lớp 11/1. Lúc cậu tới còn cách mấy phút nữa mới đến giờ thi, cậu ra chỗ thùng rác ném vỏ hộp sữa bò vừa uống xong rồi mới vào phòng, đúng lúc thấy Cố Phương Yến từ cầu thang vòng qua,

“Hi, bạn đứng đầu khối.” Tạ Phỉ lập tức xoay người, đưa mặt ra chào hỏi Cố Phương Yến.

Bạn học đứng đầu khối đi đến trước mặt cậu rồi dừng lại, dùng ánh mắt ý hỏi cậu có chuyện gì.

“Mượn tí buff*của cậu được không?”

“Mượn thế nào?” Cố Phương Yến hỏi.

Tạ Phỉ khép ngón giữa và ngón trỏ, hai tay xoay xoay bên thái dương, nói: “Dùng ý niệm.”

“…” Cố Phương Yến lạnh mặt trừng Tạ Phỉ một cái, sau đó cầm hộp bút cậu đang kẹp ở cánh tay lại, đưa bút của mình qua, “Cho.”

Cốt truyện này phát triển ngoài dự liệu, đáy lòng Tạ Phỉ “hả” một cái, hỏi: “Dùng bút cậu không quen tay thì làm sao bây giờ?”

“Chịu.” Cố Phương Yến lời ít ý nhiều.

Tạ Phỉ đổi góc độ hỏi: “Nếu cậu dùng bút của tớ không quen tay thì sao?”

Cố Phương Yến vẫn nhả hai chữ: “Tính sau.”

Tạ Phỉ nhịn không được cười thành tiếng.

*buff: trong game hay dùng để chỉ gia tăng sức mạnh như tăng sức tấn công, tăng sức phòng thủ. tăng khả năng đánh chính xác, tăng cơ hội phản đòn, tăng cơ hội gây ra sát thương bạo kích… Ở đây có hiểu nôm na là xin một tí sức mạnh của anh Cố để làm bài tốt hơn á.

Trên hành lang nói vài câu với Cố Phương Yến xong cậu tiến vào phòng thi, ngồi xuống bày dụng cụ ra xong cũng vừa lúc phát đề.

Môn thi đầu tiên là ngữ văn, phải viết rất nhiều, dùng bút của Cố Phương Yến không những không bị không quen tay, trái lại còn viết rất trơn tru. Trơn tru tới mức nào? Thời gian thi còn thưa 40 phút, Tạ Phỉ đã viết xong rồi, cả phần trả lời câu hỏi lẫn viết văn.

Nhưng giám thị trông thi không cho nộp bài thi sớm, Tạ Phỉ đành phỉ đành lôi tờ nháp ra vẽ nhăng vẽ cuội.

Để học sinh thích ứng tiết tấu kỳ thi đại học, các kỳ thi lớn nhỏ của Nhất Trung đều được sắp xếp theo quy cách giống thi đại học, ngày thứ nhất thi ngữ văn, nghỉ 1 tiếng rưỡi rồi thi toán.

5 giờ chiều, kết thúc ngày thi đầu tiên, học sinh tràn ra khu dạy học như ong vỡ tổ, ồn ào về nhà để được khao ăn uống an ủi tâm hồn. Tạ Phị đi gần cuối, về lớp lấy đồ ăn cho mèo cậu để ở bàn học.


Ánh chiều tà chiếu qua mỗi sườn núi, qua mỗi ngóc ngách trong thành phố, chạy đến sân thể dục yên tĩnh không người. Quạ bay về muộn, xẹt qua bầu trời không một tiếng động. Từng đợt gió nhẹ cuốn theo lá phong bay từ đông sang tây, đụng phải rừng cây rậm rạp phía nam.

Thành phố Lâm Giang sắp kết thúc cuối mùa hè, cách mùa thu ngày càng gần, trời tối càng nhanh. Tạ Phỉ ngồi trên nền đá xanh, bị bóng tối bao phủ không rõ khuôn mặt.

Cậu rung rung túi thức ăn cho mèo trên tay như thường lệ, gọi đám mèo hoang đang trốn ở một ngóc ngách nào đó ra. Sau đó rải thức ăn xuống đất, chờ chúng ăn xong mở một hộp đồ ăn.

Hôm nay đám mèo chạy tới đây có nhiều hơn một con mèo, nó bị một con mèo li hoa ngậm tới, trông mới khoảng một tháng tuổi, cũng cùng giống li hoa. Đôi mắt nó màu xanh biếc, dáng đi không vững, quá yếu ớt. Nhìn nó y hệt mèo li hoa lớn, chắc là con của mèo li hoa.

“Xin chào tiểu li hoa.” Tạ Phỉ duỗi tay nâng đôi chân trước của mèo nhỏ, lấy thịt trong hộp ra giúp nó, để nó không quá vất vả. Sau đó cậu nói với mấy cài đầu nhỏ lông xù này, “Trung Thu vui vẻ.”

Nhưng đám mèo nhỏ này chỉ biết mỗi tiếng mèo, cũng không hiểu nổi tiếng người. Chúng ngoại trừ phát ra tiếng thở gừ gừ đầu vui sướng thì không tỏ vẻ gì khác.

Nhưng đột nhiên, phía sau có người đáp lại cậu một câu:

“Trung Thu vui vẻ.”

Giọng nói của thiếu niên, trầm mà lạnh. Câu này hắn nói rất nhẹ nhàng, vi vu bay trong làn gió rồi lại nặng nề rơi vào lòng Tạ Phỉ.

Cậu kinh ngạc quay đầu lại, thấy Cố Phương Yến mặc sơ mi trắng bị hoàng hôn chiếu thành màu đỏ, hắn hơi cúi đầu, khí chất cô độc.

Đầu quả tim Tạ Phỉ như bị tơ nhện chạm vào, vừa có chút ngứa lại có chút mềm mại.

Vài giây sau, cậu hỏi: “Cậu chưa về nhà sao?”

“Cậu cũng chưa về nhà.” Cố Phương Yến nhàn nhạt đáp, đi đến bên cạnh Tạ Phỉ.

“Hôm nay là Trung Thu, tớ không muốn về.” Bả vai Tạ Phỉ suy sụp rũ xuống, cậu ôm cặp sách vào lòng, nhỏ giọng nói.

Cậu cúi đầu, Cố Phương Yến đứng, không nhìn được vẻ mặt và xúc cảm nơi đáy mắt hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn hỏi: “Chú dì của cậu đâu?”

Tạ Phỉ: “Có lịch diễn, không ở đây.”

Cố Phương Yến: “Anh trai lần trước đâu?”

“Hai bọn tớ mà ở cùng nhau sẽ chỉ biết giành máy chơi điện tử.” Tạ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, “Với cả bên kia xa quá, tớ không muốn sáng mai đi thi phải vội vội vàng vàng.”

Thật ra cũng không phải cậu không nghĩ tới chuyện sang bên kia.

Cố Phương Yến nhăn mày, muốn hỏi chẳng lẽ cậu tính ngồi đây cả đêm, lại thấy Tạ Phỉ ngẩng mặt, cười cười với hắn: “Haizz em trai à, có phải tớ quá đáng thương rồi không?”

Hoàng hôn không chiếu đến được nơi này, cả người cậu bị bóng cây bao phủ, chỉ có mỗi vụn sáng nhỏ sáng rực trong mắt. Đôi mắt cậu lại đen, nhìn như bóng đêm phủ xuống gợn sóng trên sông.

“Không hề.” Cố Phương Yến nhìn cậu chăm chú mấy giây, hắn rũ mắt, thấp giọng.

Tạ Phỉ kéo dài giọng “Cậu đang an ủi tớ” rồi cúi đầu xem mèo nhỏ.

Nếu là bình thường, đám mèo này đến ăn no xong sẽ lại trốn đi. Nhưng hôm nay không giống vậy. Hai con mèo li hoa vẫn chưa đi. Chúng ngồi tại chỗ, hình như mèo mẹ nói với mèo con điều gì, sau đó ngậm cổ mèo con, thả xuống trước mặt Tạ Phỉ, rồi kêu meo meo hai tiếng với cậu.

Dáng vẻ này là muốn Tạ Phỉ mang mèo nhỏ đi ư?

Tạ Phỉ: “!”

Tạ Phỉ kinh ngạc, giật giật ống quần Cố Phương Yến, ngẩng đầu, “Ý của chúng nó là điều mà tớ đang nghĩ ư?”

Cố Phương Yến “Ừ” một tiếng, “Ý muốn gửi gắm cậu.”

“Nhìn tớ trông giống người cao cả lắm hả?” Tạ Phỉ vẫn khiếp sợ như cũ.

Cố Phương Yến bị từ Tạ Phỉ dùng để hình dung làm cho không biết nói gì, “… Cậu nhìn giống người rất nhiệt tình làm việc tốt.”

Sau đó lại nói: “Nó là một chú mèo hoang, không thể giúp mèo nhỏ sống sót qua mùa đông, cho nên nó hy vọng cậu có thể nhận nuôi con của nó.”

“Nhưng tớ làm gì có chỗ nuôi…” Tạ Phỉ than một tiếng. Lúc này, mèo li hoa nhỏ thất tha thất thểu nhích về phía cậu, dùng đầu cọ cọ mu bàn tay cậu, tinh tế mà kêu một tiếng. Sau đó lại bò lên theo ống quần.

Giống như con nít bi ba bi bô, đôi mắt mèo nhỏ giống như phỉ thúy, bộ lông cũng sạch sẽ, không có bọ, sờ rất thích. Mèo nhỏ còn chủ động chui vào ngực cậu, dụi dụi lên cánh tay cậu.


Đúng là một chú mèo li hoa xinh đẹp ngoan ngoãn.

Ngón tay Tạ Phỉ run lên, không chịu nổi trước sự đáng yêu này.

Tạ Phỉ yêu mèo, từ nhỏ đã vậy rồi. Nếu không mỗi ngày cậu sẽ không đúng giờ mà tới cho mấy chú mèo hoang này ăn.

Đương nhiên là cậu không đành lòng để mèo con này chết ở mùa đông sắp tới.

Nhưng chỗ ở hiện tại của cậu, để một cái máy hút bụi tự động đã là cực hạn, còn chỗ định chuyển tới thì lại chưa tìm được.

Cậu rối rắm hồi lâu rồi quyết định, kéo kéo ống quần người bên cạnh. Tạ Phỉ ngẩng đầu, dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, “Anh Cố, dù sao cậu cũng ở một mình…”

Cố Phương Yến nhận ra ý tưởng của người kia, tránh ra một bước.

Tạ Phỉ cúi người theo, một tay ôm mèo, một tay túm ống quần Cố Phương Yến, “Anh Cố, cậu nhận nuôi nó một thời gian được không? Mấy ngày nữa tớ tìm được phòng mới sẽ đến đón nó.”

Cố Phương Yến mím môi. Hắn không nói thẳng là không cho, có lẽ là có thể đồng ý, vì vậy Tạ Phỉ cố gắng lôi kéo: “Sao cậu lại không muốn?”

“Rất ầm ĩ.” Cố Phương Yến nói.

Tạ Phỉ khí phách cãi lại: “Lúc nào đói bụng tụi nó mới kêu thôi!”

Cố Phương Yến đổi lý do: “Không biết nuôi.”

“Tớ dạy cậu, mỗi ngày sáng dậy cho một muỗng thức ăn, tối trước khi đi ngủ cho một muống nữa…”

“Nó đáng yêu như vậy, chẳng lẽ cậu không hề động lòng chút nào sao?”

“Anh Cố! Anh! Anh ơi! Nuôi mấy ngày thôi, được không?”

“Anh, vậy anh nuôi nó mấy ngày nha!”

Tạ Phỉ thay đổi tư thế, đổi tay ôm mèo, ngửa đầu nhìn về phía Cố Phương Yến, tròng mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn đối phương không hề nháy. Nói một câu càng ghé lại gần thêm một chút, làm người ta không chống đỡ nổi.

Tin tức tố trên người cậu cũng thổi qua, mơ hồ, hấp dẫn.

“…” Khuôn mặt Cố Phương Yến cứng nhắc, rời mắt, cứng rắn đồng ý: “Chỉ nuôi mấy ngày thôi.”

“Anh Cố, tớ sẽ yêu cậu mãi mãi!” Tạ Phỉ mừng rớt nước mắt.

Nếu Cố Phương Yến đã đáp ứng, ngay lập tức Tạ Phỉ đi tìm cho mèo nhỏ một cái hộp giấy, sau đó ôm nó lên, đi tới cửa hàng thú cưng gần cửa Tây trường học mua chậu cát mèo, ổ cho mèo và thức ăn cho mèo con.

Thanh toán xong, đột nhiên cậu nhớ tới chuyện gì, vừa đi ra ngoài vừa lục cặp sách.

“Rơi đồ sao?” Cố Phương Yến nghi hoặc.

“Tớ quên mang chứng minh nhân dân rồi!” Tạ Phỉ tuyệt vọng ngẩng đầu, “Không thể tới tiệm net, cũng không thuê khách sạn được!”

Cố Phương Yến: “…”

Nhưng Tạ Phỉ không tuyệt vọng được bao lâu.

Tào Thực bước bảy bước là có thể làm được bài thơ, cậu bước bảy bước đã nghĩ ra cách: “Nhưng mà tớ còn có phương án dự bị. Tớ có thể đặt một phòng chiếu phim đêm ở KTV…”

Lông mày Cố Phương Yến nhăn lại, bên cạnh, Tạ Phỉ đã mở app, bắt đầu đặt vé.

“Cậu nghĩ ngủ buổi tối ở KTV có an toàn không?” Giọng Cố Phương Yến lạnh như băng.

Tạ Phỉ: “Không phải tại vì không còn cách nào…” Cậu còn chưa nói hết câu đã bị Cố Phương Yến đè hai vai, xoay người, trước mặt là hướng về tiểu khu mà Cố Phương Yến ở.

Sau đó, cậu nghe thấy Cố Phương Yến nói:

“Cho cậu ngủ phòng cho khách.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phòng chiếu phim đêm ở KTV mở đến 6,7 giờ sáng mới kết thúc, giá cả rẻ hơn ở khách sạn. Nhưng bởi vì không thể khóa cửa, nên đúng là không an toàn.


Đọc truyện chữ Full