Lạc Hải ra ngoài nhà, đi đến sân thì bị trưởng thôn gọi lại.
"Không ở đây ăn cơm à?"
Lạc Hải đáp: "Cháu về nhà."
Trưởng thôn nhớ ra nhà hắn còn người già nên cũng không cố giữ: "Ừ được, thế về đi, ăn xong đừng quên sang đây đón người."
"Đón ai ạ?"
"Mày nói xem đón ai? Không phải ông đã nhắn mày rồi sao, đoàn dạy học tình nguyện dôi ra một người không sắp xếp được chỗ nghỉ, ở tạm chỗ mày trước."
Lạc Hải nhớ ra có chuyện thế thật: "Vâng, cháu biết rồi, lát nữa cháu sang."
Trần Văn Xuyên ăn xong bèn vào bếp nấu cho Kiều Kinh Ngọc bát mỳ, vợ trưởng thôn muốn giúp mà thầy không cho. Mỳ chay không cho thêm gì, chỉ rắc vài cọng hành nhưng cực kỳ thơm ngon.
Trần Gia ghen tị, rốt cuộc ai mới là con ruột vậy? Nếu không phải Kiều Kiều giống chú Giang cô Kiều thì anh cũng phải nghi ngờ.
Trần Văn Xuyên nhìn Kiều Kinh Ngọc cầm đũa gắp từng cọng mỳ cho vào miệng, thằng bé này ăn rất lịch sự, ăn mỳ cũng có thể không phát ra một chút tiếng động nào.
Chẳng qua lề mề quá.
Thầy không nhịn được xoa đầu cậu: "Ngon không? Mỳ Dương Xuân bố cháu dạy bác đấy, ngày xưa bác với bố cháu ở cùng phòng ký túc xá, có một lần bác ốm, bố cháu dùng nồi bếp cồn nấu mỳ này cho bác ăn."
Kiều Kinh Ngọc gật đầu: "Ngon ạ, giống vị bố cháu làm."
Cậu biết bác Trần đang kể về hồi học đại học, bố và bác Trần là bạn cùng phòng thời đại học, về sau đỗ cao học ở cùng một trường, sau nữa giáo viên hướng dẫn của bác Trần bị bệnh về hưu sớm, bố còn giới thiệu bác Trần cho giáo viên hướng dẫn của mình, thế là cả hai học cùng một thầy. Bố và bác Trần thân thiết nên quan hệ giữa hai nhà cũng luôn rất tốt.
Trần Văn Xuyên nói: "Lúc đi bố cháu dặn bác là cháu thích ăn món này. Nếu cháu chán ăn thì nhờ bác nấu mỳ Dương Xuân cho cháu, còn phải bỏ một ít giấm."
"Vừa nãy bố cháu còn gọi điện thoại cho bác hỏi thăm tình hình của cháu kìa."
Kiều Kinh Ngọc ngớ người, mắt trợn tròn xoe: "Bác ơi bác chưa kể... kể chuyện tối nay đúng không?" Cậu không hề muốn sự việc xảy ra tối nay đến tai bố mẹ, mất mặt quá trời.
"Cháu không muốn bố mẹ biết?"
"Không đâu!"
"Cháu muốn về nhà mà? Nếu bố mẹ cháu biết có lẽ sẽ đến đón cháu ngay trong đêm, không phải đúng ý cháu sao?" Trần Văn Xuyên nói khích: "Thật ra bố cháu cũng biết cháu không ở đây được, đang đợi cháu về rồi."
"Ai nói cháu muốn về?" Kiều Kinh Ngọc vừa nghe thì lòng tự trọng trỗi dậy, nghĩ bụng mình đang bỏ nhà ra đi, đương nhiên không thể quay về dễ dàng.
Trần Văn Xuyên nói: "Thế cháu không về nữa?"
Thật ra Giang Bác Thần nói đúng, phải cho con trẻ theo thầy vào núi để chúng nhìn xem trẻ con cùng tuổi như thế nào. Trần Văn Xuyên mong Kiều Kinh Ngọc có thể ở đây một thời gian, biết đâu sẽ bồi dưỡng được ý thức tự lập, như thế thầy cũng coi như không phụ sự gửi gắm của bạn thân.
Kiều Kinh Ngọc nói chắc nịch: "Không về."
Chủ yếu là cậu vừa thấy Trần Gia nhắn tin trong nhóm nói rằng nhà vệ sinh công cộng ở trường tiểu học thôn có thể giội nước.
Biết nguyên nhân cậu bỏ chạy ngay trong đêm lại là hố xí, Trần Văn Xuyên thật sự dở khóc dở cười.
Cơm nước xong xuôi Lạc Hải đến nhà trưởng thôn đón người, đi vào sân thì thấy mấy người vừa nãy ngồi đây ăn cơm đã đi đâu hết, trong nhà chỉ còn giáo sư Trần và nhóc tóc xoăn.
Hắn hỏi trưởng thôn: "Ai ở nhà cháu? Giáo sư Trần à?"
Trưởng thôn dẩu môi chỉ Kiều Kinh Ngọc.
Lạc Hải ngạc nhiên: "Cậu ta á?"
Trưởng thôn nói: "Cu Kiều đó, những người khác ông thu xếp xong rồi, chỉ còn cu Kiều thôi."
Lạc Hải ghét nhất làm phiền người khác và bị người khác làm phiền, mà Kiều Kinh Ngọc vừa nhìn đã biết là quỷ phiền phức. Hắn vẫn muốn cứu vãn thêm, miếu nhà hắn nhỏ không thờ được ông Phật Kiều Kinh Ngọc.
Trưởng thôn kéo hắn sang một bên nói nhỏ: "Ông nói cho mày biết, cu Kiều là khách quý thôn mình, mày phải chú ý chăm sóc thằng bé cho ông."
Lạc Hải đấu tranh: "Cháu..."
"Bố nó tặng trường tiểu học thôn năm mươi bộ máy tính." Trưởng thôn xoè năm ngón tay.
Lạc Hải:... Thôi được.
Lạc Hải: "Ông nói là cậu ấy từ đầu thì cháu đã đi xe đạp." Bây giờ đầu gối Kiều Kinh Ngọc không thể co lại, hắn đâu thể cõng cậu tiếp đúng không?
"Mày đi xe đạp ba bánh của ông đi."
Trần Văn Xuyên bỏ vali của Kiều Kinh Ngọc lên thùng xe, thùng xe đặt một cái ghế cho Kiều Kinh Ngọc ngồi nhưng Kiều Kinh Ngọc đau chân không trèo lên nổi, cuối cùng Lạc Hải vẫn phải bế cậu lên.
Trưởng thôn dặn dò Lạc Hải: "Trời tối nhớ đi chậm."
"Cháu biết rồi." Lạc Hải lạnh lùng trả lời lại, nhấn bàn đạp phóng đi.
Kiều Kinh Ngọc vò đầu, tóc xoăn bù xù như thể cũng đang nói lên sự "nhức đầu" của cậu, mất tự nhiên bảo Lạc Hải: "Thời gian tới mong cậu quan tâm nhiều hơn."
Cậu thật sự không ngờ mình phải ở nhà Lạc Hải mà.
Lạc Hải hờ hững trả lời: "Đừng bỏ chạy trong đêm là được."
Kiều Kinh Ngọc:...
Nói cách khác là bọn mình có thể đừng nhắc vụ này nữa không.
Nhà Lạc Hải ở xa mọi người, nằm tít dưới chân núi.
Ngày trước ông nội hắn là thợ săn sống ở lưng chừng núi, sau này chính phủ thực hiện xoá đói giảm nghèo đến thôn họ, cảm thấy ông cụ dẫn theo trẻ con lên núi quá nguy hiểm bèn kêu họ chuyển đi, sinh sống cùng người dân trong thôn. Nhưng ông cụ quen sống trên núi, không chịu dọn đi quá xa nên xây nhà ngay dưới chân núi.
Trời tối đen như mực, Kiều Kinh Ngọc không nhìn rõ xung quanh lắm, chỉ trông thấy dưới chân núi có một căn nhà nhỏ kiểu cũ đang sáng đèn, dây thường xuân leo kín mặt tường thấp. Quanh đây chỉ có hộ gia đình này, đúng là biệt lập thật.
Vào nhà mới thấy bên trong cũng rất sạch sẽ, về cơ bản không có đồ đạc linh tinh. Trong sân còn trồng một cây lựu, dưới gốc cây bày bàn đá khắc bàn cờ, hai bên là hai ghế đá.
Nhà chính có bố cục giống nhà trưởng thôn, gồm ba gian với một gian giữa tương tự phòng khách ở nhà thành phố, trái phải là phòng phía Đông và phòng phía Tây dùng làm phòng ngủ. Cạnh nhà chính có hai gian nhà nhỏ thấp hơn, một gian là bếp còn một gian chứa đồ.
Lạc Hải giúp Kiều Kinh Ngọc lấy vali rồi nửa đỡ nửa bế cậu xuống, chỉ cái buồng nhỏ xây bằng gạch đỏ trong góc sân: "Nhà vệ sinh bên đấy, nhưng nó là hố xí, nếu cậu không dùng được thì có thể sang tạm trường tiểu học."
Thật ra Lạc Hải muốn tự làm một cái nhà vệ sinh có thể giội nước, song gần đây sức khoẻ của ông ngày càng yếu, hắn không có tâm trạng nên cứ ngâm mãi.
Hai đứa chưa vào nhà, vừa đẩy cửa đã nghe thấy tiếng ho ở phòng phía Đông. Lạc Hải giới thiệu: "Ông nội tôi."
"Tôi có cần đi chào ông không?" Kiều Kinh Ngọc hỏi, dẫu sao cũng phải làm phiền nhà người ta một thời gian.
Lạc Hải bật đèn gian giữa nhà chính: "Ông ngủ rồi, để mai đi."
Đèn bật chiếu sáng cả căn nhà, Kiều Kinh Ngọc nhìn thấy ba gian phòng thông với nhau, mặc dù có vách ngăn nhưng không lắp cửa, chỉ che bằng tấm vải.
Lạc Hải dẫn Kiều Kinh Ngọc vào phòng phía Tây, gian phòng nhỏ này mặt trước hướng Nam mặt sau hướng Bắc, được quét dọn rất sạch sẽ. Trong phòng chỉ có một chiếc tủ hai cánh bong sơn và một bàn học kê sát tường, giường gấp đặt cạnh cửa sổ, trên giường trải ga vải thô kẻ caro xanh trắng in dòng chữ "Trường THPT Thị Trấn Sơn Nam", cùng bộ là vỏ chăn màu xanh da trời nhạt.
Kiều Kinh Ngọc cũng thấy ga giường kẻ caro xanh trắng ở nhà trưởng thôn, cũng là "Trường THPT Thị Trấn Sơn Nam", sao mà cứ như bán sỉ, mỗi người dân trong thôn một bộ à?
Lạc Hải để vali của cậu ở cuối giường: "Cậu ở đây. Chăn mới phơi nắng hôm nay, ga giường vỏ chăn cũng giặt thay mới. Đánh răng rửa mặt chỗ bồn rửa ngoài sân, chum nước bên cạnh vừa lấy hôm nay."
"Cậu dọn dẹp rồi ngủ đi."
Kiều Kinh Ngọc hỏi: "Vậy cậu ngủ ở đâu?" Hình như trong nhà chỉ có hai phòng ngủ.
Lạc Hải chỉ phòng bên cạnh: "Tôi ở phòng ông, bên đấy có giường của tôi."
Kiều Kinh Ngọc mở vali sắp xếp đồ, tính cậu chậm chạp sẵn, bây giờ tay đau chân đau lại càng chậm hơn.
Đầu tiên cậu lấy điện thoại, tai nghe, iPad và sạc để lên bàn, tiện thể sạc pin cho điện thoại, sau đó lại lôi ra đồ ăn vặt, túi đựng đồ vệ sinh cá nhân và bịt mắt, mặt bàn vốn được dọn dẹp rất sạch sẽ không có thứ gì lập tức chất đống như núi.
Cạnh bàn có một chồng sách ngay ngắn cao gần nửa bức tường, Kiều Kinh Ngọc vừa vào phòng đã trông thấy, hầu hết là sách giáo khoa, cả cấp hai lẫn cấp ba đều có.
Cậu tiện tay rút một quyển, không ngờ lại là "5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng", xúi quẩy ghê.
Kiều Kinh Ngọc cầm túi đồ vệ sinh cá nhân đi đánh răng rửa mặt, cạnh bồn rửa đã có người đứng, Lạc Hải cũng đang đánh răng.
Lạc Hải nhanh nhẹn, gần đánh xong mà Kiều Kinh Ngọc mới vừa bóp kém đánh răng, cũng chẳng biết lề mề cái gì nữa. Hắn rửa mặt rồi lấy cho Kiều Kinh Ngọc một cái thau nhựa màu hồng nhạt: "Cậu rửa mặt bằng cái này đi, mới đấy."
"Ừ ừ." Kiều Kinh Ngọc ngậm bọt kem đánh răng gật đầu.
Bồn rửa chỉ là một cái bồn rửa không có vòi, rửa mặt phải múc nước trong chum đổ ra thau, rắc rối ra trò. Nhưng thế này đã tốt lắm rồi, nước được Lạc Hải lấy sẵn cho, không cần cậu tự nhấn cần gạt nước giếng khoan.
Đánh răng xong Kiều Kinh Ngọc múc nước đổ vào thau hồng, cúi đầu chuẩn bị rửa mặt thì nhìn thấy dòng chữ "Phân bón tổng hợp Mặt Trời Vàng" in dưới đáy thau.
Quà tặng khi mua phân à.
Ok hay lắm.
Kiều Kinh Ngọc rửa mặt xong bèn hất nước đi, đặt cái thau hồng nhạt cạnh bồn rửa cùng chỗ với thau xanh da trời của Lạc Hải. Đừng nói chứ hai màu này còn hợp nhau ra phết, cậu nhìn thau của Lạc Hải xem dưới đáy có chữ hay không, và nó cũng in "Thức ăn cho heo Đất Đen."
Được rồi...
Đêm nơi xóm núi rất yên tĩnh, dường như ngay cả thời gian cũng trôi chậm lại. Kiều Kinh Ngọc nằm trên giường xem điện thoại, vậy mà chưa đến mười giờ.
Chăn mới phơi nắng căng phồng vương mùi nắng, cậu rúc trong chăn đệm mềm mại, kéo lên ngửi một hơi, vỏ chăn màu xanh da trời nhạt thoang thoảng hương thơm xà phòng thanh khiết.
Hôm nay lúc Lạc Hải cõng cậu về trên người cũng có mùi thơm nhàn nhạt này, đầy sạch sẽ và kiềm chế.
Gian nhà sạch sẽ cùng ga giường vỏ chăn sạch sẽ khiến Kiều Kinh Ngọc bôn ba cả ngày cảm thấy khoan khoái, cậu quyết định hôm nay ngủ sớm, đeo bịt mắt lẫn tai nghe lim dim buồn ngủ.
Ầy, tuy chăn mới phơi nắng dễ chịu nhưng thật sự khó ngăn nổi cái nóng. Cậu nằm trằn trọc mãi, dứt khoát mở cửa sổ.
Ngoài cửa sổ gió thổi đìu hiu song chỉ toàn gió nóng.
Nửa đêm.
Kiều Kinh Ngọc nóng không ngủ được định đi rửa mặt, vừa đẩy cửa thì bắt gặp Lạc Hải đang tắm cạnh bồn rửa trong sân, cởi trần chỉ mặc quần đùi.
Xem ra hắn cũng nóng không ngủ nổi, chạy ra ngoài xối nước cho mát.
Lạc Hải cầm thau giội nước từ đỉnh đầu, nước chảy xuống cần cổ, men dọc đường cong bắp thịt đều đặn mượt mà lẩn vào lưng quần.
Mùi hoocmon tràn đầy.
Kiều Kinh Ngọc biết dáng hắn đẹp và mạnh mẽ, cậu cảm nhận được từ khi nhoài trên lưng hắn rồi, chỉ là không ngờ cơ bắp của hắn lại đẹp đến thế.
Kiều Kinh Ngọc ngây ngốc nhìn vài giây rồi vội vã xoay người đóng cửa, nhoài trên ván cửa bưng lấy mặt: "Ôi mắt tôi..."
Sao cái tên này tắm cũng không báo một tiếng vậy? Ngẫm lại chắc người ta nghĩ cậu ngủ rồi, tự cậu đêm hôm khuya khoắt chạy ra mới lạ lùng ấy chứ?
Lạc Hải sẽ không cảm thấy mình nhìn trộm cậu ấy tắm chứ? Cậu ấy không nhìn thấy mình đâu đúng không?
Cậu ấy cũng nhìn trộm mông mình mà, mình nhìn cậu ấy tắm cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 4: Không Quá Đáng Đâu Nhỉ
Chương 4: Không Quá Đáng Đâu Nhỉ