Hai đứa rời quán bar, gió đêm nhẹ nhàng mơn man da mặt.
Kiều Kinh Ngọc đi chậm phía sau Lạc Hải nửa bước, bỗng nhiên nhớ đến câu "gió đêm xuân say đắm" bèn bước nhanh đi kéo tay Lạc Hải.
Nhiệt độ trong quán bar khá cao, lòng bàn tay và mu bàn tay cậu đều nóng hôi hổi, hơi ấm ấy chạm vào tay Lạc Hải như có một dòng điện yếu mà tê dại.
Lạc Hải là người nhạy bén, tuy bình thường Kiều Kinh Ngọc vô tư nhưng chưa bao giờ có cử chỉ thân mật thế này. Trong một buổi tối như hôm nay, Kiều Kinh Ngọc ngoắc lấy ngón tay hắn, đối với quan hệ hiện tại của hai đứa là đã đủ mập mờ.
Hắn không khỏi nghi ngờ phải chăng Kiều Kinh Ngọc cảm nhận được gì rồi? Đúng là hôm nay hắn đã thất thố và phản ứng quá khích, bộ dạng hắn bảo vệ Kiều Kinh Ngọc, người hơi nhạy bén cũng có thể nhận ra nó không nên có ở bạn bè.
"Lạc Hải, sau này cậu không thể xốc nổi như thế nữa." Kiều Kinh Ngọc ngoắc ngón tay Lạc Hải, cất giọng thủ thỉ.
Nắm tay là một cách thăm dò, đúng như dự đoán, Lạc Hải không chỉ không giãy khỏi tay cậu mà còn nắm cả ngón tay cậu.
"Tôi hứa với cậu, về sau làm bất cứ việc gì cũng sẽ bình tĩnh hơn."
Lạc Hải nhìn cậu, ánh mắt nóng bỏng hệt như lòng bàn tay, gần như không chút giấu giếm.
Đến lúc này, có những lời đã không cần thiết phải nói ra.
...
Mấy ngày sau đó Kiều Kinh Ngọc đều nghe ngóng tin tức của Chu Xử An.
Chu Xử An không đi học làm Kiều Kinh Ngọc vô cùng lo lắng, sợ nhỡ đâu bị thương quá nặng, sau cùng Chu Xử An vẫn báo cảnh sát thì phải làm sao?
Mặc dù Tạp Tạp đã nhờ người xóa camera, những người có mặt trong quán bar hôm đó cũng rất kín miệng, hơn nữa sau tiệc sinh nhật mọi người đều giải tán, lấy chứng cứ sẽ hơi khó khăn, nhưng cậu vẫn không thể yên tâm.
Tạp Tạp thật sự không nhìn nổi cậu cứ lo nghĩ mãi, bèn giúp cậu hỏi thăm trưởng phòng ký túc xá của Chu Xử An: "Yên tâm đi cưng, Chu Xử An không sao, mấy nay anh ta đều ở lì trong ký túc xá, mặt sưng như đầu heo, sợ xấu mới không đi học."
Thật ra tuy hôm đó Tạp Tạp muốn lợi dụng Chu Xử An để kí.ch thích Lạc Hải, nhưng cậu ta không ngờ tên Chu Xử An ấy lại tự mãn và to gan đến thế, dám cưỡng hôn Kiều Kinh Ngọc, toàn bộ hướng phát triển của sự việc vượt ngoài dự tính của cậu ta, trong kế hoạch ban đầu Lạc Hải gặp Chu Xử An cùng lắm chỉ ghen tuông tức giận, ai có thể ngờ hắn đánh thật.
May sao cuối cùng cũng không gặp rắc rối gì lớn.
Về phần Chu Xử An bị ăn đánh, dù sao cũng không uổng.
Một tuần trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, rốt cuộc Kiều Kinh Ngọc cũng yên tâm, ngần ấy ngày Chu Xử An đều không hành động thì không định báo cảnh sát rồi.
Dè đâu chủ nhật Chu Xử An lại nhắn tin, vì Kiều Kinh Ngọc đã chặn Wechat của anh ta nên anh ta chỉ có thể sử dụng tin nhắn thường.
Chu Xử An hẹn gặp Kiều Kinh Ngọc tại quán cà phê của trường, bảo rằng có vài lời muốn nói với cậu.
Đáng lẽ Kiều Kinh Ngọc không muốn nhìn mặt anh ta lần nữa, nhưng lại sợ anh ta báo cảnh sát, cuối cùng đành nhận lời đi để thăm dò ý tứ.
Sáng chủ nhật Kiều Kinh Ngọc gặp Chu Xử An tại quán cà phê của trường.
Cậu giật nảy mình. Lạc Hải đánh ác thật, đã qua một tuần mà vết thương trên mặt Chu Xử An vẫn rất khủng bố.
Anh ta đội sụp mũ lưỡi trai, cả người trông có vẻ hèn hạ hơn, nhìn thấy Kiều Kinh Ngọc thì sáng bừng mắt: "Kiều Kiều..."
"Ê, đừng có gọi thế." Vốn dĩ Kiều Kinh Ngọc đã không thích anh ta gọi như vậy, bây giờ lại càng ghét, Lạc hải còn không gọi cậu là "Kiều Kiều" được mấy lần, Chu Xử An dựa vào đâu cơ chứ?
Chu Xử An ngớ người, nét mặt có phần bối rối: "Kiều... Ầy, hôm nay anh gọi em ra đây là muốn xin lỗi em, hôm đó anh thật sự uống say, cho nên mới... hiểu lầm ý của em."
"Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, xong rồi chứ? Còn việc gì khác không?" Kiều Kinh Ngọc cũng không muốn nhắc lại chuyện bị một thằng con trai cưỡng hôn, nếu hôn thật thì nụ hôn đầu cậu để dành cho Lạc Hải đã chẳng còn! Quá kinh dị!
Chu Xử An hỏi dò: "Vậy sau này bọn mình còn có thể làm bạn không?"
"Thôi thì hơn. Chu Xử An, ban đầu anh tiếp cận tôi không phải để làm bạn với tôi đâu nhỉ." Kiều Kinh Ngọc không thích lá mặt lá trái, tỏ thẳng thái độ.
Cậu cảm thấy không còn gì để nói với Chu Xử An, cầm balo bên cạnh xoay người định đi.
"Kiều Kinh Ngọc!" Chu Xử An đột ngột đứng dậy, hỏi cậu: "Người đánh anh hôm đó có phải bạn trai em không?"
"Phải thì sao?" Kiều Kinh Ngọc ngoái lại nhìn anh ta.
"Em không sợ anh báo cảnh sát?" Câu này của Chu Xử An loáng thoáng có ý uy hiếp: "Nghe nói cậu ta chỉ là học sinh cấp ba, sắp phải thi đại học."
"Anh muốn thế nào?"
"Anh chỉ muốn em cho anh thêm một cơ hội."
Đúng thật là Kiều Kinh Ngọc phải tức cười: "Chu Xử An, đối với tôi anh chưa bao giờ có cơ hội, tôi cho rằng tôi luôn từ chối vô cùng rõ ràng."
"Nếu anh đồng ý hòa giải, muốn bao nhiêu tiền tôi đền cho anh, nếu anh muốn báo cảnh sát thì báo đi, tôi chiều đến cùng!"
Kiều Kinh Ngọc đã nghĩ kỹ càng, dù sao cũng không còn camera, cũng không ai làm chứng giúp Chu Xử An, cùng lắm cậu gánh tội thay Lạc Hải, nói Chu Xử An có ý đồ quấy rối tì.nh dục cậu, cậu không nhịn được bèn đánh anh ta.
Kiều Kinh Ngọc nổi giận đùng đùng đẩy cửa bỏ đi.
Hôm nay là cuối tuần, trường học không đông đúc, con đường nhỏ rợp bóng cây trước cửa quán cà phê lác đác người qua lại.
Lạc Hải đi xe đạp, một chân chống đất nhìn cậu chằm chằm.
"Lạc Hải? Sao cậu ở đây?" Kiều Kinh Ngọc khoác balo đi đến trước mặt hắn.
Lạc Hải liếc quán cà phê rồi lại nhìn Kiều Kinh Ngọc: "Đến đây làm gì?"
"Chu Xử An tìm tớ."
"Không phải bỏ quên đồ ở trường à?"
"Thôi được, tớ đã nói dối cậu."
Lạc Hải quay đầu xe: "Lên đi."
Kiều Kinh Ngọc ngồi lên yên sau, trong phút chốc không biết nên đặt tay ở đâu. Bỗng dưng cậu không nhớ trước kia ngồi xe đạp của Lạc Hải có từng ôm eo Lạc Hải không.
Kệ đi, cứ ôm thôi.
Kiều Kinh Ngọc ôm lấy vòng eo gầy mà rắn rỏi của Lạc Hải, trong làn gió xuân, cậu khẽ nghiêng người áp lên lưng hắn.
Động tác ấy khiến đáy lòng Lạc Hải chợt mềm như nước, những lời chuẩn bị sẵn để mắng cậu cũng không nói ra được, chỉ hỏi: "Sao lại lén đi gặp anh ta, còn không thành thật với tôi?"
"Tớ sợ cậu lo."
"Anh ta đe dọa cậu?"
"Ừ, nhưng không đe dọa thành công." Kiều Kinh Ngọc cảm thấy ngứa mặt, dụi tới dụi lui trên lưng Lạc Hải.
Toàn thân Lạc Hải có lưng và eo là nhạy cảm nhất, giật mình xém quẳng ghi đông đi: "Cậu đừng ngọ nguậy! Ngã thì tại ai!"
"Tại cậu!" Kiều Kinh Ngọc cười khanh khách.
Đang độ cuối xuân tháng ba, chim bay hoa nở, con đường tương lai của họ vẫn còn dài đằng đẵng.
Không ai quên cái nắm tay trong buổi tối hôm ấy, và cả hơi ấm nơi lòng bàn tay.
Chẳng qua cả hai đều đang chờ một thời điểm, chờ kỳ thi đại học cuối tháng sáu kết thúc sẽ tỏ bày tất thảy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 67: Chim Bay Hoa Nở
Chương 67: Chim Bay Hoa Nở