TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 79: Ủ Mưu Từ Trước

Lạc Hải không thể từ chối lời cầu xin từ một người mẹ.

Lúc ra về, gương mặt bình tĩnh và kiềm chế của Kiều Trân cuối cùng cũng xuất hiện vẻ yếu đuối, xin hắn rời xa con trai mình.

Lạc Hải không biết mình ra khỏi bệnh viện kiểu gì, thậm chí hắn còn quên bắt xe buýt, một mình dầm mưa đi qua hết con đường này đến con đường khác, mãi tới khi phát hiện mình đã lạc đường, đứng nơi ngã tư lưỡng lự không biết nên đi về hướng nào.

Màn đêm buông, phố lên đèn, hàng nghìn ngọn đèn tô điểm thành phố về đêm.

Nhưng hắn như kẻ lạc lối giữa thành phố rộng lớn này, ngoại trừ ngọn đèn lẻ loi nơi đầu giường bệnh của Kiều Kinh Ngọc, chẳng còn ngôi nhà nào sáng đèn vì hắn nữa.

11 giờ ký túc xá đóng cửa.

Phí Trạch Vũ kịp đi vệ sinh trong phút cuối cùng, mở cửa trông thấy người thì hết hồn: "Lạc Hải! Sao ông ở đây?"

"Ông sao đấy? Sao ướt nhẹp thế này?"

Tuy nhiên anh bạn kia không trả lời câu hỏi của cậu ta, nghiêng người đổ kềnh xuống.

"Ôi vãi! Cái gì thế!" Phí Trạch Vũ cuống quýt đỡ hắn, khổ nỗi cậu ta thấp Lạc Hải một cái đầu nên không tài nào đỡ nổi, vội vàng hắng giọng gọi những người khác trong phòng: "Tụi mày đâu! Lạc Hải ngất rồi!"

Hai cậu bạn cùng phòng còn lại đã đi nằm, nghe tiếng thì nhanh chóng nhảy xuống giúp.

Ba đứa vật lộn mãi, cuối cùng cùng cũng khiêng được Lạc Hải lên giường.

"Sao nó còn ôm cả chậu cỏ?" Phí Trạch Vũ muốn thay quần áo cho Lạc Hải, vạch tay hắn lấy chậu hoa hắn ôm trước ngực.

"Đây là lọ đựng à." Một đứa nhấc chậu hoa Phí Trạch Vũ tiện tay để trên bàn lên ngắm nghía: "Đây cũng không phải cỏ, nó là hoa huệ mưa, chẳng qua chưa nở thôi."

"À tao nhớ rồi, mày mau bỏ xuống đi, đừng động vào hoa của Lạc Hải." Cậu bạn vốn đã về giường nằm lại ngồi bật dậy: "Tao nghe nói hồi xưa Lạc Hải gây nhau với phòng đối diện là vì có đứa động vào chậu hoa quý của nó đấy."

"Thế á? Sao tao nghe nói là vì có đứa động vào túi bút của nó? Rồi túi bút màu hồng, tụi nó đồn idol Lạc được bạn gái mua cho nên không cho ai đụng vào."

Việc này xảy ra lúc Lạc Hải mới chuyển trường, khi đó Lạc Hải được xếp vào phòng đối diện, nhưng hình như vì chuyện tin đồn mà hắn xích mích với mấy thằng cùng phòng, về sau phòng họ có người không ở nữa, Phí Trạch Vũ mới rủ Lạc Hải chuyển vào. Có điều tuy Lạc Hải đã dọn đồ đạc sang nhưng rất hiếm ở ký túc xá, hầu hết thời gian đều về nhà, không biết hôm nay làm sao lại dầm mưa chạy đến đây.

Lạc Hải có quần áo để ở phòng, Phí Trạch Vũ giúp hắn cởi đồ ướt, sờ trán hắn thấy nóng bừng: "Bọn mày có thuốc hạ sốt không? Idol Lạc sốt rồi."

"Tao có thuốc hạ sốt với nhiệt kế, cặp nhiệt độ cho nó đi đã."

"Nó dính mưa, chắc là bị cảm, tao có thuốc cảm."

"Đi lấy nước nóng đi."

"Để tao để tao!"

Mấy cậu bạn cùng phòng rất quan tâm Lạc Hải, nguyên nhân không có gì khác ngoài việc họ là một nhóm nhỏ cùng nhau học tập, mặc dù bình thường Lạc Hải rất ít nói chuyện nhưng thường xuyên giảng bài cho cả bọn, hơn nữa những khi đến lượt nhóm trực nhật, hắn hay thầu hết các việc một mình. Với một người đầy rẫy ưu điểm thì khuyết điểm kiệm lời trong mắt người khác cũng trở thành ưu điểm, kiệm lời có nghĩa là trầm lặng, dù sao có học sinh giỏi nào mà không lạnh lùng chứ?

Vài phút sau Phí Trạch Vũ lấy nhiệt kế ra: "Ôi trời, 38 độ 8, hơi cao nhỉ."

"Có cần đi viện không?"

"Lạc Hải, Lạc Hải, ông dậy đi, bọn tôi đưa ông đi bệnh viện!" Phí Trạch Vũ lay cánh tay Lạc Hải.

Lạc Hải mê man, cau mày mở mắt. Thật ra hắn chưa mất ý thức, chỉ đau đầu quá thôi: "Không sao, có thuốc hạ sốt không?"

"Có!" Phí Trạch Vũ lấy hai viên hạ sốt và tìm thêm mấy viên thuốc cảm.

Lạc Hải cũng không hỏi thuốc gì, nhận nắm thuốc nuốt một hơi.

"Cảm ơn, không cần lo cho tôi, mấy ông đi ngủ đi." Hắn nói.

Và rồi hắn ngủ mê mệt, Phí Trạch Vũ gọi mấy lần cũng không đáp.

Sức khỏe của Lạc Hải luôn rất tốt, lần này lại sốt lên sốt xuống ba ngày liền. Bạn cùng phòng khuyên hắn đi viện khám nhưng hắn không chịu, ngày nào cũng uống thuốc hạ sốt giống như hoàn thành nhiệm vụ, còn khỏi hay không thì kệ, đã thế vẫn khăng khăng đi học.

Mấy hôm nay hắn đều ở ký túc xá.

Hắn làm đề suốt ngày suốt đêm, ban ngày làm đề trên lớp, tối đến về ký túc xá làm đề, đói thì ăn bánh mì, mệt thì nhoài ra một lát, tỉnh dậy lại tiếp tục làm đề, trán nóng bỏng tay mà không chịu buông bút.

Trên đời này chẳng còn thứ gì hắn có thể nắm giữ ngoài những câu hỏi Toán đã có đáp án cố định, song hắn vẫn thử tìm kiếm nhiều cách giải hơn.

Hắn làm hết đề Kiều Kinh Ngọc tặng hắn rồi, vậy nhưng vẫn chưa tìm được cách giải hắn mong muốn.

Hóa ra trên đời thật sự có câu hỏi hắn không giải được.

Hắn bắt đầu làm theo yêu cầu của Kiều Trân, chậm rãi rời xa cuộc sống của Kiều Kinh Ngọc. Đầu tiên là không đến bệnh viện thăm nom hàng ngày, đáng lẽ định ba ngày đi một lần rồi giảm còn năm ngày một lần, nhưng ngày thứ ba hắn vẫn sốt, mặt xanh xao nhợt nhạt nên hắn không muốn Kiều Kinh Ngọc nhìn thấy, ngày thứ năm đến bệnh viện thì Kiều Kinh Ngọc đã ngủ, tới hôm nay là tròn một tuần Kiều Kinh Ngọc không gặp hắn.

Kế tiếp là nhắn tin lạnh nhạt, hắn trả lời tin nhắn ngắn gọn qua loa, bắt đầu nói dối cậu, thậm chí còn tỏ ra bực mình.

Chậm rãi rời xa.

Hắn sẽ không biến mất khỏi thế giới của Kiều Kinh Ngọc ngay lập tức, nhưng cuộc chia ly này đã được ủ mưu từ trước, hắn dày công lên kế hoạch cho tất thảy, từng bước đẩy người quan trọng nhất ra xa.

Kiều Kinh Ngọc nhạy cảm là thế, sao lại không cảm nhận được hắn thay đổi cơ chứ? Sao mà chịu nổi sự lạnh nhạt của hắn đây?

Trong suy nghĩ của Lạc Hải, chó con lông xoăn sẽ nhanh chóng nản lòng, trốn vào cái ổ của mình không bao giờ chui ra nữa.

Nhưng hắn nghĩ sai rồi.

Kiều Kinh Ngọc vẫn cứ ngoan quá đỗi.

Hứa đi thăm cậu nhưng lần lữa hết lần này đến lần khác, rõ ràng kiếm cớ rất vụng về nhưng cậu vẫn tin. Tất cả tin nhắn đều trả lời chậm, có nhắn lại cũng chỉ vài ba chữ cụt lủn, bất kể ai cũng sẽ cảm thấy qua quýt, nhưng cậu vẫn ngốc nghếch nói "đừng học mệt quá".

Vì sao phải ngoan như thế?

Vì sao?

Không phải cậu là chúa phiền phức ư? Không phải cậu là đồ nhõng nhẽo sao?

Vì sao đã khiến cậu tủi thân mà cậu vẫn ngoan ngoãn?

Lạc Hải chán nản nhắm mắt, cảm thấy xót xa và tội lỗi chưa từng có.

Hắn dùng cách mình ghét nhất tổn thương người mình quan tâm nhất. Kiều Kinh Ngọc không làm gì sai, hắn lại quá tàn nhẫn với cậu.

Tiết tự học tối, chủ nhiệm gọi Lạc Hải lên văn phòng nói chuyện. Sắp thi thử lần ba, giáo viên chủ nhiệm các lớp gần như đều trông chừng học sinh cả ngày, để ý trong lớp từng phút từng giây xem có gì bất thường không.

Thi đại học là một trận chiến lớn, không ai dám lơ là.

Dù hàng ngày Lạc Hải luôn bình tĩnh giả vờ như thường, song áp suất thấp quanh người hắn vẫn không giấu được mắt lão Mạnh.

Lão Mạnh nghe ngóng từ bạn học xung quanh hắn trước, nhờ Phí Trạch Vũ mà biết chuyện đêm đó Lạc Hải dầm mưa ướt sũng ôm chậu hoa về ký túc xá. Như thế chẳng trách lão Mạnh nghĩ nhiều, dựa vào kinh nghiệm làm chủ nhiệm nhiều năm, ông cảm thấy Lạc Hải đang gặp vấn đề tình cảm.

Tuy ông không biết ai lại từ chối một đứa trẻ vừa đẹp trai vừa xuất sắc thế này, nhưng vẫn khuyên nhủ hết nước hết cái: "Lạc Hải, chắc hẳn em biết hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của em là gì phải không?"

"Đừng quên, mục tiêu của em là Đại học A."

"Mặc dù thành tích của em rất tốt, nhưng trạng thái của em bây giờ rất nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng điều chỉnh."

Nghe đến Đại học A, Lạc Hải ngẩng phắt đầu nhìn ông.

Lão Mạnh nghĩ thầm chiêu khích lệ này có hiệu quả, bèn tiếp tục khuyên: "Chờ em đỗ Đại học A, em sẽ nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, gặp nhiều người hơn, đến lúc ấy em cũng có nhiều lựa chọn hơn."

Lão Mạnh dừng đúng lúc, ông cũng không muốn nói toạc ra, sắp tốt nghiệp rồi, cần gì cơ chứ.

Thế giới rộng lớn hơn, nhiều người hơn, lựa chọn tốt hơn, Lạc Hải nhớ Kiều Hoành cũng từng nói tương tự. Trong mắt họ, dường như người nào cũng có thể dễ dàng thay thế, nhưng Lạc Hải biết, đời này sẽ chẳng còn ai có thể thay thế Kiều Kinh Ngọc trong lòng hắn.

Lão Mạnh hoàn toàn cho rằng lời mình nói đã có tác dụng, không hề hay biết Lạc Hải đang nghĩ đến người lúc đầu kêu hắn đăng ký Đại học A.

Hắn ra khỏi văn phòng, hành lang không một bóng người. Rồi hắn đi đến bảng thông báo lớp, xé tên trường đằng sau tên mình.

Nếu rời xa Kiều Kinh Ngọc, hắn không thể ở thành phố này thêm một phút một giây nào nữa.

Những ký ức ấy như tấm lưới vô hình mà chặt chẽ trói lấy hắn, khiến hắn không tài nào hít thở.

*

Bệnh viện về đêm.

Kiều Kinh Ngọc không ăn cơm đã uống thuốc kíc.h thích dạ dày dẫn đến trào ngược axit, nôn ra đầy đất. Bụng cậu vốn đã chẳng có gì, tới cuối gần như nôn hết dịch mật.

Không khí sặc mùi nôn mửa khó ngửi.

Kiều Kinh Ngọc tựa người cạnh giường bệnh, vừa rồi nôn làm cậu ứa nước mắt s.inh lý, không biết vì sao sau khi nôn xong, nhìn bãi nôn trên ga giường và sàn nhà, cậu chợt cảm thấy buồn não nề, cuối cùng khóc nức nở thành tiếng.

Nhìn con trai gầy gò tựa giường bệnh khóc nấc lên, mắt Giang Bác Thần cũng cay cay, cuống quýt an ủi: "Không sao không sao, con nôn cũng không việc gì, bố mẹ sẽ không ghét bỏ con. Để bố giặt ga giường, lau sạch sàn nhà luôn."

Kiều Kinh Ngọc khóc được mẹ đỡ lên giường nằm, cậu lau nước mắt hỏi: "Bố ơi, hôm nay Lạc Hải cũng không đến thăm con ạ? Hay là con ngủ không gặp được."

"Vì sao cậu ấy không đến thăm con?"

Giang Bác Thần sững người, cũng lập tức nhận ra việc này: "Đúng nhỉ, sao dạo này Lạc Hải không đến? Có phải bận quá không?"

Kiều Trân vội vã nói: "Cục cưng ngoan, Lạc Hải sắp thi đại học, bạn cũng có việc riêng của bạn chứ, bây giờ là thời điểm quan trọng, thời gian rất quý báu. Có bố mẹ ở bên con mỗi ngày còn không được sao?"

Gần đây công việc nào ở trường có thể giao cho người khác làm, Giang Bác Thần đều bàn giao hết, Kiều Trân cũng ở phòng bệnh gần như là mỗi ngày, không rời con nửa bước. Sở dĩ con trai dựa dẫm Lạc Hải chẳng qua là vì cảm thấy cô đơn, thiếu người bầu bạn, bây giờ ngày nào cô cũng ở bên con.

Kiều Kinh Ngọc ngẫm nghĩ, cảm thấy mẹ nói cũng đúng, nhưng nước mắt cứ chảy mãi không sao nín được, trong lòng trào dâng nỗi tủi thân chẳng thể giãi bày.

Giang Bác Thần thay ga giường rồi dọn sạch bãi nôn trên sàn, trốn trong nhà vệ sinh mở điện thoại.

Lúc này Kiều Trần đi vào: "Anh gọi điện cho ai?"

Giang Bác Thần đáp: "Anh gọi cho Lạc Hải, bảo thằng bé đến thăm Kiều Kiều, Kiều Kiều nhớ nó."

"Không được gọi." Kiều Trân giằng điện thoại của chú, nét mặt cực kỳ khó coi.

Đã rất lâu Giang Bác Thần không thấy vợ cũ như thế này, trong chốc lát ngẩn cả người: "Vì sao? Tình cảm của hai đứa tốt mà, Kiều Kiều rất dựa dẫm Lạc Hải."

Kiều Trân nghe xong thì mặt càng khó coi hơn, cười khẩy: "Anh cũng biết tình cảm của tụi nó tốt, anh cũng biết Kiều Kiều dựa dẫm nó cơ đấy."

"Không phải... Ý em là sao?" Giang Bác Thần cau mày, cảm thấy vợ cũ đang nói bóng gió.

Kiều Trân nghiêm giọng: "Lẽ nào anh vẫn chưa nhận ra?"

Sau lời cô nói, căn phòng im phăng phắc.

"Em... Ý em là..." Giang Bác Thần trợn mắt ngạc nhiên, từng điều nhỏ nhặt hai đứa trẻ cư xử với nhau trước mặt chú ùa lên tâm trí, những chi tiết chú chưa từng nghĩ nhiều cũng được xâu chuỗi lại.

Trời ạ, uổng cho chú còn cảm thấy hai đứa thân như anh em, hóa ra... hóa ra lại như thế... Giang Bác Thần choáng váng, nếu không phải đang vịn tường thì đã suýt không đứng vững.

***

Tác giả có lời muốn nói: Đừng hoảng đừng hoảng... 

Đọc truyện chữ Full