TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Người Cha Của Tôi
Chương 28: Chuyện thi đại học

Thời gian như ngưng đọng lại trong phút chốc, Dương Mạt nghĩ vậy.

Sau khi thốt ra câu trả lời ấy, Dương Mạt tiếp tục ăn cơm, thế nhưng cứ cảm tưởng như cổ họng nghẹn ắng mớ cảm xúc rối rắm nào đó, khó lòng nuốt trôi.

Bên Hàn Thời Vũ mãi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng Dương Mạt phải lên tiếng: “Cậu ăn đi chứ.”

Hàn Thời Vũ nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn bát cơm mình.

Phản ứng của hắn có hơi kỳ quặc, nhưng Dương Mạt cảm thấy nó nằm trong dự đoán của mình… Dương Mạt bỗng thấy thật lạ lùng, tại sao nó lại nằm trong dự đoán của mình cơ chứ.

Hàn Thời Vũ chậm chạp đặt đũa xuống, cười ngượng ngập: “… Hình như em không đói lắm.”

Vớ vẩn.

Dương Mạt đáp: “À.”

Hàn Thời Vũ ngồi trước bàn học của Lục Hữu Khí, đưa tay muốn chạm vào mấy quyển giáo trình bừa tán loạn, nhưng bàn tay lơ lửng giữa không trung một lúc bỗng rụt về.

Hắn cầm điện thoại, cúi xuống lướt lướt.

Im lặng không nói gì.

Đến khi Dương Mạt ăn xong, Hàn Thời Vũ ngẩng lên hỏi han: “Anh no chưa?”

Dương Mạt: “Ừm.”

Còn dư chút đồ ăn, trong bát Hàn Thời Vũ.

Hắn cười, hỏi: “Lãng phí quá ha anh?”

Sau khi Dương Mạt đứng dậy, hắn ngồi xuống ăn hết bát cơm đã nguội lạnh.

Dương Mạt quay về với máy tính, đầu óc rối tung, tay gõ phím thoăn thoắt nhưng suy nghĩ lại trôi dạt đến tận phương trời nào.

Anh ngẫm lại cuộc nói chuyện vừa rồi. Anh thấy bản thân không trả lời sai – thật sự anh có hơi… khó chấp nhận.

Mấy bạn nữ cùng lớp thích mấy cái “dành cho hủ” gì gì đó, anh thấy hơi khó tin.

Nhưng bản chất anh là người khá lành tính, dù không thích cũng sẽ không bình luận thái quá. Khi các bạn nữ có ý đồ hướng anh vào mấy vụ tương tự, anh cũng chỉ khéo léo luồn lách cho qua, không ép uổng mình xem những thứ đó.

Con người anh là như thế. Anh tưởng Hàn Thời Vũ biết chuyện này nên không bận tâm quá nhiều.

Dương Mạt ngoái đầu, định gợi chuyện gì đó. Nhưng Hàn Thời Vũ ăn xong lại đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.

Dương Mạt nuốt chữ nghĩa vào trong.

Hàn Thời Vũ dọn dẹp bàn sạch sẽ, hắn nói: “Đàn anh, em xuống lầu vứt rác.”

Dương Mạt: “Ngoài hành lang có thùng rác, cứ vứt đó là được.”

Hàn Thời Vũ mở cửa đưa mắt nhìn, gom cả túi rác trong thùng, thay bằng túi mới.

Hàn Thời Vũ: “Ngoài này cũng sắp đầy rồi, em đi một thể luôn vậy.”

Hắn mở cửa đi ra. Bóng dáng như không khác gì chốn chạy thục mạng.

Dương Mạt nhìn ra cửa.

Thật lâu sau – thực tế chỉ khoảng mười phút, thế nhưng đợi chờ khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc.

Hàn Thời Vũ vẫn chưa về.

Dương Mạt móc điện thoại, vừa định cầm lên xem thì màn hình nhảy sáng.

Hàn Thời Vũ nhắn: “Xin lỗi đàn anh… Em có chút việc phải đi trước ạ.”

Nhịp tim Dương Mạt bỗng ngưng lại.

Anh trả lời: “Chẳng phải cậu bảo muốn ngủ lại à.”

Hàn Thời Vũ gửi rất nhiều nhãn dán xin lỗi, nhắn: “Không cần đâu ạ, ban nãy anh Mân mới nhắn tin gọi tụi em về.”

“À.” Dương Mạt đáp.

Anh đặt điện thoại xuống.

Điện thoại “tít” vài tiếng, cuộc gọi kết nói.

Hàn Thời Vũ: “Đoán xem ta là ai đây.”

Tạ Thần Mân không chần chừ lấy một giây: “Thằng thiểu năng.”

Bộ tên danh bạ không hiện lên hay gì.

Dương Hàn phì cười.

Liễu Tộ Diệp: “…”

Sau khi tốt nghiệp Tạ Thần Mân tiếp tục học lên cao, Hàn Thời Vũ lao vào khởi nghiệp.

Khởi nghiệp chẳng phải chuyện đẹp đẽ gì cho cam. Dù có nguồn lực tài chính của Hàn Lãng hỗ trợ, song nghé con mới đẻ vẫn phải qua bốn năm chìm nổi lênh đênh, giữa chừng suýt phá sản một lần; sau thời kỳ bấp bênh thì quay về điểm xuất phát, bắt đầu ổn định và tập trung kinh doanh một cách nghiêm túc, cũng chính lúc này Hàn Thời Vũ mời Tạ Thần Mân gia nhập công ty. Rồi Cực Tấn dần lớn mạnh, Tạ Thần Mân từ chức tự đi làm truyền thông.

Những cái tên trong hội đồng quản trị bao gồm cả anh Kỳ và Lão Tùy. Hàn Thời Vũ thấy khuyết một người cứ cấn cấn khó chịu, tháng nào cũng gọi điện thoại thuyết phục Tạ Thần Mân quay về.

Tạ Thần Mân nói, anh ta có phòng làm việc riêng rồi. Cái tài khoản Thú Địa triệu người theo dõi chuyên gia đăng video ghép chế bựa Hàn Thời Vũ đó là phòng làm việc của anh ta đấy.

“…” Hàn Thời Vũ: “Tình nghĩa anh em ở đâu?”

Tạ Thần Mân đáp: “Đặt trước lợi ích thì chỉ bằng một tờ giấy thôi.”

Hàn Thời Vũ: “Anh thì ghê rồi.”

Tạ Thần Mân: “Quá khen.”

Hai người tám chuyện đủ trò một thôi một hồi, Liễu Tộ Diệp và Dương Hàn cũng ngồi đó nhìn hắn.

Cuối cùng Dương Mạt không nhìn nổi nữa, khều chân gọi Hàn Thời Vũ bảo hắn lo nói chuyện chính đi. Hắn nghiêm chỉnh lại, sau một lúc giải thích, hắn lên tiếng: “Con gái anh đang ở chỗ em.”

Dương Hàn thấy cứ thấy kỳ quái thế nào, Hàn Thời Vũ cứ làm y hệt như đang trùm cái vớ đen thui chừa đúng hai con mắt, ra điều kiện với gia đình người bị hại. Người bên kia nghe vậy, đáp: “Tiểu Diệp đang bên nhà cậu à.”

Hàn Thời Vũ đưa điện thoại cho Liễu Tộ Diệp.

Vì sợ làm phiền công việc của bố nuôi, Liễu Tộ Diệp không dám chủ động gọi điện thoại cho Tạ Thần Mân. Hôm nay đến nhà Liễu Tộ Diệp vốn chỉ định để cảm ơn Hàn Thời Vũ, thuận tiện chào hỏi bố nuôi, bấy nhiêu cũng đủ khiến Liễu Tộ Diệp vui lắm rồi.

Giọng nói Tạ Thần Mân rất ấm áp: “Bố bận quá, lâu rồi không đến thăm hai mẹ con… Tiền bố gửi vẫn đủ chi tiêu chứ?”

Liễu Tộ Diệp đáp: “Vâng.”

Hai cha con trò chuyện với nhau một lát, sau cùng trên mặt Liễu Tộ Diệp ánh nụ cười, dặn dò: “Bố giữ sức khỏe nhé.”

“Rồi rồi.” Tạ Thần Mân cười: “Con gái cũng vậy.”

Cúp điện thoại, Liễu Tộ Diệp hít sâu, nói với Hàn Thời Vũ: “Con cảm ơn chú.”

Hàn Thời Vũ mỉm cười.

Dương Mạt dọn cơm trưa, lên lầu gọi Lộc Duyệt Minh vẫn đang ngồi yên trong phân tích hướng giải bài toán khó cho đồng chí Tiểu Dương.

Hàn Thời Vũ cầm điện thoại trên bàn, Dương Hàn nhân tiện hỏi: “Bố nè.”

Nghe con gái xưng hô thế này, Hàn Thời Vũ biết ngay Tiểu Dương muốn tỏ vẻ nịnh bợ làm trò gì đây, đáp: “Vụ gì?”

Dương Hàn ngày càng hứng thú với cuộc sống đại học của Hàn Thời Vũ và những người bạn lạ lùng xung quanh hắn, nhân sự kiện này, cô nàng hỏi tiếp: “Bữa trước bố kể tới khúc nào rồi ấy nhờ? Dạy kèm gặp được chị thư ký rồi sao nữa?”

Dương Hàn cực kỳ thích nghe Hàn Thời Vũ kể chuyện ngày xưa. Dương Mạt không giỏi kể chuyện lắm, anh kể có phần khô khan ngắn gọn, mà khúc nào dính tới vấn đề thể diện Dương Mạt sẽ lược đi hết.

Dương Hàn thắc mắc lắm, đã bao nhiêu năm rồi, thế mà sao Hàn Thời Vũ lại có thể nhớ phần ký ức thời ngây thơ nhất ấy như đóng đinh trong đầu, đến cả biểu cảm nét mặt lẫn từng câu từng chữ nói ra đều như hiện rõ mồn một trước mắt.

Dương Hàn mờ ám dò hỏi: “… Ba với bố yêu nhau thế nào vậy?”

Liễu Tộ Diệp nhìn Dương Hàn, Dương Hàn le lưỡi nhìn Hàn Thời Vũ. Liễu Tộ Diệp cười cười, trên mặt cũng viết “tò mò ghê”.

Cuối tuần, Dương Mạt dạy kèm cho Di Thư mà không dẫn Hàn Thời Vũ theo cùng.

Di Thư đứng ngoài cửa nhà nghiêng trái ngó phải trông mong, Dương Mạt lên tiếng: “Cậu ta không đến đâu.”

Di Thư thất vọng “Ồ” lên.

Sau một ngày cuối tuần cùng nhau, Di Thư thấy mình rất thích hai anh trai này. Hàn Thời Vũ nói chuyện thú vị cực, quét sạch mọi cảm xúc rã rời ủ rũ trong người mình chỉ trong vòng vài ba câu.

Huống hồ Di Thư cũng hơi hơi đu cặp này nha.

Cô thở dài, thầm nghĩ hôm nay không có đường gặm rồi, đi vào bàn học bắt đầu lôi bài kiểm tra ra.

Dương Mạt nhìn tờ đề bị gạch đỏ lộn xộn, nhíu mày.

Anh tỉ mỉ nhìn kỹ vào, phát hiện thật ra Di Thư nắm những gì mình dạy tuần rồi khá tốt, chỉ là luôn sai ở những chỗ rất nhỏ, chỗ thì thiếu bước chỗ thì thấy khó không làm tiếp.

Dương Mạt đặt đề lên bàn, gõ gõ nhẹ: “Phong độ em đang không tốt à?”

Di Thư ngượng ngùng cúi xuống, gãi gãi mũi: “Em học dốt lắm ạ.”

Dương Mạt đáp: “Em không hề dở.”

Di Thư nhìn anh.

Dương Mạt mở đề ra giảng giải cặn kẽ một lượt, Di Thư vẫn giữ im lặng.

Cô cười cười: “Em cảm ơn anh.”

Dương Mạt vừa định uống miếng nước, bỗng nghe Di Thư nói tiếp: “Hồi trước em xếp hạng cũng cao lắm, bởi vậy giáo viên vật lý với toán có chú ý đến em, phân tích cho em, nhưng mà lần nào em cũng phát huy kém cả. Em cảm kích mọi người lắm ạ… nhưng mà cảm thấy… làm bài điểm kém thế này thẹn với mọi người quá.”

Dương Mạt dừng miệng chai bên môi, quay đầu nhìn DI Thư.

Di Thư lo nghĩ không quá để ý: “Hầy, đúng như mẹ em nói vậy, em phải bình tĩnh lại thì hơn. Con gái lúc nào cũng hụt hơi vào đúng thời điểm quan trọng nhất. Đáng ra hồi trước em nên chọn mấy môn xã hội.” Cô cười.

Dương Mạt đột nhiên hỏi: “Mẹ em nói thế à?”

Nụ cười che giấu sự xấu hổ của Di Thư ngừng lại, cô đáp: “Dạ?” Sững người một lát rồi khẽ gật đầu.

Dương Mạt vặn chặt nắp chai: “Em cho anh số điện thoại của mẹ đi, để anh nói chuyện với mẹ em.”

Di Thư nhìn anh hoàn toàn không có vẻ đang giỡn, nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn không thấy có gì đó bất ổn, bèn nói: “… Sao thế anh?”

Mẹ Di Thư là một người ôn hòa, không vô lý cứng nhắc như Dương Mạt tưởng tượng. Nghe nói tối nay mẹ cô bé tăng ca không về được, tầm trưa Dương Mạt ra khỏi căn trọ thuê để Di Thư đi học, cầm lấy bài thi của cô. Anh tranh thủ giờ nghỉ trưa đến công ty mẹ Di Thư nói chuyện.

Di Thư rơi vào mơ hồ, cô không hiểu tại sao Dương Mạt phải làm thế, bồn chồn đứng ngồi không yên suốt cả trưa.

Thầy cô giá cũng đã từng nói chuyện với cha mẹ Di Thư rồi. Nhưng trong lớp biết bao nhiêu thí sinh thi đại học, thầy cô không thể để tâm chu đáo đến tất cả được.

Về trường, Dương Mạt mệt mỏi nằm dài trên giường. Lục Hữu Khí về phòng ngồi chơi game, nói với anh: “Ây Mạt Mạt, đi vui vẻ quá nhờ.”

Dương Mạt không quan tâm anh ta, tiếp tục co quắp trên giường.

Dương Mạt vạn năm không vào vòng bạn bè ấn vào ảnh đại điện của Hàn Thời Vũ – Hoàng tử bé.

Không có trạng thái gì mới, bài cuối cùng vẫn là ba hôm trước. Nội dung đại khái hắn là người đầu tiên viết xong bài tập lớn cuối kỳ, Lão Tùy anh Kỳ anh Mân thua hắn một bọc đồ ăn vặt.

Đã bốn giờ chiều. Dương Mạt ngẩn người, cuối cùng vẫn quẳng điện thoại qua một bên. Anh đã quen nghỉ trưa mà hôm nay không ngủ nên bây giờ cơn buồn ngủ đang ùn ùn kéo đến rồi.

Chập tối, Lục Hữu Khí gọi cỡ nào anh cũng không tỉnh. Sau khi tỏ ra khâm phục khả năng nằm đờ ra một lúc là vào giấc êm ru của bạn cùng phòng, anh ta đắp cho Dương Mạt cái áo khoác rồi xuống căn tin mua cơm.

Dương Mạt bị chuông điện thoại đánh thức.

Thức dậy lúc xế chiều khi trời đã đen kịt là một điều gì đó rất cô đơn.

Dương Mạt xốc đồ trên người, ngồi đờ một lát, rửa mặt, cuối cùng nghe máy khi cuộc gọi đã gần hết đổ chuông.

Là Di Thư.

Dương Mạt tỉnh táo, bởi vì Di Thư ở đầu bên kia đang khóc sướt mướt.

Khó khăn lắm anh mới tìm được chỗ hở lách vào, lên tiếng hỏi, Di Thư khóc tới độ nói năng lộn xộn: “…  Em cảm ơn anh.”

Rõ ràng ba năm trước Di Thư đã đặt ra mục tiêu. Cô muốn cậu đại học Thủ Thành như chị họ vậy, và vẫn luôn ra sức nỗ lực vì mục tiêu này.

Thế nhưng khi kỳ thi đại học đến gần… Cô lại trở nên chán nản. Hễ một ngày không cầm bút, Di Thư sẽ bị cảm giác áy náy và trống rỗng tột cùng lấn lướt mọi suy nghĩ.

Với trạng thái này, Di Thư đã không còn dám ước mong xa vời đậu vào đại học Thủ Thành, chỉ đành làm đủ mọi cách đến gần với ngôi trường trong mơ của mình chuyện trò an ủi.

Ngay cả bản thân Di Thư cũng không biết trạng thái chán nản này bắt nguồn từ đâu.

Mãi cho đến một tiếng trước, mẹ gọi điện xin lỗi Di Thư. Di Thư ngơ ngác một lúc rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy lối thoát trong mớ cảm xúc hỗn loạn mãnh liệt, sự bất lực ngột ngạt bao trùm tâm trạng bỗng sụp đổ, Di Thư bật khóc thật to.

Một lần điểm vật lý chạm đáy đã khiến Di Thư rơi vào mặc cảm và tội lỗi cùng cực. Mẹ Di Thư nhìn con mà xót xa, an ủi con gái vốn không giỏi khoa học tự nhiên, chị họ cũng phải đi sớm về khuya học hành mới từ từ khá hơn được.

Mẹ xoa xoa lưng Di Thư, dịu giọng cười, con cứ bình tĩnh đã, cố gắng được đến đây đã là giỏi lắm rồi.

Thoạt nghe tưởng không có gì đáng trách, mẹ cũng vì thương con thôi mà. Di Thư bình thản chấp nhận.

Tuy nhiên, kiểu định kiến giới vô hình không thể phản kháng xảy ra giữa người thân gia đình này mới là thứ khiến người ta khó thở nhất.

Di Thư vô thức rơi vào lối mòn – Cô không còn tự tin được như trước, trong tư duy luôn tồn tại suy nghĩ, “Như thế này đã là tốt rồi, dẫu sao mình cũng đâu làm được, làm ra vài bước là giỏi rồi.”

Dương Mạt nói thẳng với mẹ Di Thư, đề nghị mẹ cô xin lỗi con gái.

Mẹ cô lấy làm khó hiểu. Không rõ mình làm sai ở đâu, chưa kể, Dương Mạt lấy tư cách gì để đề nghị mình phải xin lỗi con gái.

Dương Mạt thản nhiên đáp, tư cách cô trả tiền để mời cháu về dạy cho em.

Mẹ Di Thư im lặng.

“Di Thư cố gắng chỉ để không phụ sự yêu thương và kỳ vọng của mọi người, chứ không phải để bù đắp bất kỳ khoảng cách giới tính nào.” Dương Mạt nhìn vào mắt mẹ Di Thư, đáp: “Em ấy không phải là người biết thân biết phận để rồi cố gắng. Mà là người có tư duy linh hoạt bẩm sinh, rất phù hợp với toán học, sẽ tiến được rất xa.”

“Di Thư tín nhiệm mọi người nhất, mỗi một câu nói của cha mẹ trong thời kỳ quan trọng này của con đều rất có sức nặng. Cháu cho rằng cô phải xin lỗi con gái mình.”

Dương Mạt là con người thực tiễn lý trí, anh không vô duyên vô cớ quan tâm một người xa lạ. Anh muốn tiếp tục dạy kèm Di Thư, nhất định phải dọn dẹp mớ chướng ngại rối rắm này, nếu không Di Thư không thể phát huy năng lực vốn có, anh có dạy cũng bằng công cốc.

Khi đó, mẹ Di Thư không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nhìn im lặng nhìn Dương Mạt rất lâu.

Di Thư khóc mãi, khóc mãi, họng khàn cả đi.

Dương Mạt không giỏi ăn nói, chỉ yên lặng nghe Di Thư tâm sự. Sau đó, Dương Mạt lên tiếng: “Bây giờ mục tiêu của em là gì?”

Giọng Di Thư nghẹn ngào mà kiên định: “Đại học Thủ Thành.”

Dương Mạt đáp: “Anh chờ.”

Đọc truyện chữ Full