Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Tần Tử Quy là yêu tình gì thì Thịnh Diễn tạm thời không có ý định làm rõ.
Nhưng cậu biết chắc chắn không phải yêu tinh tốt lành gì.
Mấy động tác lúc nãy đã có thể khiến cho người đàn ông thuần khiết trai thẳng 100% như cậu xao động, Thịnh Diễn phải quấn chăn quanh người lặng lẽ lẩm nhẩm mấy công thức tính góc mới có thể tỉnh táo lại.
Sau khi bình tĩnh lại, Thịnh Diễn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện người anh em tốt nhất của mình thích con trai, tự nhiên thấy cũng có chút lạ lẫm.
Không phải là kiểu khó chịu, cũng không thấy phản cảm, sau khi cú sốc qua đi thì cậu cảm thấy cũng không phải là không chấp nhận được.
Chỉ là không ngờ đến thôi.
Nhưng nghĩ đến chuyện sau này Tần Tử Quy sẽ ở chung với những người con trai khác, cùng trải qua những điều tốt đẹp với nhau.
Thậm chí cậu còn nghĩ đến chuyện cái giường to đùng đoàng hay bị cậu chiếm đoạt rồi sẽ thuộc về người con trai khác, khi cậu bước vào sẽ bị lấy lý do là "muốn giữ khoảng cách với người khác" để từ chối.
Thành tích học tập của người đó cũng sẽ không kém cỏi, rồi sẽ cùng nhau học tập với Tần Tử Quy, còn cậu thì chẳng thể xen vào được, sẽ bị người ta cười chê.
Hoặc là khi cậu muốn đi tìm Tần Tử Quy chơi bời, "người kia" sẽ vì cậu quá đẹp trai mà ghen, mà Tần Tử Quy sẽ vì chiều người ta mà không chơi với cậu nữa.
Cậu không làm được bài sẽ không giảng cho cậu nữa, cậu bị bệnh cũng không chăm cậu nữa, cậu muốn ăn vặt cũng chẳng có ai mang cho cậu nữa, thậm chí cậu còn chẳng có tư cách giận dỗi trước mặt Tần Tử Quy nữa.
Thịnh Diễn nghĩ đến 1001 cảnh Tần Tử Quy có bạn trai, càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng tủi thân.
Còn không bằng có bạn gái, ít nhất cậu với Tần Tử Quy sẽ không phải tránh tị hiềm.
Nhưng tại sao cậu lại phải tránh tị hiềm với Tần Tử Quy chứ?
Năm đó Tần Tử Quy làm gì đẹp trai quyến rũ như bây giờ đâu? Là cậu nhặt Tần Tử Quy về, là cậu bỏ ra ba đồng hai hào mua Tần Tử Quy về, là cậu chia đồ chơi bà ngoại mua cho Tần Tử Quy, là cậu vì muốn dỗ dành Tần Tử Quy vui vẻ mà đi đánh nhau ngươi chết ta sống với tên Hổ Mập, vì cái gì mà bắt cậu phải tránh tị hiềm chứ?
Chỉ có cậu là đối tốt với Tần Tử Quy thôi.
Chắc là do bị bệnh nên cơ thể cậu không được thoải mái lắm, Thịnh Diễn cảm thấy mũi mình chua xót, ngực cũng khó chịu, thậm chí ngay cả khoé mắt cũng thấy nhức nhức.
Vậy nên người con trai có thành tích học tập tốt này sẽ thích ai đây?
Thịnh Diễn nghĩ một vòng, trừ cậu ra cũng chỉ có mỗi Trần Du Bạch là thân với Tần Tử Quy, chẳng lẽ là Trần Du Bạch sao?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Thịnh Diễn mở wechat ra tìm ảnh đại diện của Trần Du Bạch, ấn vào vòng bạn bè xem. Đập vào mắt cậu là ảnh Trần Du Bạch tự sướng, trong góc bức ảnh là bóng dáng Tần Tử Quy đang cúi đầu ghi chép gì đó.
Cap là: [Lại thêm một lần "hẹn hò" khổ hạnh ở văn phòng hội học sinh với ông chủ Tần.]
Hẹn hò?!
"Lại" hẹn hò?!
Văn phòng hội sinh viên là thánh địa hẹn hò hay gì?
Thịnh Diễn tự nhiên cảm thấy tên Trần Du Bạch này nhìn rất ngứa mắt.
Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ chỗ không hợp lý trong caption của Trần Du Bạch thì cửa nhà tắm đã mở ra.
Thịnh Diễn vội vàng tắt màn hình nhắm mắt lại, cả người căng thẳng không dám nhúc nhích.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng bước chân đến gần rồi dừng lại ở đầu giường, sau đó hơi lạnh phủ lên trán cậu như là đang thử nhiệt độ cơ thể cậu.
Có lẽ là không thấy có dấu hiệu bị sốt nặng hơn nên sau khi sờ trán xong người nọ không nói gì cả, dém lại chăn cho cậu, chỉnh quạt về số nhỏ nhất rồi ôm lấy cái gì đó định rời đi.
Thịnh Diễn vội vã xoay người lại mở mắt ra: "Anh không ngủ à?"
Tần Tử Quy dường như đã quen với việc cậu bất thình lình thế này: "Tôi ra ngoài kia ngủ."
Một tiếng trước cũng có một đoạn hội thoại thế này.
Nhưng mới chốc lát, tình thế đã thay đổi hoàn toàn.
Lần này Thịnh Diễn không hung dữ với Tần Tử Quy nữa, cậu chỉ hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác: "Cái sô pha kia cứng rắn như thế, anh ngủ cả đêm không sợ bị gãy eo à? Cùng lắm thì tôi ngủ thành thật một chút, không lộn xộn nữa là được."
Vừa rồi hắn làm như thế mà nhóc con này còn dám bảo hắn ngủ cùng giường với cậu ư?
Tần Tử Quy dựa vào khung cửa: "Cậu không sợ à?"
"Tôi thì có gì phải sợ chứ, anh làm gì đánh lại tôi. Hơn nữa nếu anh thật sự muốn làm gì tôi thì đã sớm làm rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ? Cũng không thể vì anh thích con trai mà chúng ta không thể làm anh em được nữa, anh đâu phải loại người này."
Thịnh Diễn cảm thấy suy nghĩ của mình không có vấn đề gì, hơn nữa cậu còn thể hiện tình anh em son sắt tin tưởng của mình ra trước mặt Tần Tử Quy.
Nhưng Tần Tử Quy lại thấy hổ thẹn trước sự tin tưởng này, vì thật sự là hắn có suy nghĩ không đoan chính với Thịnh Diễn, hơn nữa hắn lại không thể kiềm chế mà nghĩ rất nhiều lần, vậy nên xuất phát từ mặt đạo đức, hắn định phủ quyết đề nghị này.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì Thịnh Diễn đã ngước lên nhìn hắn, rất nghiêm túc hỏi: "Hơn nữa, Tần Tử Quy, bất kể thế nào chúng ta cũng không khác đi, đúng không?"
Một câu hỏi vừa ra, Tần Tử Quy vốn đang thảnh thơi chợt đứng hình.
Thịnh Diễn thấy hắn không nói gì thì nghiêm túc giải thích: "Đã chiến tranh lạnh với anh 1 năm nhưng tôi đã bằng lòng tha thứ cho anh rồi, quan hệ của chúng ta khẳng định không giống những người khác, nếu không tôi đã chẳng thèm quan tâm anh làm gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn, bất kể là so với mẹ hay là bà ngoại thì thời gian tôi ở với anh còn nhiều hơn họ nhiều, cho nên tôi luôn cảm thấy bất kể ra sao người khác sẽ không thể nào so sánh được với quan hệ của chúng ta. Ít nhất đối với tôi, anh và mẹ luôn luôn là người quan trọng nhất."
Cậu nói rất nghiêm túc, nghiêm túc như khi còn nhỏ nói đạo lý với hắn vậy.
Thịnh Diễn bé con ngồi xổm trước mặt hắn, giọng nói vẫn còn ngọng líu ngọng lo nhưng lại nghiêm túc nói thích anh trai Tử Quy nhất, cho nên hắn không được nghĩ linh tinh nữa, nếu không bé con sẽ tức giận.
Cho nên thật ra từ nhỏ đến lớn, với người mà Thịnh Diễn yêu quý, cậu luôn không ngần ngại biểu đạt tình cảm của mình.
Cho dù là lúc giận dỗi sẽ nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng khoé mắt đuôi mày đều sẽ bán đứng cậu.
Mà một khi cậu không giận dỗi nữa thì sẽ càng trực tiếp thể hiện ra.
Tần Tử Quy đột nhiên cảm thấy miệng mũi mình chua xót, giọng nói cũng mềm hơn: "Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?"
"Thì là..." Thịnh Diễn nghĩ một chút rồi lại hơi hơi giận, "Bỏ đi, chỉ là mong anh đừng có trọng sắc khinh bạn, thế thôi."
"Trọng sắc khinh bạn?"
Tần Tử Quy hỏi lại.
"Ừm, thì là mong anh sau này đừng chỉ lo yêu đương mà không để ý đến anh em. Nhưng nếu anh thật sự khinh bạn thì tôi cũng chẳng còn gì để nói, coi như mình bị mù vậy." Thịnh Diễn nói xong thì quay người lại, chỉ để một cái gáy cáu kỉnh.
Tần Tử Quy nhìn cái gáy đang rầu rĩ kia một lúc lâu, như là đang muốn xuyên qua lớp da thịt bên ngoài để nhìn xem rốt cuộc bên trong bộ não kia rốt cuộc là vận hành kiểu gì, nhìn một hồi rồi tự nhiên ngộ ra được gì đó, đáy mắt phiếm cười gọi: "Thịnh Diễn."
"Gọi gì?"
Nghe đã thấy giận rồi.
Tần Tử Quy không nhịn được cười cười: "Không có gì, chỉ là muốn nói với cậu, bất kể khi nào cậu cũng luôn là người quan trọng nhất. Dù tôi có thích ai đi nữa thì cậu vẫn luôn là quan trọng nhất."
Thịnh Diễn nghi ngờ nghiêng người: "Thât không?"
"Ừm, thật đấy."
Tần Tử Quy trả lời chắc nịch.
Vì dù sao hắn cũng chỉ thích Thịnh Diễn.
Mà Thịnh Diễn cảnh giác híp mắt đánh giá Tần Tử Quy một lúc lâu, sau khi xác định có vẻ hắn không nói dối mới miễn cưỡng chấp nhận: "Được rồi, coi như anh vẫn còn chút tình người. Anh yên tâm, tôi không kỳ thị anh đâu. Sau này anh thích làm gì thì cứ làm đó đi, tôi cũng không tránh tị hiềm gì đâu, tôi cũng không phải loại người xấu tính nhỏ mọn như rùa."
Nói xong thì cao ngạo hứ một cái quay đầu đi.
Để lại hơn nửa giường trống và nửa cái chăn mỏng.
Tần Tử Quy cười đi đến bên giường, tắt đèn lên giường.
Thịnh Diễn nằm bên cạnh thấy vậy thì hài lòng quấn chăn nằm thẳng người, cọ cọ đầu lên gối, tâm trạng rất nhanh đã tốt lên nhiều.
Mưa ngoài cửa sổ đã ngừng, ánh trăng dìu dịu như nước thấm vào người thiếu niên, tràn ngập hương vị tươi mát sáng trong của vầng trăng sau mưa.
Tần Tử Quy cúi đầu cười.
Có lẽ cuộc đời con người luôn có được có mất như vậy, có những đứa nhỏ mạch não kỳ diệu sẽ tự nhiên mà giận dỗi, nhưng cũng sẽ có những khi chúng sẽ khiến bạn cảm thấy mọi điều trên đời này đều vô cùng đáng yêu.
Đáng yêu chết mất.
Nên dù Thịnh Diễn là trai thẳng tăm tắp sẽ không thể nào yêu đương với hắn được, nhưng chính sự chân thành thẳng thắn bày tỏ họ là người quan trọng nhất của nhau như thế đã đủ khiến hắn mãn nguyện rồi.
Tần Tử Quy ngồi trên giường sửa lại mấy bài toán Thịnh Diễn làm sai rồi cất kỹ ở đầu giường, sau lại lấy một quyển sổ bìa đen trong cặp ra, dựa vào thành giường viết từng câu từng chữ: "Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6 xả thân vì nghĩa, nghiêm túc chấp hành pháp luật cộng thêm 10 điểm, tổng điểm 5785 điểm."
Sau đó lấy điện thoại ra, mở app [Vườn hoa nhỏ của Thịnh Tiểu Diễn], đầu ngón tay ấn ấn vài cái.
Bên chỗ Thịnh Diễn, điện thoại cậu chợt rung rung.
Cậu nghiêng người mở điện thoại lên.
Phát hiện app Cầu được ước thấy gửi thông báo.
[Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tần Tử Quy tăng 100 điểm, độ hảo cảm trước mắt đạt 102 điểm, ký chủ có thể đổi 1 nguyện vọng.]
Độ hảo cảm cộng thêm 100 điểm?
Thịnh Diễn hơi bị giật mình.
Vừa rồi cậu làm gì mà tự nhiên độ hảo cảm tăng những 100 điểm vậy trời?
Rõ ràng cậu chả làm gì hết, chỉ là bày tỏ cậu không ghét bỏ hắn thôi, Tần Tử Quy thế mà vui vậy sao?
Chẳng lẽ bình thương Tần Tử Quy lúc nào cũng tự ti vì tính hướng của bản thân nên khi được người ta tôn trọng thấu hiểu nên mới quý báu như thế?
Nghĩ vậy, Thịnh Diễn cảm thấy chuyện cậu mong Tần Tử Quy không có bạn trai hình như hơi xấu tính.
Cậu mím môi suy nghĩ một chút rồi gõ gõ vào ô nguyện vọng: [Hy vọng nhận thức của Tần Tử Quy sẽ mở rộng ra một chút, đừng nên tự ti về tính hướng của mình.]
Cậu cảm thấy đây là chuyện mà một người anh em tốt ít nhất cũng phải làm được.
Nhưng đầu ngón tay vân vê nút [Xác nhận] một hồi mà vẫn chưa quyết được.
Vì cậu có một ý định khác gấp rút hơn cơ.
Dù sao thì nguyện vọng này tuần sau thực hiện cũng chưa muộn, nhưng cái mà cậu đang nghĩ nếu mà có thể thực hiện sớm chút nào thì hay chút đó, giúp thiếu niên đang lạc đường kia sớm nhìn rõ hiện thực.
Vậy nên sau khi quyết định, Thịnh Tiểu Diễn lúc nào cũng quang minh chính đại giờ này lại nhanh chóng xoá cái nguyện vọng đầu tiên đi, đánh một hàng chữ khác vào rồi tắt máy cái rụp, hai tay gắt gao đan vào trước ngực.
Để lại Tần Tử Quy bên cạnh cậu trơ mắt nhìn màn hình của mình xuất hiện một tin mới - [Ước gì Tần Tử Quy có thể sớm ngày nhận ra Trần Du Bạch không đẹp trai bằng mình.]
"...?"
Tần Tử Quy nhìn nguyện vọng không thể tưởng tượng nổi này chậm rãi nghiêng đầu.
Sao hắn lại cảm thấy cái nguyện vọng của một cậu trai thẳng nào đó, hình như cũng không thẳng lắm đâu?
*
Lời tác giả:
Thịnh Diễn: Đúng là đồ con trai thấy sắc quên bạn, đồ tồi!
Hết chương 28.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Chương 28
Chương 28