Editor: Jena (wordpress jena và wattpad @miknao)
*
Tần Tử Quy đã nghĩ khi hắn cắn, chỉ cần Thịnh Diễn có chút xíu sự bài xích nào thì hắn sẽ lập tức dừng lại, hắn sẽ trở về với vị trí ban đầu, duy trì khoảng cách thoải mái nhất an toàn nhất mà Thịnh Diễn cảm thấy.
Nhưng khoảnh khắc khi hắn cắn xuống, rõ ràng hắn cảm nhận được người dưới thân mình mềm nhũn đi, tiếng rê/n rỉ trầm thấp kia cũng chẳng cách nào che giấu trong không gian nhỏ hẹp tối tăm này.
Giống như một lời mời.
Cho nên dù họng súng vẫn dí trước ngực, hắn vẫn cúi người thấp hơn đặng giữ lấy thắt lưng Thịnh Diễn, răng khẽ nghiền nát bên cổ cậu.
Người ấy có làn da mịn màng trơn trượt, sữa tắm có vị ngọt, cơ thể mềm nhũn không phản kháng.
Tần Tử Quy nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ Thịnh Diễn đỏ bừng tai thì không nhịn được dùng nhiều sức hơn, giống như loài ma cà rồng tham lam hút máu.
Thịnh Diễn cũng không cảm thấy đau, cho dù có hơi đau thì cũng bị môi lưỡi người kia trêu chọc phát ngứa, hơi thở nóng bỏng phả ra gần động mạch khiến cảm giác kỳ lạ ấy chảy dọc toàn thân cậu.
Trong bóng tối, tất cả các giác quan được phóng đại vô hạn.
Tim cậu đập nhanh đến mức dần mất kiểm soát.
Nhưng không hiểu sao cậu lại không đẩy người nọ ra trước, như thể bản năng của cơ thể đang tận hưởng cảm giác này, giống như giấc mơ ngày đó.
Giấc mơ ngày đó.
Đến lúc nhớ ra cái này Thịnh Diễn mới đột nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu khẽ vội nói: "Cắn đủ chưa!"
"Không đủ, dù sao ở đây cũng không có ai giám sát." Tần Tử Quy từ từ rời khỏi cổ Thịnh Diễn, đầu lưỡi còn cố ý đảo qua vết răng có hơi sâu kia.
Thịnh Diễn run rẩy, chân lại mềm ra, nhưng khẩu súng trên tay lại phản ứng rất nhanh trực tiếp dí vào yết hầu Tần Tử Quy, nâng cằm hắn lên hung hăng: "Tần Tử Quy, anh đừng có làm bậy!"
Tần Tử Quy lần nữa đỡ lấy thắt lưng cậu, giọng nói hình như còn vương chút ý cười: "Tôi nói tôi làm bậy lúc nào? Trai thẳng các cậu nghĩ gì trong đầu thế? Sao mới cắn có cái đã không đứng vững rồi? Trai thẳng các cậu chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi à?"
Cái gì gọi là có chút bản lĩnh đấy thôi à?
"Có bản lĩnh thì anh bị cắn đi rồi biết!"
Thịnh Diễn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
Tần Tử Quy quả thực không sợ chết: "Ừm được, vậy cậu cắn lại thử đi."
"..." Thịnh Diễn không thể nhịn được nữa, "Tần Tử Quy! Rốt cuộc anh có biết xấu hổ không hả!"
"Không phải cậu là trai thẳng à? Sợ gì chứ?"
Tần Tử Quy cực kỳ lạnh nhạt, hơn nữa còn cố tình đẩy mâu thuẫn lên cao hơn.
Thịnh Diễn á khẩu.
Tần Tử Quy lại hỏi: "Hay là cậu cũng không thẳng lắm?"
"Tôi thẳng!" Thịnh Diễn không đủ sức, nói nhỏ đi nhưng họng súng vẫn chúi về phía trước, "Nhưng dù tôi có thẳng cũng chẳng phải cái cớ để anh làm trò không biết xấu hổ như thế! Không phải anh thích Trần Du Bạch à? Chẳng lẽ anh không nên vì cậu ấy mà giữ mình trong sạch ư?"
Tần Tử Quy cảm nhận được họng súng đang dí chặt vào yết hầu mình, vươn tay cầm lấy để nghiêng sang bên cạnh, khẽ nói: "Tôi nói mình thích Trần Du Bạch lúc nào."
Cả người Thịnh Diễn khựng lại.
"Đúng là tôi thích con trai, nhưng người đó không phải Trần Du Bạch." Tần Tử Quy thu lại hết những trêu chọc vừa rồi, chỉ còn lại sự kiên định nhàn nhạt.
Bàn tay cầm báng súng của Thịnh Diễn bắt đầu đổ mồ hôi.
Tần Tử Quy có người mình thích rồi.
Nhưng người đó không phải Trần Du Bạch.
Vậy thì là ai?
Đáp án dường như chỉ còn cách một tầng giấy mỏng, cậu chỉ cần chọc thủng nó là có thể biết rõ rành rành.
Nhưng cậu không dám trêu chọc, không muốn trêu chọc, cũng không có thời gian trêu chọc.
Bởi vì một giây trước khi cậu nghĩ sâu hơn thì bên ngoài đã truyền đến tiếng ầm ĩ: "Chính là ở đây! Cậu ta ở ngay đây! Tôi vừa mới nghe thấy tiếng động xong. Chắc chắn có người ở đây."
Nói xong thì cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó là tiếng chân người.
Rồi cửa tủ bị mở ra, ánh sáng ùa vào.
Tần Tử Quy nghiêng người nhường vị trí, Thịnh Diễn ngắm súng bắn ngay vào người mở tủ, bắn trúng tim.
Trực tiếp bị loại.
Sau đó Tần Tử Quy trở tay cản một ma cà rồng khác định xông lên, trực tiếp áp đảo trên tường.
Thịnh Diễn nhân lúc này, trong vòng năm giây đổi đạn rồi bắn phát nữa vào người thứ ba định xông vào cửa, rồi xoay người một cái bảo Tần Tử Quy: "Nhường."
Tần Tử Quy ăn ý nghiêng đầu.
Pằng một tiếng.
Ma cà rồng thứ ba cũng chết ngay tại chỗ.
Sau đó họ nhìn Tần Tử Quy cũng mặc trang phục y mình: "???"
Có kẻ phản bội ư???
Ngay sau đó họ thấy có một quả dâu tây nhỏ trên cổ của thợ săn nọ.
"......"
Quả nhiên là có một kẻ phản bội.
Ba ma cà rồng tuy là một đám người cao lớn thô kệch nhưng không có nghĩa là họ chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn, cũng không có nghĩa là họ không hiểu chuyện, cho nên sau một thời gian ngắn im lặng không nói gì thì cùng nhau biến thành ba cỗ thi thể yên lặng bò đi, bạn gái ba người bị chính miệng họ cắn đang chờ họ về quỳ bàn giặt đây.
Mà sau khi bắn xong Thịnh Diễn mới phản ứng lại: "Không đúng, không phải tôi đã bị loại rồi à, thế thì tức là họ không bị loại."
"Ai nói cậu đã bị loại." Tần Tử Quy đi đến cài lại nút áo sơ mi cho Thịnh Diễn, che đi vệt đỏ mập mờ kia rồi thản nhiên nói: "Không phải tôi đã nói là trong tủ không có camera sao."
Thịnh Diễn: "?"
"Không có camera thì nhân viên công tác sẽ không phát hiện, làm sao mà phán định được cậu đã bị loại hay chưa. Hơn nữa tôi cũng chỉ tuỳ tiện cắn thôi, cũng không nói là muốn loại cậu nên mới cắn." Tần Tử Quy nhẹ bẫng nói ra những lời không biết xấu hổ.
Thịnh Diễn quả thực muốn bắn hắn một phát.
Tần Tử Quy lại cài nút áo cuối cùng vào cho cậu: "Hơn nữa tôi đoán Trần Du Bạch chắc là sắp bị loại rồi."
Nói xong thì hệ thống đã thông báo: "Ma cà rồng Trần Du Bạch, ma cà rồng Vương Hâm, đồng quy vu tận."
Thịnh Diễn: "???"
Tần Tử Quy giải thích: "Trần Du Bạch tìm được 2 cây thánh giá cuối cùng nhưng bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, định tự chui đầu vào lưới để bày tỏ lòng trung thành với Lâm Khiển, nhưng tôi cảm thấy Lâm Khiển chỉ là một sát thủ vô tình thôi."
Mặc dù họ không biết quá trình như thế nào, nhưng kết quả có vẻ là vậy.
"Vậy anh làm gì ở tầng 3 đấy?"
Thịnh Diễn cảnh giác hỏi.
Tần Tử Quy trả lời rất tự nhiên: "Tôi tìm cây thánh giá của mình."
Nói cách khác, bây giờ còn lại 1 ma cà rồng là Tần Tử Quy và 2 thợ săn là cậu là Lâm Khiển.
Cậu còn một viên đạn cuối cùng và vẫn chưa bị loại.
Tần Tử Quy cũng chưa tìm được cây thánh giá của hắn.
Chỉ cần tThịnh Diễn b/ắn ra phát súng này thì bên thợ săn ma cà rồng sẽ giành thắng lợi.
Nhưng Thịnh Diễn làm thế nào cũng không bắ/n ra nổi.
Tuy đúng là cậu có thể không để ý đến an nguy của Tần Tử Quy mà nổ súng loại hắn, nhưng khi trước cậu không bắn thì giờ lại càng không.
Đừng nói là Tần Tử Quy cắn cậu, chỉ dựa vào hành vi tàn sát vừa rồi của Tần Tử Quy với đồng loại để hỗ trợ cậu, cậu không thể làm được cái chuyện qua cầu rút ván này.
Thịnh Diễn dứt khoát ném súng xuống đất: "Thôi bỏ đi, tôi không ra tay được, anh tự đi tìm Lâm Khiển quyết thắng bại đi."
Nhưng ngay khi cậu ném súng xuống thì ánh sáng trong phòng bỗng vụt tắt.
"!!! Sao ở đây lại bị ma ám thế!!!"
Thịnh Diễn sợ tới mức nhảy giật lùi, Tần Tử Quy trực tiếp kéo cậu vào lòng.
Sau đó ánh đèn lại sáng lên biến thành màu tím quỷ dị, bên loa truyền đến giọng nữ rè rè: "Thợ săn trẻ và ma cà rồng, xin hãy cho chúng tôi biết vì sao hai người lại từ bỏ cơ hội giế.t chết nhau."
Thịnh Diễn đang ôm lấy tay Tần Tử Quy: "?"
Lại là cái trò gì nữa vậy?
Tần Tử Quy không hề cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước hắn đã từng nói, đây là một hoạt động chủ đề người yêu mà lại khiến người yêu ở hai phe khác nhau, mục đích cuối cùng đâu thể nào là khiến cho người yêu nhau ngươi chết ta sống được.
Mà thắng lợi cuối cùng chính là thắng lợi của mỗi cặp chơi.
Nhưng trong lâu đài không có manh mối nào khác chỉ dẫn cơ chế ẩn nấp này kích hoạt thế nào, cái gì cũng giống như trứng màu hết thảy đều dựa vào vận may, thì ra lại là thế này.
Vì người yêu mà từ bỏ lập trường của mình, hẳn những câu chuyện tình lãng mạn phương Tây đều như thế.
Cho nên Tần Tử Quy thản nhiên đáp: "Vì cậu ấy chính là người tôi yêu sâu đậm."
Vừa dứt lời cái, Thịnh Diễn đã: "???"
Tần Tử Quy chơi nhập vai thế à?
Không đợi cậu mở miệng phủ nhận, giọng nữ thần bí đột nhiên biến thành nữ quỷ cười lớn: "Hahahaha, yêu ư, tình yêu chỉ là thứ không đáng nhắc tới mà thôi, tình yêu của các người có thể chịu được thử thách của thần tiên ma quỷ sao!"
Nói xong Thịnh Diễn cảm giác mặt đất bắt đầu rung động, quay đầu lại nhìn thì thấy thi thể do nhân viên đóng vai ở hành lang tự nhiên sống lại, chạy như điên về chỗ họ.
"Mẹ kiếp! Tần Tử Quy! Không được nói lung tung! Anh còn sững sờ làm gì nữa! Chạy mau!" Thịnh Diễn kéo tay Tần Tử Quy rồi điên cuồng chạy xuống tầng hai.
Vừa đến tầng hai thì thi thể ở đây cũng nhao nhao sống lại.
Thịnh Diễn lại đệch phát nữa, lôi kéo Tần Tử Quy tiếp tục chạy xuống tầng một.
Kết quả trên đường đi xuống tầng một đã nhìn thấy một đống thi thể chặn, Thịnh Diễn chỉ có thể kéo Tần Tử Quy tiếp tục chạy về phía không có người.
Không gian 3000m vuông tất cả đều là phòng với phòng, quanh co lòng vòng, sau đó còn có một đám cương thi, Thịnh Diễn chạy đến mức chân sắp gãy đến nơi, cảm thấy Tần Tử Quy đúng là Tần Tử Quy đúng là khắc tinh của mình.
Cả đời này Thịnh Diễn chưa từng thấy công viên giải trí nào trẩu như thế.
Ai biết thì sẽ bảo đây là công viên giải trí, ai không biết thì còn tưởng cậu đang quay phim huyền huyễn máu chó đấy.
Mấu chốt chính là tính cách của Thịnh Diễn lại rất dễ hoà tan với thể loại trẩu tre này, càng thế thì cậu lại càng không thể nào buông Tần Tử Quy ra, nắm chặt tay Tần Tử Quy càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh.
Đến khi nhìn thấy biển ghi "Lối ra" thì trong lòng cậu thầm vui vẻ, lôi kéo Tần Tử Quy chạy ù sang nhưng bị hai nhân viên công tác đóng vai phù thuỷ ngăn cản lại.
Đến lối ra rồi vẫn chưa hết à? Mấy người muốn giải trí đến chết hay gì?
Thịnh Diễn thật sự không chạy nổi nữa, khom lưng thở hổn hển, đang định nói đạo lý với chị gái phù thuỷ này.
Kết quả chị gái phù thuỷ này mở miệng một cái, giọng nữ phát thanh cũ vọng ra: "Thợ săn trẻ và ma cà rồng à, cậu nói cậu đến đây vì tình yêu, vậy thì nói cho tôi biết cậu đã sẵn sàng để nhận lấy thử nghiệm của hòn đá chân ái chưa?"
Giọng nói xa xăm mà thần bí, nhưng khi nhìn thấy bàn tay cậu và Tần Tử Quy vẫn nắm chặt lấy nhau thì trên mặt lại nở nụ cười hưng phấn đầy quỷ dị.
Thịnh Diễn: "???"
"Hòn đá chân ái nào?" Thịnh Diễn hỏi.
Nhân viên cố nhịn xuống sự phấn khích khi cuối cùng cũng nhìn thấy một đôi người yêu đẹp trai còn sống, trầm giọng nói: "Hòn đá chân ái, đúng như tên gọi của nó, là để kiểm tra xem hai người có phải là tình yêu đích thực của nhau hay không. Chỉ cần hai người cùng đặt tay lên tảng đá rồi nhìn vào đối phương biểu đạt tình yêu, khi hòn đá chứng thực tình cảm của hai người thì có thể thắng lợi và nhận được phép màu từ phù thuỷ. Nếu thất bại chẳng những sẽ mất đi tất cả phần thưởng mà còn phải chịu trừng phạt rơi xuống nước. Tất nhiên, cậu cũng có thể lựa chọn giết người yêu của mình để lấy đi kho báu mà quỷ vương để lại."
Thịnh Diễn nhìn hòn đá chính là cái máy phát hiện nói dối thì không nhịn được hỏi: "Hai người xác định là chưa có đôi tình nhân nào chia tay vì trò này của mấy người à?"
Chị gái nhân viên chỉ vào tấm biển viết tay bên cạnh - Máy phát hiện nói dối nhập từ Taobao, không phán định điều gì, chỉ để giải trí.
TThịnh Diễn: "..."
Cũng rất trung thực.
"Có điều cơ bản tất cả những đôi tình nhân đi đến bước này đều sẽ qua, chứng tỏ xác suất cái máy này chuẩn rất cao, anh đẹp trai thử một lần đi." Chị gái phù thuỷ cười ngọt ngào.
Nếu như trước kia thì Thịnh Diễn có thể thử, dù sao cũng chỉ là một trò chơi chẳng có gì to tát, cũng đâu thể coi là thật.
Nhưng không biết vì sao, Thịnh Diễn cầm khẩu súng trong tay đột nhiên rất muốn lùi bước.
Loại trò chơi mất não này, không chơi cũng được.
Thịnh Diễn quay đầu định bảo Tần Tử Quy nổ súng bắn mình đi, nhưng mới quay đầu đã thấy Tần Tử Quy nhìn sang phù thuỷ: "Chứng minh thế nào?"
Chị gái phù thuỷ giải thích: "Chính là đặt tay lên hòn đá chân ái rồi nhìn nhau, nói là tôi yêu em, đèn xanh thì là thật, đèn đỏ là nói dối."
"Ừm biết rồi." Tần Tử Quy đáp một câu rồi đặt tay lên hòn đá, nhìn vào Thịnh Diễn rồi bình tĩnh nói: "Muốn thử xem cậu có yêu tôi không?"
Bất kể là ai khi nghe được những lời này đều sẽ cảm thấy chỉ là một lời đùa vì muốn thắng trò chơi nên mới nói ra.
Nhưng Thịnh Diễn bị người ấy nhìn thì chỉ muốn xoay người bỏ chạy.
*
Hết chương 39.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Chương 39
Chương 39