TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Chương 56

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Tần Tử Quy là một kẻ mặt dày không biết xấu hổ, kể cả thế thì sao cái App này cũng không nghiêm túc như vậy?

Luyện tập nhiều hơn cái quỷ gì cơ?

Luyện tập mấy cái cậu làm tối qua á?!

Thịnh Diễn cảm thấy cái App này chẳng khác nào gián điệp do Tần Tử Quy phái đến.

Không đợi cậu suy nghĩ sao App này lại kỳ cục như thế, Tần Tử Quy đứng ở cổng đã hỏi: "Đã nói là muốn thử, sao lại định trốn rồi?"

"Ai trốn? Con mắt nào của anh..."

Thịnh Diễn vốn rất tự tin vặn lại, nhưng mới ngẩng đầu lên đã thấy vết cắn trên cổ cùng vết thương nhẹ ở khoé môi Tần Tử Quy, những ký ức kinh hoàng đêm qua cùng với dấu vết tội ác trước mặt bắt đầu xuất hiện điên cuồng trong đầu cậu, thế là tự tin mất sạch.

"Cái đó, anh tránh ra đi, tôi phải đi huấn luyện rồi."

Kết quả cậu đi sang trái, Tần Tử Quy cũng sang trái.

Cậu đi sang phải, Tần Tử Quy cũng sang phải.

Hai người họ trái phải tranh nhau y như bắt gà, Thịnh Diễn mãi không thoát ra được, cuối cùng không nhịn được đành ngẩng đầu lên hung hăng nói: "Tần Tử Quy, anh muốn gì hả!"

Tần Tử Quy dựa vào khung cổng, chỉ chỉ vào cổ mình: "Cậu không định chịu trách nhiệm ư?"

Vẻ mặt Thịnh Diễn bất biến hệt một tên cặn bã rút ch.im vô tình: "Đàn ông đàn ang với nhau, cái này có gì to tát, chịu trách nhiệm gì chứ!"

Cậu vừa nói xong, Tần Tử Quy đã từ tốn bổ sung: "Là chính cậu nói, cậu cắn một cái rồi là người khác không được chạm vào nữa."

Lời này vừa nói ra, Thịnh Diễn khựng lại.

Tần Tử Quy không nói mấy cái này thì còn không sao, vừa nghe thấy thế là Thịnh Diễn lập tức nhớ lại tối qua cậu giả ngu, thực chất là đã bày ra hết dáng vẻ ghen tuông của mình, thật ra là cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cuốn sách tà giáo kia nên mới muốn đánh dấu Tần Tử Quy một cái. Cảm giác xấu hổ kéo đến bao trùm từ đầu ngón chân lên đến tận đỉnh đầu Thịnh Diễn.

Cậu bị lừa đá vào đầu rồi ư?

Sao cậu có thể nói ra những lời như thế?

Có điều đây cũng không phải chuyện đáng xấu hổ nhất, đáng xấu hổ nhất chính là giây tiếp theo Tần Tử Quy rút ra một tờ giấy đỏ: "Cậu còn đưa giấy đăng ký kết hôn cho tôi, còn muốn đòi thanh toán sính lễ."

Thịnh Diễn nhìn giấy chứng nhận kết hôn lúc 4 tuổi trong tay Tần Tử Quy: "..."

Đệch!

Sao cậu còn lôi cả cái này ra nữa vậy!

Toang thật rồi, Thịnh Diễn cảm thấy thời đại huy hoàng của mình đã kết thúc rồi.

Là người nào đã phát minh ra cái thứ rượu vang kia hả!

Ngón chân Thịnh Diễn đã bắt đầu cào đất.

Tần Tử Quy nhìn đôi tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu của người nọ, khẽ cười: "Cho nên cậu thật sự không định cho tôi một danh phận..."

"Đừng có mà mơ!" Không đợi Tần Tử Quy nói xong, Thịnh Diễn đã nghiến răng nghiến lợi trực tiếp ngắt lời: "Cho đến khi vấn đề về nguyên tắc kia chính thức được giải quyết, thì chúng ta mới nói đến chuyện này."

"Được, được, vậy thì bây giờ chúng ta giải quyết vấn đề về nguyên tắc đó đi." Tần Tử Quy đút một tay vào túi quần đứng dựa vào khung cổng, nói rất bình tĩnh.

Mới đầu Thịnh Diễn chưa kịp phản ứng: "Giải quyết cái gì..."

Sau đó cậu lập tức hiểu ra: "Tần Tử Quy! Bây giờ vẫn đang là ban ngày ban mặt, anh có thấy xấu hổ không hả!"

Thịnh Diễn xấu hổ cả buổi sáng, cuối cùng cũng không nhịn được, đỏ bừng mặt đẩy Tần Tử Quy ra: "Anh tránh ra cho tôi, tôi sắp đến trại huấn luyện muộn rồi!"

Thấy Tần Tử Quy định vươn tay kéo mình, Thịnh Diễn trực tiếp hất hắn ra, còn hung hăng nói: "Để tôi nói cho anh biết, bây giờ chúng ta vẫn đang là học sinh trung học, nhiệm vụ chính là đỗ vào một trường đại học tốt. Cho nên trước khi tôi giành được chức vô địch, anh đừng có mà đem mấy chuyện riêng tư của trẻ con này đến làm phiền tôi, tôi phải tập trung huấn luyện, cấm chỉ mọi tiếp xúc. Tháng sau gặp lại!"

Nói xong cậu xoay người, tai đỏ bừng xách vali bỏ chạy.

Tần Tử Quy vẫn đang bế mèo con trong tay, thật sự không thể cản bước chân luyện tập của cậu, cho nên chỉ có thể nhìn bóng lưng cậu, bất lực mỉm cười.

Bỏ đi, cứ từ từ, không vội.

Dù sao hắn cũng đã chờ đợi rất lâu, và hắn cũng dư sức chờ những ngày còn lại.

Thu hồi tầm mắt, đúng lúc điện thoại reo lên, lúc nhìn thấy tên người gọi thì hắn chợt khựng lại.

*

Sau khi Thịnh Diễn lên taxi, cậu mới có thời gian dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi thật sâu.

Thật ra cậu không xoắn xuýt lắm về câu hỏi kia, chỉ là cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, sợ nếu ở lại thêm một giây nữa thôi thì cậu sẽ nổ tung mất, nên cậu mới tìm cớ để vội vàng chạy trốn.

Hơn nữa, cậu vẫn cảm thấy mình chưa sẵn sàng để ở bên Tần Tử Quy với một thân phận khác.

Họ có thật sự cần thiết phải xác nhận mối quan hệ khác không? So với bây giờ thì có gì khác không? Liệu có thật sự tốt hơn tình trạng bây giờ không? Liệu cậu sẽ không hối hận chứ?

Thịnh Diễn thường ngày sẽ ngơ ngác để Tần Tử Quy nói gì thì làm theo, nhưng đây là chuyện duy nhất cậu cảm thấy mình phải thực sự suy nghĩ thật kỹ.

Vì một khi đưa ra quyết định thì sẽ là chuyện cả đời.

Cho nên cậu muốn từ từ, không vội vàng, suy nghĩ thật kỹ càng, phải nghĩ kỹ trước khi nói.

Dù sao bây giờ cậu và Tần Tử Quy cũng đều sống rất tốt, Tần Tử Quy cũng không thể chạy trốn được.

Hơn nữa cũng có thể tránh được những hành vi lưu manh của con chim xấu xa kia, nhất là khi có danh phận rồi thì kiểu gì cũng sẽ càng lúc càng lưu manh hơn nữa.

Nghĩ đến tên lưu manh tối qua, mặt Thịnh Diễn lại nóng bừng.

Tài xế nhìn qua gương thấy thế thì không khỏi tò mò: "Chú thấy dự báo thời tiết nói hôm nay hơn 39 độ, bên ngoài trời nóng thế cơ à?"

Da cậu bé này đỏ bừng lên kìa.

Thịnh Diễn lúng túng nhìn ra ngoài: "Dạ, ừm, có hơi nóng."

Dù sao đây cũng là sự thật, đang là thời điểm nóng nhất trong năm của Nam Vụ.

Mặt trời nắng như thiêu đốt, hoa và cây cối bên đường như héo úa, con đường nhựa nóng đến mức có thể rán chín một quả trứng bất cứ lúc nào.

Thịnh Diễn liếc nhìn ra sau, thấy không còn bóng dáng Tần Tử Quy ở cổng nữa thì thở phào nhẹ nhõm.

Da Tần Tử Quy quá trắng, nhất là nếu tiếp xúc dưới ánh nắng mặt trời một thời gian dài thì sẽ bị dị ứng và nổi mẩn.

Cho nên, may là không đến nỗi ngốc nghếch đứng bên ngoài.

Đầu óc Thịnh Diễn cũng thoải mái hơi, đương lúc ngồi thẳng lại thì một chiếc Mercedes màu đen đi ngang qua họ.

Thịnh Diễn vô tình nhìn lướt qua kính cửa sổ, cảm thấy người ngồi ở ghế lái có vẻ hơi quen thuộc, nhưng vì quá nhanh nên không kịp phản ứng, lại thêm huấn luyện viên đã gửi thông báo cho cậu, nên cậu không để chuyện này trong đầu, chỉ cúi xuống đọc những tin nhắn vừa nhận được.

Huấn luyện viên Lý là người phụ trách huấn luyện lần này, cũng là huấn luyện viên khi cậu còn ở đội cũ, rất tán thưởng cậu. Lúc cậu phải tạm thời từ bỏ việc bắn súng, huấn luyện viên Lý còn tiếc hận hồi lâu.

Do đó, lần này Thịnh Diễn có thể trở lại đội một cách suôn sẻ cũng là nhờ thầy Lý đã nói tốt cho cậu rất nhiều trước mặt huấn luyện viên trưởng.

Khi đến trại huấn luyện, thầy Lý còn đích thân ra đón cậu.

Thầy nhìn thấy tay Thịnh Diễn đang đẩy vali.

Đại thiếu gia cả người viết mấy chữ "được nuông chiều", duy chỉ bàn tay kia là có vết chai rất dày, hình như chưa bao giờ mờ đi.

Thầy vỗ vai Thịnh Diễn: "Làm tốt lắm, đừng bỏ cuộc. Nếu tháng này chăm chỉ hơn thì chuyện lọt vào top3 cũng không phải là không có hy vọng."

Mặc dù cường độ luyện tập 2 năm qua của Thịnh Diễn về cơ bản không thể so với các bạn học chuyên nghiệp, nhưng những tuyển thủ hạt giống số 1 của đội thành phố đều đang chuẩn bị cho cuộc thi ở giải quốc gia. Còn cuộc thi vào tháng 9 tới, chủ yếu là sự tham gia của các đội cấp huyện và những đội hạng hai.

Bằng chứng rõ nhất là cậu có thể tay đôi đánh bại Tiết Dịch của đội hạng hai thành phố.

"Chỉ là..." Huấn luyện viên Lý thở dài, "Cậu cũng biết, nghề vận động viên này, cả thiên phú và huấn luyện đều không thể thiếu. So với đội thành phố, cậu đã bỏ lỡ 2 năm, nên cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Cho nên phải chuẩn bị tinh thần có khả năng cậu sẽ phải tay trắng ra về."

Thịnh Diễn hiểu rõ: "Thầy không cần lo lắng, em sẽ tập luyện thật nghiêm túc. Em sẽ cố hết sức mình."

"Không tệ, thầy thấy cậu ổn định hơn nhiều đấy." Huấn luyện viên hài lòng vỗ vai cậu, "Vừa hay có cả đội hạng hai của đội thành phố đến tham dự trại huấn luyện lần này, cậu có thể học hỏi từ họ."

Thịnh Diễn nhướng mày: "Đội thành phố cũng có người ạ?"

Tình huống này không phổ biến lắm.

Thầy Lý giải thích: "Ừ, họ đến trước đội huyện vài ngày. Lần này các huấn luyện viên đã bàn bạc với bên huấn luyện viên trưởng của đội họ. Thầy muốn dùng sự cạnh tranh thực sự giữa 2 đội để kíc.h thích tinh thần mấy đứa. Cậu cũng có thể làm quen với trạng thái khi thi đấu, nếu không chỉ sợ cậu chưa quen, tinh thần sẽ không theo kịp."

"Này thì không đúng, đừng nói thầy không biết cái em giỏi nhất chính là khả năng chịu đựng đấy." Thịnh Diễn quàng tay qua vai thầy Lý vừa cười vừa nói, giống như dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của một người chiến binh.

Thầy Lý cũng cười, cứ thế để cậu quàng vai mình: "Cậu cứ mạnh miệng đi, phải xem có qua được thử thách hôm nay không đã."

Trước khi chính thức bắt đầu huấn luyện, Thịnh Diễn vẫn còn 1 lần thử thách nữa để kiểm tra xem cậu có đủ thể lực để tham gia khóa huấn luyện này không. Chỉ có sau khi vượt qua bài thử thách kia thì cậu mới có thể chính thức trở lại đội.

Thế mà Thịnh Diễn đã mang hết vali hành lý đến trước rồi.

"Cậu tự tin vào bản thân mình thế à?" Thầy Lý đưa cậu đến trước ký túc xá, cố ý hỏi.

Thịnh Diễn cười nhạt: "Thầy không tin tưởng em mà cũng xếp sẵn ký túc xá cho em rồi đó thôi."

"Cậu đấy." Thầy Lý không nhịn được cười, "Được rồi, ký túc xá của cậu là phòng 106, cất đồ đạc trước rồi nửa tiếng nữa đến khu thi đấu cơ bản, nếu không qua được thì hẵng thu dọn đồ đạc rồi đi sau."

Vừa nói, thầy vừa ném chìa khoá cho Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn cầm, đẩy cửa phòng 106 ra.

Cửa phòng vừa mở ra, cậu trìu mến nhìn một chàng trai cao gầy chỉ mặc mỗi qu.ần lót, tay đang bê một cái chậu.

Sau đó chàng trai mặc quầ.n lót kinh ngạc kêu lên: "Á đù má, anh Diễn! Đúng là mày thật này! Lúc nhìn vào danh sách tao còn không tin được cơ! Tao nhớ mày chết mất!"

Vừa nói cậu trai đã ném cái chậu đi rồi tiến đến trao cái ôm nồng thắm đến Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn trực tiếp giơ chân ra chặn lại người nọ: "Ngô Sơn! Mày mặc quần áo tử tế vào cho tao đã!"

"Ơ mặc gì mà mặc, nóng lắm, tao không mặc áo đâu." Hồi học cấp 2, Ngô Sơn ở trong cùng đội huấn luyện với Thịnh Diễn. Dựa trên tính cách của Thịnh Diễn, về cơ bản lúc đó tất cả các bạn nam đều là anh em tốt với cậu, cho nên mới muốn đến tặng cái ôm nhiệt tình với cậu.

Thật đáng buồn, Thịnh Diễn dùng sức ngăn cản, đặt đồ đạc đến một cái giường trống rồi hỏi: "Ký túc xá không có điều hoà à?"

"Không, vì muốn để nâng cao tinh thần không ngại gian khó của học sinh. Nhưng mà Diễn, sao mày lại muốn quay lại thế, lúc nghe bọn nó bảo lính nhảy dù là mày thì tao còn không tin cơ." Ngô Sơn ngồi đối diện với Thịnh Diễn hỏi.

Thịnh Diễn hơi cay mắt khi phải nhìn hình ảnh tục tĩu kia, quay người lại cởi hai cúc áo, vừa thu dọn đồ đạc vừa giải thích ngắn gọn.

"Ồ, thế thì tốt quá rồi. Bọn mình có thể tiếp tục bắn súng cùng nhau. À đấy, mày biết không, Tiết Dịch cũng ở đây, nó ở phòng ký túc đối diện phòng mình. Bộ ba xạ thủ đội huyện chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ." Ngô Sơn hào hứng cực.

Nhưng nghe được hai chữ "Tiết Dịch" là Thịnh Diễn thấy hơi khó chịu, nên cậu không nói gì.

Ngô Sơn là người một khi đã nói là không dừng được, chưa đợi được sao Thịnh Diễn không nói gì thì đã phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt sắc như chim ưng: "Á đù Diễn! Mày đang yêu!"

Thịnh Diễn còn đang chán chường không có hứng thú gì, nghe thế thì quay đầu: "Tao không có!"

"Mày lại còn không chịu thừa nhận!" Ngô Sơn nói có sách mách có chứng, hắn cầm gương giơ lên cho Thịnh Diễn xem, "Nhìn quả dâu tây trên cổ mày đi, đều là người có người yêu cả, mày lại còn chối?!"

Để che giấu quả dâu tây này, Thịnh Diễn còn cố ý mặc áo sơ mi, nhưng vì trong phòng nóng quá nên cậu phải cởi hai cúc áo, không ngờ lại bị phát hiện.

Thịnh Diễn vội cài lại hai cúc áo kia, nhưng tự nhiên khựng lại giữa chừng.

Chờ đã, có gì đó không đúng.

Sao cổ cậu cứ trống trống ấy nhỉ.

Thịnh Diễn duỗi tay sờ sờ, quả nhiên không có gì cả.

Lúc nhìn kỹ lại, cần cổ trống không.

Vòng cổ có vỏ đạn của cậu!

Sắc mặt Thịnh Diễn lập tức thay đổi, cậu ngồi xổm xuống lật tìm trong balo và vali nhưng đều không thấy bóng dáng sợi dây chuyền đâu.

Chẳng lẽ tối qua Tần Tử Quy tháo xuống cho cậu rồi cất đi rồi ư?

Không thể nào.

Tần Tử Quy biết rõ thứ này quan trọng với cậu cỡ nào, nếu cất đi thì nhất định sẽ nói cho cậu biết.

Vậy thì là bị rơi trước khi về đến nhà, nếu không cậu đã có ấn tượng.

Nghĩ đến lời bà từng nói, sợi dây chuyền đã bị mài mòn nhiều chỗ do dùng đã lâu, trái tim Thịnh Diễn thắt lại, chắc hẳn đã bị rơi ở KTV hoặc trên đường từ KTV về nhà.

Vỏ đạn đó là thứ bố để lại cho cậu, cậu không được phép làm mất nó.

Nhưng sắp tới có một bài kiểm tra, cậu không có thời gian để tìm kiếm.

Thịnh Diễn chỉ có thể nhanh chóng bấm gọi Tần Tử Quy.

Nhưng một lúc lâu vẫn không có ai bắt máy, cậu gọi mấy lần liên tiếp đều không được.

Tần Tử Quy chưa bao giờ không trả lời điện thoại của cậu, sao vào lúc mấu chốt lại không thể liên lạc được?

Đừng nói là tin vào mấy lời "Không liên lạc suốt 1 tháng" gì đó của cậu.

Thịnh Diễn sợ nếu chậm trễ hơn nữa thì sẽ có người nhặt được, cậu cắn môi điên cuồng gọi đi gọi lại nhưng đều không có người trả lời.

Lúc đó Thịnh Diễn không biết cảm giác cực kỳ bất an trong lòng mình là vì đánh mất sợi dây chuyền hay là sợ Tần Tử Quy sẽ thật sự không liên lạc gì với mình trong cả tháng tới.

Thịnh Diễn bỗng cảm thấy bất lực.

Cậu đã quen với việc Tần Tử Quy luôn ở bên cạnh mình, cậu cũng quen với việc Tần Tử Quy luôn giải quyết vấn đề giúp cậu, dù cậu có yêu cầu gì thì Tần Tử Quy cũng sẽ đáp ứng. Cho nên trong hoàn cảnh này, cậu mới cảm thấy cực kỳ hoảng.

Nhưng tin nhắn của thầy Lý đã đến trước: "Có một vài huấn luyện viên khác đã đến, 10 phút nữa có mặt ở sân bắn để bắt đầu bài kiểm tra."

Nếu kiểm tra không qua, mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.

Thịnh Diễn chỉ đành gạt bỏ mọi cảm giác kỳ lạ trong lòng và những lo lắng sang một bên, cúi đầu mở App cầu được ước thấy càng ngày càng không đáng tin kia, ước một điều như để tìm lại chút niềm tin: [Mong rằng chiếc bùa hộ mệnh mà bố tôi để lại cho tôi có thể quay về nguyên vẹn.], nhưng mãi chưa được duyệt.

Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng rõ ràng, sự thúc giục của huấn luyện viên cũng càng lúc càng cấp bách.

Thịnh Diễn chỉ đành cầu nguyện chiếc vòng cổ kia của mình không bị mất, rồi thu dọn đồ đạc và đến trường bắn.

Có một số thầy đã đến, cũng có một vài thành viên của đội 2 đội thành phố cũng đến xem với tư cách là "một học sinh chuyển trường", đến lúc Thịnh Diễn đến nói thì đã có vài lời nói cố ý hoặc vô tình rơi vào tai cậu.

"Này là đi cửa sau đúng không?"

"Trông cũng ra gì phết, nhìn thấy cái balo kia không, phải hơn ba mươi nghìn tệ."

"Đệch, đúng là có tiền thì mua tiên cũng được."

"Không biết gì về cậu ấy thì đừng ăn nói lung tung, trước kia tao từng huấn luyện chung với cậu ấy ở trong đội huyện hồi cấp 2, lúc đó cậu ấy là thần của bọn tao đấy."

"Đừng bốc phét, thần của bọn mày còn không vào được đội thành phố à?"

"Tao điêu mày làm gì, cậu ấy thật sự rất mạnh."

"Đúng là khả năng kiếm tiền rất mạnh, nếu không thì huấn luyện viên đã chả xoay quanh cậu ta."

"Mày nói chỉ có chuẩn."

Trong quá khứ khi Thịnh Diễn chuẩn bị thi đấu, điều chờ đợi cậu là sự kỳ vọng và khích lệ cao nhất. Còn bây giờ chỉ còn lại những tin đồn này.

Thầy Lý cũng lo lắng tâm lý cậu không chịu đựng nổi nên cố gắng an ủi cậu, nhưng Thịnh Diễn đã cầm súng, đeo tai nghe rồi nói thẳng: "Thầy, thầy đừng lo, em không sao."

Những lời đồn này cậu cần phải học cách chấp nhận, cậu cũng không hề quan tâm.

Chỉ là trước kia, mỗi khi bắt đầu một trận đấu cậu đều có một sợi dây chuyền vỏ đạn như một vị thần may mắn và có Tần Tử Quy khích lệ, nhưng hôm nay không có gì hết, cậu có hơi không quen.

Nhưng chỉ là hiện tại thôi, nhất định sau này cậu sẽ tìm lại được.

Thịnh Diễn tự an ủi mình rồi đứng vào vị trí.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu, tò mò có, khinh thường có, giễu cợt có, chờ đợi để xem trò hề cũng có.

Trên trường bắn rộng lớn chỉ có một mình cậu, mọi sai lầm đều sẽ được phóng đại vô hạn.

Điều này đòi hỏi tố chất tâm lý cực kỳ vững.

Nội dung kiểm tra cũng không chỉ bao gồm bắn nhanh 50m, mà còn một loạt những bài kiểm tra khác về thể lực, sự tập trung, độ chính xác khi chỉ bắn 1 phát đạn,... cho nên thời gian cũng rất dài.

Thịnh Diễn bình tĩnh khác thường, và cậu đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra trong 5 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng.

Lúc nhận được kết quả, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, các huấn luyện viên cũng gật đầu hài lòng, thầy Lý thậm chí còn khen cậu dữ dội.

Biểu cảm của Thịnh Diễn không quá phấn khích, cậu chỉ bước nhanh đến bên lề như thể đang lo lắng muốn nhìn thấy gì đó.

Tuy nhiên, khi màn hình điện thoại sáng lên, giao diện chính vẫn trống không, không có tin tức gì về Tần Tử Quy, app cầu được ước thấy cũng im hơi lặng tiếng.

Trái tim Thịnh Diễn trùng xuống.

Hay là Tần Tử Quy gặp chuyện gì rồi?

Cậu phải về gặp Tần Tử Quy.

Nghĩ đến đây, cậu khoác balo lên vai, đang định đi xin huấn luyện viên nghỉ phép về nhà thì nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ: "Thịnh Diễn, bảo vệ nói có đồ gửi đến cho mày, tao lấy cho mày rồi này!"

Lúc cậu nhìn sang thì thấy Ngô Sơn vẫy vẫy hai cái túi lớn trong tay.

Thoạt nhìn thì giống như một cái túi nilon xấu xí trong một cửa hàng tiện lời nào đó.

Một cái khác thì là bao bì giấy có thể phân huỷ, góc cạnh được gói rõ ràng, nhìn đúng chuẩn là một kiệt tác của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Tần Tử Quy.

Thịnh Diễn vội chạy đến lấy túi giấy ra, thấy bên trong có 2 hộp lớn. Một hộp là toàn các loại thuốc, có cái giảm say nắng, có cái trị đau bụng, có cái bôi ngừa muỗi và trị vết bầm, tất cả đều được dán bằng các tờ ghi chú nhỏ đằng sau và cả cách sử dụng.

Một hộp lớn chứa đầy đồ ăn vặt cậu thích, khá bổ dưỡng. Có cả một hộp bento với rau thịt được xếp gọn gàng, có một quả trứng luộc và ghi chú dài trên nắp hộp: Nếu thức ăn trong trại huấn luyện không ngon thì ăn cái này.

Còn có một cái hộp be bé, trong đó là sợi dây chuyền lồng vỏ đạn của cậu, nhìn là biết sợi dây cũ đã được thay mới bằng một cái màu đen, rất mới và chắc chắn.

Ngoại trừ Tần Tử Quy, không thể còn ai khác.

Nhưng nếu Tần Tử Quy đã đến tìm cậu thì sao lại không trả lời tin nhắn nào của câu?

Thịnh Diễn lấy điện thoại ra, chỉ thấy tín hiệu bằng không.

Thì ra là trong trại huấn luyện bị mất sóng.

Sao lúc đó cậu lại không phát hiện ra chứ!

Thịnh Diễn nhìn đồ bên trong túi, đột nhiên cảm thấy may mắn, cảm giác đã mất rồi tìm lại được này.

Nhưng sao, rõ ràng chỉ là chuyện không mấy to tát, sao cậu lại có cảm giác lo được lo mất như thế?

Ngô Sơn bên cạnh nhìn nhìn, rồi lại nhìn gói đồ của mình, không khỏi "chậc" vài tiếng: "Diễn này, mày có phúc thật đấy."

"Hả?" Thịnh Diễn mới vừa hồi thần, không theo kịp dòng suy nghĩ của thằng bạn.

Ngô Sơn vẫn thở dài, ghen tị nói: "Bạn gái mày tốt vãi, nhìn hộp thuốc này, rồi bento này, rồi nhìn trời nắng chang chang bên ngoài mà vẫn đến mang đồ cho mày, đây chắc chắn là tình yêu đích thực!"

"Mày đang nói vớ vẩn gì đấy." Thịnh Diễn hoảng hốt đóng túi giấy lại, "Tao đã nói là tao không có bạn gái rồi."

"Không phải bạn gái mày, thế mày nói xem bữa cơm tình yêu này là thế nào?" Ngô Sơn đã từng gặp qua mẹ Thịnh Diễn rồi, là một quý cô cao quý mười ngón tay không dính nước xuân, tuyệt đối không thể nào đảm đang dịu dàng thế này được.

Thịnh Diễn thật sự không thể phản bác được, dưới ánh mắt chất vấn của Ngô Sơn, cậu cúi đầu yếu ớt: "Dù sao cũng không phải bạn gái, nhưng mà cũng gần như thế."

Vừa nói, rồi như nghĩ đến cái gì, cậu ngẩng đầu nhìn Ngô Sơn: "Tao nhớ mày nói là mày đang yêu đúng không?"

"Ờ đúng rồi." Ngô Sơn gật đầu, "Tao vừa gọi cho bạn gái xong."

"Cái đó..." Thịnh Diễn do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Tao có một người bạn, hôm đó cậu ấy hỏi tao một chuyện, tức là người yêu tương lai của cậu ấy muốn xác nhận mối quan hệ, nhưng cậu ấy cảm thấy cậu ấy vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó nên cậu ấy mới quyết định để mọi chuyện thật từ từ, suy nghĩ thật kỹ càng nghiêm túc rồi mới quyết định. Nhưng đến lúc từ từ rồi thì cậu ấy lại thấy nóng lòng, bây giờ thấy hối hận rồi. Vậy cậu ấy phải dỗ dành người kia thế nào?"

"..."

Thịnh Diễn hỏi xong, nhìn Ngô Sơn với vẻ mặt hiếu học.

Ngô Sơn cạn lời nhìn cậu, nhìn rồi mới nhận ra Thịnh Diễn không biết làm thế nào thật, nên cuối cùng chỉ bật ra năm chữ: "Thế mày làm rồi à?"

*

Hết chương 56.

P/s: Sos 5000 chữ, gãy tay mất @@

Đọc truyện chữ Full