Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thật sự bất lực.
Trước giờ cậu vẫn sống một cuộc đời rất suôn sẻ, hiếm khi gặp phải những vấn đề không thể giải quyết, nếu có thì cậu vẫn luôn có Tần Tử Quy bên cạnh.
Tần Tử Quy rất thông minh, thông minh hơn tất cả những người cậu từng gặp, như thể hắn biết hết tất cả mọi thứ, có thể giúp cậu giải quyết bất cứ chuyện gì.
Cho nên từ khi cậu còn bé tí hin, cậu đã dựa dẫm vào Tần Tử Quy rất nhiều, Tần Tử Quy cũng đã chăm sóc cậu mọi bề.
Nhưng nếu Tần Tử Quy rời đi thì sao?
Nhưng sao Tần Tử Quy có thể rời đi được.
Rõ ràng đã hứa với cậu là sẽ không đi đâu cả, cũng nói rằng sẽ chờ cậu.
Thịnh Diễn cúi đầu dụi mắt, không muốn loại chất lỏng nào đó rơi ra ngoài.
Dù sao cậu cũng sẽ không buông tay Tần Tử Quy ra đâu.
Từ nhỏ cậu đã là một người vô lý như thế, từ khi Tần Tử Quy nói hắn là của cậu, người khác sẽ không thể nào cướp được.
Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra, định gọi điện lại cho dì Tần.
Nhưng ngay lúc lấy điện thoại ra thì có động tĩnh ở cửa.
Thịnh Diễn vội vã chạy ra, thấy một thanh niên mặc áo thun màu đen hình đầu lâu và quần jeans đang thay giày ở cửa, người nọ có vẻ khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu: "Thịnh Diễn, sao cậu lại ở đây? Không phải nó đến bệnh viện rồi à?"
"Bệnh viện nào?" Thịnh Diễn nghĩ hẳn Giang Phi biết chuyện gì đó.
Giang Phi từ tốn thay giày: "Còn là bệnh viện nào được, bệnh viện nhân dân thành phố đấy thôi. Mấy ngày nay dì không khoẻ, tối đến tự nhiên ngất xỉu nôn nghén dữ lắm, cho nên được đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố, bảo là thai phụ lớn tuổi nên khá nguy hiểm, tôi cũng không biết nhiều lắm, cả ngày mọi người bận bịu chuyện bên đó, giờ mới coi như ổn định được một chút. Ông bà bên kia và chú tôi vội vã chạy đến canh chừng, ngay cả bà nội tôi cũng đến. Cậu không biết à?"
Thịnh Diễn không biết.
Trong nhà không ai nói với cậu chuyện này cả vì sợ cậu lo lắng, sợ khiến cậu mất tập trung, sợ ảnh hưởng đến trạng thái huấn luyện của cậu.
Có phải vì chuyện này nên mọi người mới không có thời gian trả lời điện thoại của cậu?
"Tần Tử Quy thì sao?" Thịnh Diễn hỏi xong, ngón tay khẩn trương đến mức xoắn chặt lại.
Giang Phi lại không để ý mấy, chỉ nói: "Tôi cũng chả rõ, bà nội tôi nói là sẽ đến chăm sóc dì, ở nhà không có chỗ ở. Lại thêm chuyện bố cậu ta đến tìm, bà nội mới bảo cậu ta rời khỏi chỗ này. Nhưng hình như cậu ta bị say nắng hơi nghiêm trọng, cả ngày nay đều truyền nước trong bệnh viện, bố cậu ta cũng đang ở cạnh."
Vừa nói dứt lời, Thịnh Diễn đã trực tiếp bỏ qua hắn rồi chạy vào thang máy, điên cuồng ấn nút.
Trên đường đến bệnh viện, cậu vừa cầu nguyện, vừa hy vọng, vừa mừng thầm cũng vừa tự trách.
Thịnh Diễn không biết phải diễn tả tâm trạng mình thế nào, cậu chỉ biết mình muốn gặp Tần Tử Quy càng nhanh càng tốt, chỉ cần nhìn được Tần Tử Quy, gặp được Tần Tử Quy rồi thì cậu sẽ không để Tần Tử Quy đi.
Khoảng cách giữa bệnh viện và nhà họ chính xác là 2km, nhưng với địa hình như ở Nam Vụ, đi taxi vẫn hơi mất thời gian nên Thịnh Diễn chạy đến đó với tốc độ nhanh nhất.
Đêm hè nặng nề đến nội thậm chí chẳng có chút gió, không khí nóng đến mức bết hết vào da, cầu gần như hụt hơi.
Lúc Thịnh Diễn đến bệnh viện, toàn bộ lưng áo thun phía sau đã ướt đẫm mồ hôi, đột ngột bước vào nơi có điều hoà khiến cậu hơi rùng mình, nhưng ngay sau đó Thịnh Diễn đã chạy thẳng đến phòng truyền dịch mà không nghỉ một giây nào.
Đêm khuya, trong phòng truyền nước có rất ít người, cũng rất yên tĩnh. Khoảnh khắc cậu đẩy cửa ra, cậu nhìn thấy Tần Tử Quy đang lặng lẽ ngồi dựa trên góc hàng ghế đầu tiên.
Đáng lẽ ra sau khi truyền nước hắn phải được nằm ngủ, nhưng một người thiếu niên cao lớn như thế lại dựa vào một chiếc ghế hẹp, giữa hàng lông mày hiện rõ sự mệt mỏi, làn da vốn hơi trắng lạnh khiến mọi người cảm thấy không chân thật của hắn lại có một màu đỏ ửng không đều bất thường, phân bổ trên cả cánh tay lẫn vùng cổ, nhìn là biết hắn bị cháy nắng.
Tần Tử Quy không chịu nổi ánh mặt trời, hôm nay lại là ngày nóng nhất của mùa hè, sao có thể bị cháy nắng cỡ này mà không có lý do gì chứ.
Thịnh Diễn cảm thấy mắt mình lại bắt đầu thấy xót.
Nhưng cậu không thể, nếu không Tần Tử Quy nhất định sẽ cười cậu.
Thịnh Diễn thở hắt ra một hơi, cố gắng che đi tất cả những cảm xúc không tốt của mình để không bị Tần Tử Quy phát hiện, nhưng trước khi cậu định đi vào thì đã thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra khỏi phòng lấy nước bên kia với một cốc nước trong tay.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh Tần Tử Quy, hỏi một cách cứng nhắc như là giả vờ thân mật: "Tử Quy, đã đỡ hơn chưa?"
Tần Tử Quy nhắm mắt lại không trả lời, tràn ngập sự thờ ơ.
Người đàn ông đặt cốc nước xuống, đặt tay lên đầu gối thở dài: "Tử Quy, bố biết con trách bố, ghét bố, hận bố, không sao hết, nếu con đi với bố thì bố vẫn có thể bù đắp cho con, nhưng nếu con ở lại đây thì sao? Hôm nay con cũng nhìn thấy thái độ của bà Giang với con rồi, con còn ở lại thì còn gì khác ngoài ấm ức chịu đựng đâu?"
"Tôi không hề." Tần Tử Quy nhắm mắt lại, trả lời.
Người đàn ông cho là hắn đang cố tỏ ra mạnh mẽ: "Này không phải là đang chịu ấm ức đây ư? Thằng nhóc nhà họ Thịnh đó, chỉ một cuộc điện thoại, con đã phải giúp nó tìm thứ gì đó suốt ba tiếng đồng hồ dưới ánh nắng chói chang. Tìm được rồi, con vừa mới gửi đến thì cũng phải vào viện luôn. Vừa đến bệnh viện chưa nói được câu nào đã bị bà lão kia bắt nhường chỗ. Con còn đang bị say nắng đấy, có ai đến hỏi thăm con chưa? Những người này có đáng để con ở lại không?"
"Họ không đáng, ông thì đáng ư?" Tần Tử Quy hỏi lại, thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn lên, giọng điệu nhẹ nhàng như đang giễu cợt.
Người đàn ông khựng lại, sau đó nói tiếp: "Bố biết lúc đó không đưa con đi cùng quả thực là lỗi của bố, nhưng lúc đó bố cũng có nỗi khổ riêng. Bây giờ bố quay lại là vì muốn bù đắp cho con. Con đi với bố, tất cả tài sản sau này của bố đều là của con. Nếu con muốn du học hay là muốn tự kinh doanh, bố đều có thể hỗ trợ con. Con sẽ không cần phải sống nhờ người khác hay là bị nói ra nói vào nữa. Còn nếu con muốn về đây thì con có thể mua vé bay về thường xuyên, không có gì to tát cả."
Tần Tử Quy vẫn không lên tiếng.
Người đàn ông có vẻ sốt sắng: "Sao con lại cứng đầu thế? Đúng là họ đã nhận và chăm sóc con, nhưng bố cũng có thể trả lại họ tất cả những số tiền họ bỏ ra bao năm qua để nuôi con được. Không nghe bà Giang kia nói gì ư, một đứa mang họ nhà ngoại như con đang là tu hú chiếm tổ chim khách, lại còn thèm muốn tài sản của gia đình họ. Hơn nữa trước đây dì con đối xử tốt với con là vì cô ta không có con, họ vẫn cần con để về già có người phụng dưỡng. Nhưng giờ họ đã có con ruột của riêng mình rồi, trong mắt họ thì con chỉ là một người mang họ ngoại muốn chiếm một phần gia sản thôi. Sao con lại không nghe hiểu thế?"
Rõ ràng đó chẳng qua chỉ là những lời nói vô nghĩa, nhưng rơi vào tai Thịnh Diễn, mỗi một từ đều khiến cậu cảm thấy đau lòng không thở nổi.
Thì ra Tần Tử Quy là một kẻ nói dối. Rõ ràng đã đi dọc quanh đoạn đường ở KTV về nhà suốt ba tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời thiêu đốt nhưng lại không nói với cậu.
Đó là lý do vì sao hắn lại chỉ để đồ đạc bên ngoài cửa rồi rời đi chứ không ở lại đợi gặp cậu, vì sợ rằng cậu sẽ phát hiện ra hắn bị cháy nắng.
Rõ ràng đã bị say nắng đến mức phải truyền nước, nhưng lại bị bà Giang kia đuổi đi. Đó là nơi Tần Tử Quy đã sống bao nhiêu năm, cũng là nơi hắn sẽ sống suốt những năm còn lại, sao bà ấy nói muốn đuổi Tần Tử Quy đi là Tần Tử Quy phải đi!
Cái gì mà tu hú chiếm tổ, cái gì mà mang họ nhà ngoại, cái gì mà thèm muốn gia sản, cái gì mà có con ruột rồi thì sẽ không cần hắn, những lời gây tổn thương này có thể nói ra được ư?
Sao bà lão kia có thể đối xử với Tần Tử Quy như thế?
Sao Tần Tử Quy có thể tốt tính như thế, muốn hắn phải nhường chỗ, bắt hắn phải rời đi. Rõ ràng đó là nhà của hắn cơ mà!
Thịnh Diễn nghĩ đến người kiêu ngạo như Tần Tử Quy, khi đối mặt với bà lão không nói lý kia đã thật sự thu dọn đồ đạc rồi rời đi mà không nói một lời. Cậu biết, cho dù đã nhiều năm như thế, nhưng Tần Tử Quy vẫn luôn nghĩ hắn là một người dư thừa, cho nên hắn chẳng bao giờ đòi hỏi gì nhiều, cũng không bao giờ dám đòi hỏi gì thêm.
Yêu cầu duy nhất mà hắn chủ động nói ra trong suốt mười năm qua, có lẽ là muốn mình một danh phận, nhưng cậu lại không có can đảm để chủ động nói ra.
Sao cậu có thể xấu tính như thế?
Còn bố Tần Tử Quy hiển nhiên biết những lời này có sức nặng thế nào, ông ta thở dài: "Tử Quy, nếu con đi với bố thì bố sẽ có thể cố gắng hết sức bù đắp cho con, còn nếu còn ở lại, con sẽ là một kẻ vô gia cư."
Lúc đấy, Thịnh Diễn cuối cùng cũng không nhịn được, bước lên trước nắm lấy tay Tần Tử Quy, cầm thật chặt rồi nói với người đàn ông: "Ông nói điêu! Ai nói Tần Tử Quy không có nhà? Nhà tôi chính là nhà Tần Tử Quy!"
Khi một thiếu niên phải đối mặt với một người đàn ông thật sự, cậu vẫn rất cố gắng để thể hiện sự cứng cỏi của mình, nhưng những nghẹn ngào trong lời nói của cậu đã phản bội những gì cậu thể hiện, những cảm xúc mong manh, nhạy cảm, tinh tế kia đều chẳng che giấu nổi.
Tần Tử Quy nghe được giọng của cậu thì mở mắt ra, dường như kinh ngạc lắm: "A Diễn, sao cậu lại ở đây?"
Thịnh Diễn quay đầu lại hung hăng trừng hắn: "Trước tiên anh đừng có nói gì, lúc nào về tôi sẽ giải quyết anh sau."
Rồi cậu quay lại nhìn người đàn ông đứng tuổi, giọng điệu chắc chắn: "Tần Tử Quy sẽ không đi với ông."
Người đàn ông nhìn thấy cậu, mới đầu còn hơi sững sờ nhưng rồi đã nhanh chóng phản ứng lại: "Thằng bé nhà họ Thịnh."
Thịnh Diễn không phủ nhận: "Đúng, tôi là thằng bé nhà họ Thịnh, đứa trẻ khóc lóc đuổi theo chạy ra ngoài mua lại Tần Tử Quy với số tiền ba đồng hai hào. Lúc đó ông đã để lại Tần Tử Quy cho tôi, sao bây giờ lại muốn đòi anh ấy khỏi tôi?"
Đối mặt với lời chất vấn của thiếu niên, người đàn ông có vẻ hơi xấu hổ, nhưng ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức để giải thích: "Ta đến đưa Tử Quy đi vì muốn tốt cho thằng bé..."
"Anh ấy không cần ông muốn tốt." Không đợi ông ta nói xong, Thịnh Diễn đã trực tiếp ngắt lời, "Ông vừa nói nếu anh ấy không đi với ông thì sẽ bị mọi người nói bóng nói gió, nhưng khi anh ấy bị như thế, bị người khác chỉ trỏ rồi nói là đồ con hoang thì ông đang ở đâu?"
"Ông không có ở đó. Anh ấy cầu xin ông hãy dẫn anh ấy đi cùng hết lần này đến lần khác, ông đều không có mặt." Thịnh Diễn nghĩ đến những chuyện hồi bé của Tần Tử Quy thì cảm thấy đau lòng khôn xiết, "Khi anh ấy bị bắt nạt, chính tôi là người đã đi đánh nhau giúp anh ấy. Khi anh ấy bị chế giễu vì không có bố mẹ ở bên, chính ông ngoại tôi đã đích thân đến cửa lớp nói mình là phụ huynh của anh ấy. Khi anh ấy bị thuỷ đậu, là dì tôi đã ngày đêm chăm sóc anh ấy. Anh ấy lớn đến chừng này, vẫn luôn là nhà chúng tôi cùng ở bên nhau, những người kia chẳng hề có quan hệ gì! Chúng tôi mới là gia đình thật sự, không liên quan gì đến ông hay những người đó hết, ông không hiểu!"
Thịnh Diễn nói xong thì kéo cổ tay Tần Tử Quy đi ra ngoài, càng đi càng đi, cậu càng không dám dừng bước. Cậu không dám quay đầu, vì sợ nếu cậu đi chậm lại sẽ bị người đuổi theo, cậu sợ nếu mình quay đầu thì Tần Tử Quy sẽ phát hiện mắt cậu đã đỏ hoe.
Còn Tần Tử Quy cứ để mặc cậu dẫn đi, trong đêm hè cực kỳ buồn tẻ này, ngay cả ve sầu cũng chỉ kêu yếu ớt.
Hai người họ đi như thế rất lâu, rất lâu, cho đến khi đến nơi không còn ai nữa, Tần Tử Quy mới khẽ gọi: "A Diễn."
Thịnh Diễn cuối cùng cũng dừng lại, nhưng không quay đầu.
Tần Tử Quy lại gọi: "A Diễn."
Thịnh Diễn duỗi tay lau mắt, trước khi quay đầu lại vẫn cố để không bị nghẹn ngào, cố bình tĩnh nói: "Tần Tử Quy."
Tần Tử Quy vươn tay lau đi chút ẩm ướt còn sót lại nơi khoé mắt cậu, khẽ nói: "Sao thế này?"
"Không sao hết." Cổ họng Thịnh Diễn nghẹn lại, rồi thản nhiên nói, "Tôi chỉ muốn nói, từ nhỏ tôi đã không được lý trí cho lắm."
"Ừm, cho nên?"
"Cho nên tôi đã mang hoàng tử bé và cáo nhỏ về nhà rồi, anh có thể đừng rời đi được không?"
Thịnh Diễn đưa tay lấy hoàng tử bé và cáo nhỏ độc nhất vô nhị do chính mình làm ra tặng cho Tần Tử Quy, hai mắt đỏ hoe giống như một đứa trẻ yếu ớt đang cố giữ lấy thứ quan trọng nhất của mình.
*
Hết chương 59.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Chương 59
Chương 59