Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Mưa đầu thu khác với cơn mưa dữ dội của ngày hè, nó dịu dàng mà dai dẳng.
Im lặng một chốc, Tần Tử Quy cuối cùng cũng nói: "Cảm ơn dì Hứa."
Hứa Khinh Dung thở dài: "Nhưng Tử Quy, có người cố ý đem chuyện này lên diễn đàn trường, không chỉ đơn giản là chuyện gia đình chúng ta đóng cửa nói chuyện nữa rồi, liệu nhà trường sẽ xử lý thế nào? Dì của con sẽ phản ứng ra sao? Cả bà già nhà họ Giang lúc nào cũng hằm hè bên cạnh, bố cháu sẽ có hành động gì, cũng như tương lai sau này, quan hệ giữa người với người ngoài xã hội sẽ không tránh khỏi những thành kiến của người đời. Những thứ này vừa gần vừa xa, cũng là vấn đề mà cháu phải đối mặt."
"Cháu biết, dì Hứa." Tần Tử Quy bình tĩnh trả lời, "Cháu sẽ bảo vệ A Diễn. A Diễn chỉ cần làm những gì em ấy thích mà thôi."
Rõ ràng là một lời nói cực kỳ liều lĩnh và kiêu ngạo của tuổi trẻ, nhưng khi Tần Tử Quy nói ra, Hứa Khinh Dung lại chỉ thấy đau lòng.
Cô vuốt nhẹ mái tóc Tần Tử Quy: "Gặp được cháu là may mắn của A Diễn."
Nhưng Tần Tử Quy cảm thấy gặp được Thịnh Diễn mới là may mắn của hắn, nếu không thì có thể hắn sẽ giống như Tiết Dịch, sa vào bùn lầy, mất hết hy vọng theo đuổi ánh sáng.
Còn bây giờ, tất cả những điều đang hiện hữu trong cuộc đời hắn, là những điều trước đây hắn không dám mơ tưởng.
Thậm chí hắn còn nhỏ giọng yêu cầu: "Dì Hứa, cháu có thể vào với A Diễn được không?"
"Đi đi, A Diễn đang tìm cháu. Bác sĩ nói lần này thằng bé chỉ bị đau bụng chứ không phải viêm dạ dày cấp, thằng bé chỉ cần truyền ít magie là sẽ ổn thôi, không ảnh hưởng gì đến trận đấu ngày mai cả. Để dì về nhà lấy ít đồ đạc mang đến cho hai đứa."
Tần Tử Quy biết sáng mai mình phải đối mặt với điều gì, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, hắn chỉ hy vọng đêm nay người mình yêu có thể ngủ ngon giấc, sau đó đạp tất cả những thứ dơ bẩn xuống dưới chân để thực hiện ước mơ của mình.
Hắn ngồi bên giường Thịnh Diễn, thậm chí còn không dám nhắm mắt.
Còn Thịnh Diễn thì đã có một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ đó, cậu trở về tuổi thơ của mình.
Khi còn bé, khuôn mặt của những người lớn đều mờ mịt, ngay cả việc ngẩng đầu lên nhìn cũng rất khó khăn, cho nên người duy nhất cậu có thể nhớ rõ ràng chỉ có Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy nắm tay cậu băng qua đường, Tần Tử Quy ôm cậu ngủ, Tần Tử Quy bóc trứng cho cậu, Tần Tử Quy vừa làm bài cho cậu vừa dỗ cậu nín khóc, Tần Tử Quy đưa cậu số tiền tiêu vặt mà hắn dành dụm được.
Lúc mua sô cô la, hắn còn nói: "A Diễn, ngoan ngoãn uống thuốc rồi anh sẽ cho em ăn kẹo."
Rồi một ngày, Tần Tử Quy đột nhiên lớn lên và nói: "A Diễn, anh yêu em, anh muốn ở bên em mãi mãi."
Hắn đứng giữa cả vườn hồng tỏ tình, như thể câu nói ấy đã lấy hết dũng khí và quyết tâm của hắn hơn 10 năm qua.
Đến mức Thịnh Diễn chỉ muốn chạy đến ôm hắn, nói với hắn rằng cậu cũng yêu Tần Tử Quy, cũng muốn ở bên hắn mãi mãi.
Nhưng lúc cậu chạy đến định ôm lấy Tần Tử Quy thì Tần Tử Quy biến mất, thế giới đột nhiên chìm vào bóng tối, cậu liều mạng muốn gọi tên Tần Tử Quy nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì.
Dường như có 1 thế lực nào đó đang trói chặt tình yêu của cậu, nói với cậu rằng họ không thể thích nhau, họ không thể ở bên nhau. Thế lực ấy khiến cậu đau đớn, cả cơ thể lẫn tinh thần.
Đến khi nỗi đau đến đỉnh điểm, cuối cùng cậu cũng không thể chịu đựng được nữa, gần như nghẹn ngào khóc nấc lên: "Tần Tử Quy!"
Rồi cậu bật dậy.
Mở mắt ra, cậu phát hiện sau cơn mưa là bầu trời trong xanh, lá cây bên ngoài cửa sổ nhè nhẹ chạm đất, Tần Tử Quy ngồi trước giường cậu khẽ vuốt ve: "A Diễn."
Lúc này đây, Thịnh Diễn ôm chầm lấy Tần Tử Quy, vùi đầu vào ngực hắn mà không hề nghĩ đến điều gì khác, giống như cảm giác hạnh phúc tột cùng khi thoát khỏi tuyệt vọng, giống như sống sót sau tai hoạ.
Tần Tử Quy lại gọi "A Diễn", cố gắng để cậu ra khỏi vòng tay của mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Thịnh Diễn đã dùng sức xoa xoa hai cái, như thể lo lắng điều gì: "Không được, để em ôm anh thêm chút nữa đã."
Nên Tần Tử Quy không còn ý định nhấc tay ra nữa.
Thịnh Diễn vùi mình trong lòng Tần Tử Quy, giọng mũi nghèn nghẹn: "Em vừa nằm mơ thấy anh đã đi rồi."
Tần Tử Quy vỗ lưng cậu: "Giấc mơ bao giờ cũng ngược với hiện thực mà."
Nhưng cảm giác mất mát ấy quá chân thực, Thịnh Diễn ôm chặt Tần Tử Quy hơn, như muốn chúi hẳn vào: "Chúng ta đi xin mẹ em đi, nếu không được thì em sẽ làm nũng hay tuyệt thực gì đó. Dù sao thì mẹ cũng mềm lòng lắm."
Tần Tử Quy vỗ tay cậu, hơi bất đắc dĩ: "A Diễn..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Thịnh Diễn đã bảo: "Tần Tử Quy, em thật sự không muốn xa anh một chút nào. Anh đã hứa với em là anh sẽ không rời đi rồi, cho nên anh không được phép ra nước ngoài."
"Anh sẽ không ra nước ngoài."
"Nhưng nếu mẹ em không đồng ý thì sao?"
"A Diễn, thật ra..."
"Nếu mẹ không đồng ý thì mình bỏ trốn đi. Dù sao mẹ cũng cho em nhiều tiền sính lễ lắm. Em tính cả rồi, đủ cho mình học xong đại học cơ. Đến lúc đó chúng mình cùng bỏ trốn, đợi đến khi nào mẹ cảm thấy chúng mình là thật sự nghiêm túc thì kiểu gì mẹ cũng sẽ đồng ý."
"......"
Thịnh Diễn cảm thấy ý tưởng này của mình tuyệt lắm, nhưng Tần Tử Quy lại chẳng nói lời nào.
Mãi một lúc, cuối cùng cậu cũng nhận ra bầu không khí hình như không đúng lắm, ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Quy đang im lặng, hắn chỉa chỉa cằm ra chiều cậu nhìn ra sau xem.
Thịnh Diễn ngơ ngác quay đầu lại, sau đấy nhìn thấy mẹ, ông ngoại, bà ngoại đứng thành 1 hàng cạn lời nhìn cậu.
Thịnh Diễn lại quay đầu nhìn Tần Tử Quy với vẻ khó tin.
Tần Tử Quy yên lặng đặt cậu nằm xuống, đắp chăn cho cậu.
Thịnh Diễn: "..."
Im lặng hồi lâu, Thịnh Diễn cuối cùng cũng nhận ra, mọi người đều nhìn thấy cậu nũng nịu với Tần Tử Quy, muốn ôm hắn, còn âm mưu bỏ trốn. Thế là cả người Thịnh Diễn đỏ bừng như con tôm lược, rồi nhắm tịt mắt kéo chăn trùm kín đầu, quyết định giả chết.
Nhưng rõ ràng muốn giả chết nào có dễ thế.
Hứa Khinh Dung chính tai nghe thấy con trai mình âm mưu bỏ trốn, từ tốn ngồi xuống bên cạnh giường: "Nếu ai đấy không chịu tỉnh dậy thì mẹ sẽ đuổi anh trai Tử Quy của người đó đi xa ngàn dặm."
Thịnh Diễn lập tức vén chăn ngồi dậy: "Mẹ!"
Sao lúc này thì vội vã thế?
Đúng là đồ thấy vợ quên mẹ!
Hứa Khinh Dung thở dài: "Yên tâm, mẹ biết 2 đứa đều là thật lòng chứ không phải nhất thời xúc động, cho nên tạm thời mẹ sẽ không đưa hai đứa ra nước ngoài."
Thịnh Diễn mới đầu cảm thấy rất vui mừng, sau đấy lại giật mình: "Mẹ nói tạm thời là sao?"
"Vì có người nếu không tỉnh táo lại sẽ không theo kịp đối thủ, không được nhận vào Trung Công Đại, chỉ có thể tuân theo thoả thuận ba bên mà tống ra nước ngoài thôi."
"Đối thủ..."
Á! Cuộc thi của cậu!
Đệch!
Tí thì quên mất hôm nay cậu phải tham gia cuộc thi!
Thịnh Diễn vội vã lấy điện thoại ra xem, đã 8 rưỡi rồi, lễ khai mạc diễn ra lúc 10h, cậu vẫn còn thời gian.
Thịnh Diễn nhất thời không để ý đến những chuyện khác, nhảy xuống giường, ôm cặp ở bên cạnh chuẩn bị ra ngoài.
Hứa Khinh Dung vội kéo cậu lại: "Sao mà hấp tấp thế con? Mới 8 rưỡi thôi, 10 phút nữa xe của đội huyện sẽ đến đón con. Bây giờ con vào tắm rửa sạch sẽ thay quần áo trước đã."
"Bây giờ thay đồng phục thì muộn mất tiêu!"
Nói thì nói thế, nhưng Thịnh Diễn tuyệt đối không thể bất cẩn, nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo rồi định đi xuống.
Nhưng mới đi được nửa đường, cậu chợt nhận ra điều gì đó, đứng ở cửa rồi quay lại hỏi:"Mẹ, Tần Tử Quy, không phải mẹ cố tình nói dối con để con yên tâm đi thi đấy chứ? Đừng nói con vừa vào sân thi là mẹ đã bắt Tần Tử Quy lên máy bay rồi đấy nhé?"
Vừa dứt lời, ngay cả bà ngoại cũng phải bật cười: "Thằng nhỏ ngốc này, con đang nghĩ cái gì thế? Lát nữa cả nhà đều đến xem con thi đấu mà."
Ông cũng cười: "Đúng đó, nếu hai đứa này nói dối con, ông sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân bọn họ!"
Thịnh Diễn hãy còn lo lắng, nhìn sang Tần Tử Quy tìm câu trả lời.
Tần Tử Quy tiến lên vuốt lại mấy chỏm tóc đang vểnh lên cho cậu: "Thật mà, mẹ em đã mua vé vào xem cho cả nhà rồi, mọi người đều sẽ đến xem, để anh cho em biết 1 bí mật nho nhỏ."
Thịnh Diễn: "?"
Trong mắt Tần Tử Quy hiện lên nụ cười nhạt mà Thịnh Diễn quen thuộc: "Điều ước năm 3 tuổi của em là anh không rời đi, anh cũng nghe được đấy. Năm 4 tuổi trong cuộc thi vẽ tranh ở lớp mẫu giáo, anh là người đã vẽ nốt giúp em bức tranh đó và giành giải. Năm 5 tuổi, chính anh là người đã đánh nhóc Hổ mập kia. Đến năm em 17 tuổi, anh đã tạo ra app Cầu được ước thấy cho em. Khi em 18 tuổi, em muốn ở bên anh đến hết cuộc đời, thật ra là do anh lừa em vào tròng đấy."
Bạn học Thịnh Diễn bị sốc.
Tần Tử Quy cười thành tiếng, nói tiếp: "Cho nên, anh là người đã thực hiện điều ước sinh nhật hằng năm cho em. Anh là Quan Thế Âm bồ tát toàn năng của em đấy."
Thịnh Diễn đã ngu như gà rồi.
Tần Tử Quy thấy chỏm tóc vểnh lên của cậu đáng yêu quá, lén hôn chụt một cái: "Từ nhỏ em đã dễ bị căng thẳng, khi ăn đồ lạnh sẽ bị đau bụng, thậm chí có khi không ăn đồ lạ gì cũng bị đau bụng. Tiết Dịch cũng biết điều này, cho nên A Diễn, bất kể có chuyện gì xảy ra, bất kể người ta có làm gì, dù ai nói gì đi chăng nữa thì cũng đừng sợ, đừng lo lắng gì hết, em chỉ cần tin rằng anh trai em là toàn năng."
Nói xong, Tần Tử Quy ngoắc lấy ngón tay của Thịnh Diễn, cười khẽ: "Không tin thì mình ngoắc tay."
Nếu là lúc bình thường thì không sao, đằng này mẹ với ông bà vẫn còn đang nhìn nhìn, nhưng Tần Tử Quy lại vẫn như thường lệ dỗ dành cậu như một đứa trẻ, Thịnh Diễn xấu hổ đến mức muốn nổ tung.
Nhưng lúc nhìn lén thấy nụ cười cưng chiều của ông bà, rồi vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận của Hứa Khinh Dung, Thịnh Diễn lại lén cong ngón út nói: "Móc ngoéo nhé."
Sau khi móc xong, cậu còn lấy ngón tay cái ấn lên một lần nữa rồi mới buông tay ra rồi chạy xuống chỗ xe buýt giữa tiếng cười hiền của những người phụ huynh. Mãi đến khi lên xe cậu mới nhận ra không khí trong xe có gì đó không ổn. Ngô Sơn vừa nhìn thấy cậu đã vội vàng gọi cậu đến chỗ trống bên cạnh: "Diễn, mày không sao chứ?"
Thịnh Diễn chỉnh lại chỗ ngồi: "Không sao đâu, chỉ là đau bụng chút thôi. Chú ý một chút..."
"Tao không nói cái đấy." Ngô Sơn lo lắng bảo, "Tao đang nói chuyện xảy ra giữa mày với người kia của mày ấy, trong đội trừ huấn luyện viên ra thì mọi người đều biết cả rồi, gia đình mày không làm khó mày chứ?"
Dẫu biết kiểu gì chuyện này cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài, nhưng không hiểu sao lại lan đến đội bắn súng quá nhanh.
Thịnh Diễn hơi nhíu mày.
Ngô Sơn thở dài: "Dù sao chuyện này mày có thể đi báo cáo, rõ ràng có người cố ý muốn tâm lý mày bị ảnh hưởng, trong đội thành phố còn có người nói bậy bạ, tao sợ đến lúc đi thi bọn nó lại nói tiếp. Dù gì đi nữa, tốt hơn hết là mày cứ tránh mặt mấy người đó đi, đừng bị mất tập trung là được."
Thịnh Diễn chỉ "Ừm".
Nhưng có một số người lại cứ như là kẹo kéo, một khi đã dính vào là không thể rũ bỏ được.
Lúc Thịnh Diễn xuống xe, cậu nhìn thấy người mà cậu không muốn gặp nhất.
Tiết Dịch đang đứng ở lối vào sân vận động trong bộ đồng phục của đội thành phố, vừa nhìn thấy Thịnh Diễn là đã sấn đến rồi nói lớn: "A Diễn, chuyện tối qua không ảnh hưởng gì đến cậu chứ?"
Vẫn tốt bụng và dịu dàng như ngày nào, kèm theo chút lo lắng vô cùng tự nhiên.
Thịnh Diễn không hiểu sao người này có thể làm những chuyện xấu xí như thế nhưng lại vẫn có thể ra cái vẻ quan tâm đến cậu được.
Cậu đi thẳng qua Tiết Dịch với vẻ mặt lạnh lùng, như thể nhìn gã nhiều hơn một cái cũng là lãng phí thời gian.
Sự thờ ơ này hoàn toàn khiến trong lòng Tiết Dịch đau đớn, chừng như gã đang cố sức cứu vãn điều gì đó, nhỏ giọng nói: "A Diễn, bức ảnh hôm qua không phải là do tôi đăng mà là do Phó Uân. Tôi đã ngăn cậu ta lại rồi mà không được."
Thịnh Diễn tự hỏi liệu cậu có phải đã quá dễ dãi tin người không mà tên này coi cậu như thằng ngốc thế.
Cậu nghiêng người, mặt không biểu cảm nói: "Ảnh gì cơ?"
Tiết Dịch hơi giật mình, nhưng vẻ mặt Thịnh Diễn lại như thể cậu thật sự không biết gì cả.
Nhất thời gã không thể nói ra sự thật, chỉ có thể qua quýt bảo: "Tối qua có người đăng ảnh thân mật của cậu và Tần Tử Quy lên, cho nên tôi có hơi lo lắng, sợ ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu."
Thịnh Diễn phát hiện ra trà xanh thì cũng chia ra làm nhiều kiểu.
Mỗi lần Tần Tử Quy uống trà, cậu chỉ thấy đó là biểu hiện của trí tuệ, nhưng đến lượt Tiết Dịch uống trà, cậu chỉ cảm thấy buồn nôn.
Thịnh Diễn nhíu mày, còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã rung lên.
Cậu mở lên xem.
Thông báo từ App cầu được ước thấy.
[Đề nghị ký chủ ước điều ước: Mong rằng tôi và Tần Tử Quy mãi mãi ở bên nhau, không ai có thể chia cắt.]
[Nhiệm vụ: Luôn tin tưởng vào anh trai Tử Quy toàn năng.]
Thịnh Diễn nhìn thiên thần nhỏ đang ôm mèo con trên màn hình, lông mày giãn ra, khoé môi cong cong rồi đàu ngón tay gõ nhẹ: "Đồng ý điều ước."
Rồi mới thờ ơ trả lời: "Không sao, bạn trai tôi cái gì cũng giỏi, tôi chỉ cần giành chức vô địch thôi."
*
Hết chương 75.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi
Chương 75
Chương 75